Hoa Hồng Dại Nở Rộ - Chương 4
“Anh biết tôi và Tần Thác đã từng yêu nhau.”
Đây không phải câu hỏi, mà là lời khẳng định.
Hắn nhất định đã sớm biết.
Tần Thao ngả người ra ghế, che mặt cười như điên.
“Rõ ràng là tôi gặp cô trước, tại sao cô lại yêu hắn?”
Tôi nhìn hắn, chậm rãi nhớ lại cảnh tượng của nhiều năm trước.
Trong con hẻm nhỏ trên đường về nhà sau giờ tan học, một chàng trai gầy gò và u ám bị đám người đẩy ngã, cười nhạo ầm ĩ:
“Con trai của kẻ thứ ba! Nhìn mày rẻ mạt y hệt mẹ mày!”
“Mẹ mày đúng là thủ đoạn cao, nghe nói còn sinh trước chính thất nữa đấy.”
“Chậc chậc chậc, còn dám trợn mắt với tao! Cẩn thận không tao móc mắt mày ra bây giờ!”
Tôi cau mày, cảm thấy quá ồn ào, “Đủ rồi đó, không thì tôi gọi thầy giáo bây giờ.”
Đám côn đồ tản ra, vừa chửi bới vừa chạy đi.
Hắn nắm lấy góc áo dơ bẩn, bướng bỉnh hỏi tôi, “Cảm ơn cậu, cậu tên gì?”
“Ôn Tư Lung.”
Tôi bỏ lại tên mình rồi rời đi, sau lưng vang lên tiếng hét lớn của hắn.
“Tôi là Tần Thao! Cậu đừng quên tôi đấy!”
Tôi không hiểu, tên cậu ta là gì thì liên quan gì đến tôi?
Tần Thao hiện lên vẻ hoài niệm, như thể đang nhớ lại điều gì rất đẹp đẽ.
“Khi đó, cô mặc chiếc váy biểu diễn thật đẹp, khiến tôi nhớ mãi rất nhiều năm.”
“Khi cha cô đẩy cô đến trước mặt tôi, tôi không thể kiềm chế mà muốn cưới cô ngay.”
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi hỏi một cách cẩn trọng, “Vậy anh từng thích tôi sao?”
Tần Thao ngầm thừa nhận.
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Đáng tiếc, cô chẳng những vô vị như một người giả, mà còn muốn hủy hoại tôi!”
Tôi đột nhiên thấy buồn cười.
Bạn thấy đấy, đàn ông thật kỳ lạ.
Hắn thích một bông hoa, không phải để hoa kiêu hãnh khoe sắc trên cành, mà là để hái xuống.
Nhưng một khi hắn phát hiện bông hoa có chút khiếm khuyết, hắn liền vứt bỏ, thậm chí giẫm nát xuống bùn.
Cuối cùng, hắn còn trách hoa, vì sao không bộc lộ khiếm khuyết từ trước.
“Vậy nên, đây là lý do khiến anh tự cho phép mình ngoại tình sao?”
Tần Thao không đáp, tôi cũng chẳng buồn nghe lời giải thích ghê tởm của hắn.
Tôi đẩy cửa ra, giọng hắn vang lên mệt mỏi, “Tôi đồng ý ly hôn, nhưng cô đừng nói ra những gì không nên nói.”
Tôi từ từ nở nụ cười, “Được.”
12.
Lấy được giấy chứng nhận ly hôn, tài sản chia xong xuôi, cũng đã hơn nửa tháng sau.
Ngày hôm sau, tôi nộp bằng chứng và lời khai lên cơ quan chức năng, chính thức tố cáo Tần Thao tội hối lộ.
Rất xin lỗi, tôi vốn không có đạo đức, làm việc chỉ tùy theo tâm trạng.
Khi Tần Thao bị còng tay, tôi xuất hiện giữa đám đông với nụ cười rạng rỡ, hắn gần như tức điên mà lao về phía tôi.
“Đồ đàn bà hèn hạ! Cô lừa tôi!”
Tần Thác lập tức đứng chắn trước tôi, kiên định như một hiệp sĩ.
Tôi bất đắc dĩ giơ tay lên, “Xin lỗi nhé, tôi chỉ hứa với anh là sẽ ly hôn, chứ không hứa gì khác.”
Lúc này, chú Trần nhìn cảnh tượng này, thở dài một hơi.
“Cha cháu đúng là ngày càng hồ đồ, thậm chí sẵn sàng lên con thuyền hải tặc của nhà họ Tần.”
Tôi mỉm cười, tiếp lời, “Nên khi nó chìm, cháu sẽ chứng minh cháu phù hợp hơn ông ấy để điều hành nhà họ Ôn.”
