Hoa Hồng Dại Nở Rộ - Chương 3
8.
“Bạn học Tiểu Ôn, bài này tôi đã giảng ba lần rồi, em mà làm sai nữa thì đúng là làm tôi mất mặt đó.”
“Bạn học Tiểu Ôn, tôi gắp miếng sườn rồi nhé, món gà trộn lạnh để lại cho cậu.”
“Bạn học Tiểu Ôn, tối nay trăng đẹp quá—”
Gió đêm se lạnh, tôi khoác áo của hắn, ngơ ngác nhìn hắn.
Chàng trai ôm lấy sau gáy tôi, hơi thở quấn quýt.
Một lúc sau, hắn thì thầm, “Ý tôi là, sao các vì sao lại sáng thế.”
…
Lawrence từng nói rằng mỗi ngôi sao mà bạn thấy đều là ánh sáng từ những hành tinh đã tàn lụi hàng triệu năm trước, xuyên qua không gian và thời gian, rồi phản chiếu ngược trên võng mạc.
Thời gian kéo dài thành một dải vô tận, gào thét lao về phía tôi.
Và rồi, ngưng đọng lại vào khoảnh khắc này.
Ngoài cửa sổ, đèn đóm muôn nơi, những dải sáng xuyên qua kính phản chiếu trong mắt Tần Thác.
Giống hệt với bầu trời sao trên đỉnh núi bảy năm về trước.
Tôi không kìm được, vuốt ve đôi mắt đỏ rực của hắn, long lanh như cánh bướm ướt đẫm sương đêm.
“Tần Thác, tối nay trăng đẹp quá.”
Tôi nở nụ cười, “Ý em là, sao sáng quá.”
Pháo hoa bên bờ sông đột ngột rực sáng, gió thổi vang lên những tiếng reo hò vào tai chúng tôi.
Hàng mi dài của Tần Thác khẽ rung động.
Như thể một vết nứt vừa mở ra, nỗi cô đơn bấy lâu nay của hắn bày ra trước mắt tôi, không hề che đậy.
“Không định ôm em sao?” Tôi nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.
Khi chùm pháo hoa thứ hai bùng nổ, hắn đột ngột ôm lấy tôi, ôm thật chặt như muốn khắc tôi vào xương thịt.
Trong cùng một thời khắc, hai nhịp tim dần hòa làm một.
Tôi ngẩn ngơ cảm nhận, đôi vai mình đã bị ướt bởi những giọt nước ấm nóng.
“Bạn học Tiểu Ôn, lâu rồi không gặp.”
Tần Thác khẽ thở dài, toàn bộ nỗi cô đơn dần tan biến, bao quanh lấy tôi là sự vui sướng khôn nguôi.
“Anh thực sự… rất nhớ em.”
9.
Tôi đi tắm xong, Tần Thác đưa máy sấy cho tôi sấy tóc.
Vừa tận hưởng hơi ấm, tôi vừa hỏi hắn, “Tại sao lại giấu em lâu như vậy?”
“Tại sao không nói cho em biết rằng, chúng ta từng yêu nhau?”
Tình yêu ấy mãnh liệt đến mức khi chỉ thoáng nhớ lại, tôi liền thấy tim mình rộn ràng, không thể kìm được mà chìm vào ký ức.
Tiếng máy sấy ù ù, giọng Tần Thác có chút khàn đục.
“Ngày anh trở về nước, cũng là ngày em và Tần Thao kết hôn.”
“Khi bị buộc phải gọi em là chị dâu, ánh mắt xa lạ của em nhìn tôi, cả đời này tôi không quên được.”
“Người không còn ký ức, liệu có còn là người anh yêu không?”
Tay hắn nhẹ nhàng lướt qua tóc tôi, ngón tay run rẩy.
“Tiểu Tư, mẹ anh cũng vì cha anh và nhân tình của ông mà buồn bã đến bệnh tật rồi mất. Anh không thể chấp nhận mình trở thành kẻ anh căm ghét nhất.”
“Nếu Tần Thao có thể cho em một cuộc sống tốt, để em không lo nghĩ, sống tôn trọng lẫn nhau. Vậy anh nói ra chỉ khiến em thêm phiền muộn, thì có ích gì?”
Tôi đột ngột quay đầu lại, nắm chặt lấy tay hắn.
“Tần Thác, đó là anh nghĩ là cuộc sống tốt, nhưng không phải cuộc sống mà em muốn.”
Giữa tôi và Tần Thao, chưa bao giờ là sự công bằng.
Tôi cẩn trọng, ôn nhu, cũng chỉ vì để mình sống tốt hơn một chút mà thôi.