Chúng tôi trao nhau ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau.
Chú Trần nói, “Đừng quên những gì cháu đã hứa với chú.”
Tôi chỉnh lại nếp váy, mỉm cười, “Cháu biết rồi.”
Từ xa, Tần Thao càng tức giận, giống như con sư tử hấp hối, điên cuồng cắn xé xung quanh.
“Không thể nào! Cô không thể có bằng chứng của tôi! Tôi rõ ràng đã giao cho—”
Hắn đột nhiên mở to mắt.
Tôi cười đầy ẩn ý, vỗ tay.
Một cô gái mặc bộ váy công sở đen bước ra không một tiếng động, chính là Lâm Tịch Tuyết.
“Tôi biết, anh giao sổ sách cá nhân cho cô ấy giữ.” Tôi khoanh tay, “Anh chắc cũng không ngờ rằng, cô ấy sẽ chuyển sổ sách cho tôi.”
Đón lấy ánh mắt muốn giết người của Tần Thao, tôi cười sung sướng.
“Tự tay anh đã trao bằng chứng phạm tội cho tôi.”
Thời gian quay lại nửa tháng trước.
Tôi hẹn Lâm Tịch Tuyết ra ngoài ăn, tò mò hỏi cô ấy, “Vì sao cô lại theo Tần Thao?”
“Tôi đã xem lý lịch của cô, tốt nghiệp từ trường danh tiếng, thành tích xuất sắc. Nếu không phải là tình nhân của Tần Thao, cô hoàn toàn có thể có một tương lai tốt đẹp.”
Lâm Tịch Tuyết lạnh lùng, vừa cắt bít tết một cách mạnh mẽ.
“Mẹ tôi bị bệnh, cần một trăm vạn.”
Cô mím môi, “Tôi không giống cô, nhà không có tiền, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Để kiếm tiền nhanh chỉ có vài con đường, Tần tổng bỏ ra một trăm vạn bao tôi, tôi giao thân thể mình, đó là một giao dịch có lợi.”
Cô khôn ngoan và bình tĩnh, tự cân nhắc những gì mình có.
Nhan sắc, tuổi trẻ, sạch sẽ, dễ dàng để nắm bắt.
Cô bán thân thể mình để đổi lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.
“Vậy cô có muốn giúp tôi làm một việc không? Nếu thành công, tôi sẽ mời cô vào công ty của tôi làm việc, lương một năm một trăm vạn.”
Tôi tựa cằm lên tay, “Chỉ có một trăm vạn, hay rất nhiều trăm vạn trong tương lai, chắc cô sẽ tự biết cân nhắc.”
Lâm Tịch Tuyết im lặng một lúc, “Cô muốn tôi làm gì?”
Cô ta rất thông minh, trước sự cám dỗ lớn thế này, đầu tiên sẽ là xác định điều kiện.
“Hôm nay tôi đã thử Tần Thao, vài ngày nữa có thể hắn sẽ chuyển sổ sách cho người khác giữ, không cho tôi cơ hội tiếp cận.”
“Tôi cần cô, nếu có được sổ sách, phải giao ngay cho tôi.”
Lâm Tịch Tuyết siết chặt tay, “Tiết lộ bí mật công ty, là phạm pháp đó.”
Tôi lắc đầu, chậm rãi cười, “Trong sổ sách có ghi lại việc hối lộ của hắn.”
“Cô không phạm pháp. Cô chỉ tình cờ tiếp cận sổ sách, rồi tình cờ phát hiện ra điều đáng nghi đó thôi.”
“Là một công dân tuân thủ pháp luật, cô sẽ nghĩ ngay rằng phải giao chứng cứ cho cơ quan chức năng, nếu không cả đời sẽ day dứt.”
“Nhưng cô cũng biết rằng sức lực của người thường quá nhỏ bé, nên nghĩ đến tôi, vợ của Tần tổng, gần đây cũng đang điều tra việc này. Thế là dưới sự thôi thúc của lòng chính nghĩa, cô giao sổ sách cho tôi.”
Cuối cùng, Lâm Tịch Tuyết đồng ý.
Trước khi rời đi, cô ấy hỏi tôi vì sao lại chọn cô ấy.
“Thực ra tôi đã tiếp xúc với tất cả tình nhân của Tần Thao, mỗi người tôi đều hứa với họ những điều kiện khác nhau.”
“Nhưng cô là ngoại lệ.” Tôi lấy chiếc khăn choàng bên cạnh, quàng vào cổ cô ấy.
“Tôi nhìn thấy trong mắt cô sự không cam chịu, và cả nguyên tắc phân biệt rõ ràng giữa công và tư.”