Anh xem, khi hắn chán ghét tôi, không phải vẫn đi vào vết xe đổ của cha mình sao?
Mắt Tần Thác đỏ hoe.
“Vì thế khi em nói hắn ngoại tình, thậm chí dung túng cho kẻ khác làm nhục em, tôi mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào.”
“Người tôi coi như báu vật, lại bị hắn chà đạp đến thế.”
Tối hôm đó, khi tôi khóc nói mình sợ hãi, sự bất bình và đau khổ của hắn vây quanh hắn như một hình bóng hữu hình.
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu hắn có thể không trân trọng?
Dựa vào đâu mà tôi không được?
Chung thủy là gì chứ? Mẹ tôi, người đã giữ gìn sự chung thủy, cũng bị cha tôi làm tổn thương đến cùng cực.
Con quỷ thì thầm bên tai hắn, “Một lần thu hút có thể gọi là bị mê hoặc, nhưng lần thứ hai, thứ ba thì sao? Thừa nhận đi, anh yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu anh.”
Dù không có ký ức, chúng ta vẫn không thể không lao vào nhau.
Tôi hôn nhẹ lên khóe môi hắn, thì thầm:
“Tần Thao, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
“Không ai có thể chia cách chúng ta.”
10.
Sau chuyện đó, Tần Thác bảo rằng hắn đã làm người thứ ba lâu như thế, thêm một chút cũng không sao.
Thế nhưng, tôi vẫn tìm luật sư soạn thảo đơn ly hôn gửi cho Tần Thao.
Đường Hi hẹn tôi đi ăn, ánh mắt đầy vẻ như thể đang nhìn thấy một cây cải trắng lạc lối quay về.
“Tớ còn tưởng cậu định làm Ninja Rùa cả đời chứ.”
Cô ấy khoa trương thở phào nhẹ nhõm, “May mà cậu quyết định ly hôn rồi, không thì tớsớm muộn cũng tức chết mất.”
Tôi mỉm cười, uống cạn ly nước chanh trong tay.
Khi chưa nhớ ra Tần Thác, tôi nghĩ sống cả đời vô tình vô ái như vậy cũng chẳng có gì là to tát.
Nhưng bây giờ, tôi không muốn phụ người đang đứng ở nơi ấy, chờ tôi quay đầu lại.
“Chưa chúc mừng cậu lấy lại tự do nhỉ! Thế này nhé, để tớ tổ chức cho cậu một bữa tiệc độc thân!”
Đường Hi vẫn giữ thói quen tự tận hưởng, không nhận được hồi đáp từ tôi cũng chẳng buồn giận.
“Uống nước chanh cái gì, uống tí rượu đi cho vui nào!”
Cô ấy nôn nóng giật lấy ly nước của tôi.
“Không được, tớ không thể uống.” Tôi vội đặt tay lên ly, “Tớ có thai rồi, thật đấy.”
Đường Hi ngơ ngác, “Hả? Của ai vậy?”
Cô ấy giơ tay ngăn tôi nói tiếp, bắt đầu suy nghĩ.
“Cậu đã quyết ly hôn với Tần Thao rồi, vậy đứa bé chịu ở lại, chắc chắn không phải của hắn.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, thì một giọng nói khác vang lên.
“Ừ, là của tôi.”
Tần Thác không biết từ đâu xuất hiện, chậm rãi đáp.
Món bít tết vừa mang ra còn bốc khói nghi ngút, hắn cầm dao nĩa cắt thành từng miếng nhỏ cho tôi.
Đường Hi nhìn tôi, rồi lại nhìn hắn, như thể CPU sắp bị cháy.
Bữa ăn hôm đó khiến tâm trạng tôi rất vui vẻ.
Dù sao thì Tần Thác cũng ngồi ngay bên cạnh tôi, rót nước hoa quả, cắt trái cây, phục vụ chu đáo vô cùng.
Còn Đường Hi thì không được như thế.
Cô ấy trông như thể linh hồn đã bị ai đó rút cạn, cuối cùng khó khăn lắm mới thốt ra được một câu:
“Người thành phố các cậu đúng là biết chơi.”
Sau khi Đường Hi rời đi, tôi bất lực véo má người bên cạnh.
“Anh làm cô ấy sợ rồi đấy. Em còn chưa nghĩ ra phải nói với cô ấy chuyện này thế nào.”
Tần Thác vẻ mặt tủi thân, “Cô ấy định tổ chức cho em tiệc độc thân đấy!”
“Còn định mời cả người mẫu nam!”
Tôi: “???”