Lâm Tịch Tuyết chưa bao giờ như những người phụ nữ khác, nghĩ rằng có được sự yêu chiều của Tần Thao thì có thể đến tìm tôi gây rối.
Cô ấy tôn trọng tôi, ngoài thân thể trao cho Tần Thao, thì tình cảm và tình yêu của cô ấy vẫn giữ được, không vượt qua giới hạn.
“Cô chưa từng nghĩ sao? Vì sao xã hội lại khắt khe với chúng ta như vậy, đàn ông khi hết tiền thì luôn có người sẵn sàng đầu tư, hy vọng nhận được lợi nhuận cao từ họ.”
“Nhưng khi đến lượt phụ nữ, dường như chúng ta chỉ còn mỗi con đường bán thân, không còn lựa chọn nào khác.”
Lâm Tịch Tuyết sững sờ, đôi mắt lạnh lùng của cô ấy dường như có ánh lửa bừng lên.
Tôi nhìn cô ấy đầy khích lệ.
“Tôi tin vào cô, và tôi sẵn sàng đầu tư vào cô. Lý do này đủ thuyết phục chưa?”
13.
Ngày đưa Tần Thao vào tù, tôi đến thăm cha ở viện dưỡng lão.
Ông lúc tỉnh lúc mê.
Ngày đó tôi đến, vừa vặn gặp được lúc ông thanh tỉnh.
“Cha, có lẽ cha vẫn chưa biết, nhà họ Ôn giờ đã thuộc về con rồi.”
Ông đột nhiên bật dậy, nhìn tôi chằm chằm đầy tức giận.
Tôi từ từ gọt quả táo, “Còn về người anh họ ngốc như lợn của con, cha yên tâm, nghe tin cha gặp chuyện, hắn đã ôm tiền bỏ trốn rồi. Hắn thậm chí còn chẳng dám đối đầu với con.”
Cha yêu quý của tôi, thà để công ty lại cho anh họ còn hơn để tôi tiếp quản.
Cùng mang dòng máu nhà họ Ôn, cớ gì tôi lại không xứng đáng?
Tôi cười vui vẻ, “Cha có hối hận khi nói cho con mật mã két sắt không? Nhờ thế mà con có thể xé nát bản di chúc chưa kịp công chứng đó ngay tức khắc.”
“Tiện thể trả lại những cổ phần mà cha đã cướp bằng thủ đoạn bẩn thỉu cho các chú, những người đã cống hiến cả đời.”
Cha gạt đi những dây truyền dịch, bộ dạng hung tợn vùng vẫy.
“Đồ nghịch nữ! Ta… ta sẽ giết ngươi!”
Đáng tiếc, ông đã già yếu đến mức sức lực còn chẳng bằng một con mèo con.
Sự không cam lòng cùng hận ý, cũng giống như cảm giác của tôi khi bị ông “gả” cho nhà họ Tần vậy.
“Cha à, chúng ta mang chung dòng máu.” Tôi thì thầm bên tai ông, “Hèn hạ, độc ác, bất chấp thủ đoạn.”
“Khi cha đẩy con lên bàn đàm phán như một món hàng, cha có nghĩ đến một ngày mình cũng sẽ bị con biến thành công cụ để đàm phán không?”
Tôi giúp ông điều chỉnh cây truyền dịch, đắp lại chăn cho ông.
“Nhưng con cũng có chút lương tâm, ít nhất là con không làm những việc gây hại đến mạng người.”
Mấy năm trước, công trường của nhà họ Ôn xảy ra tai nạn, làm chết mấy người.
Cha đã sử dụng thủ đoạn để ém nhẹm sự việc, bồi thường qua loa vài nghìn tệ.
Điều này khiến người lái xe tải kia trả thù.
Ông ta đâm vào tôi, mong rằng có thể khiến cha tôi cũng phải chịu nỗi đau mất con.
Thật đáng tiếc, tôi không chết, mà cha sẽ chỉ vui mừng vì tôi mất trí nhớ.
Tôi sẽ không còn vì Tần Thác mà phản đối việc kết hôn mà ông sắp đặt.
Ông dùng mẹ tôi để uy hiếp, buộc tôi phải gả vào nhà họ Tần, và tôi phải ngoan ngoãn nghe theo.
“Tôi sẽ công khai vụ tai nạn này, và nỗ lực bù đắp cho những người bị tổn thương, giúp họ được an ủi.”
Tôi đối diện với ánh mắt mờ đục của ông, chợt nhận ra người đàn ông này chẳng đáng sợ như tôi từng nghĩ.
“Tất nhiên, tất cả sẽ là dưới danh nghĩa của cha.”
Tôi cười, còn cha thì càng thêm phẫn nộ.