“Quá đáng thật.” Tôi bật cười, “Đường Hi chỉ bảo là rủ bạn bè thôi mà.”
Tần Thác “ồ” một tiếng, vẫn nói nhỏ, “Cũng thế thôi.”
Bạn trai mới của tôi vẫn như trước, chiếm hữu cao, lại thích ghen tuông.
Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng trấn an hắn, “Vậy em sẽ không đi nữa.”
Tần Thác hài lòng với câu trả lời, cơ thể vẫn còn hơi lấn sang chỗ tôi cuối cùng cũng ổn định lại.
Hắn nhướng mày, “Vậy khi nào em mới cho anh một danh phận?”
11.
Việc cho danh phận này còn phải xem anh chồng cũ có chịu buông tay không.
Rất đáng tiếc, Tần Thao vẫn chưa ký tên vào đơn ly hôn.
Tôi đành phải tranh thủ đi tìm hắn.
Lần này, tôi không thấy thư ký Tiểu Lâm trong văn phòng hắn, cũng không thấy cô nào tên là Giản Ni hay Trân Ni gì đó.
Tần Thao đeo cặp kính gọng vàng, trông nhã nhặn đến mức không còn chút gì của kẻ khốn nạn trước đây.
“Ôn Tư Lung, em muốn ly hôn với tôi?”
Ánh mắt hắn hiện lên sự thâm độc, “Đừng mơ.”
Tôi giả vờ ngạc nhiên, chạm tay lên bụng, “Vậy anh muốn vui vẻ làm bố không?”
“Cũng được thôi, dù đứa trẻ không phải của anh, nhưng ít nhất cũng là máu mủ nhà họ Tần.”
Gương mặt đẹp trai của Tần Thao đen lại như đáy nồi.
Sau một lúc, hắn tháo kính xuống, tỉ mỉ lau sạch.
“Ngoan nào, đi bỏ đứa bé đi, anh đảm bảo sau này sẽ chỉ có một mình em.”
Hắn lại nở nụ cười tự tin như trước, “Nếu không, anh không đảm bảo được nhà họ Ôn đang chao đảo, sẽ gặp chuyện gì đâu.”
Tôi nhầm rồi, hắn vẫn khốn nạn như xưa.
Nhưng giờ đây, lời đe dọa này chẳng có gì đáng ngại với tôi.
“Anh soi gương đi, ai mà thèm cây dưa chuột thối như anh chứ.”
Tôi chẳng nể nang gì ngồi xuống sô pha, nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của hắn, nở nụ cười dịu dàng.
“Nhà họ Ôn bấp bênh? Anh đoán xem, nếu tôi đem vụ đất ở phía nam ra chính quyền, công ty của anh có phải càng thêm bấp bênh không?”
Vẻ mặt biến dạng của Tần Thao đơ ra, trông buồn cười vô cùng.
Chú Trần, người hợp tác với tôi đã cho tôi biết nhà họ Tần chuyển nhượng mảnh đất phía nam cho nhà họ Ôn là hợp pháp, nhưng cách nhà họ Tần có được mảnh đất ấy lại không hợp pháp.
Hắn đã hối lộ để trúng thầu với giá rẻ.
Chú Trần vốn là người sáng lập công ty với cha tôi, nhưng sau đó, khi cha ngày càng tham vọng, đã sử dụng nhiều thủ đoạn để buộc chú phải ra đi, khiến chú cũng ở trong tình trạng nguy hiểm.
Khi đến nhà họ Tần để bàn giao tài chính, chú tình cờ phát hiện ra vấn đề này. Chú biết rằng nếu báo cho cha tôi, thì việc này chỉ bị ém nhẹm đi, chú cũng sẽ càng gặp rủi ro.
Đêm cha tôi ngã bệnh, tôi và chú đã thỏa thuận.
Tôi sẽ chuyển nhượng lại số cổ phần thuộc về họ mà cha tôi đã chiếm đoạt. Đổi lại, chú trao cho tôi bằng chứng có thể lật đổ Tần Thao.
Mắt Tần Thao trợn trừng, hắn giận dữ nhìn tôi, “Em đang nói cái quái gì vậy?”
Tôi tiếc nuối cất chiếc bút ghi âm đi.
Tần Thao đúng là lão cáo già trong thương trường, chẳng hề bị lời dụ dỗ của tôi tác động chút nào.
Tôi lừa dối hắn một chút, “Anh có làm hay không, tự anh biết. Tôi đã có chứng cứ trong tay rồi.”
Với tính đa nghi của hắn, chắc chắn hắn sẽ chuyển hết sổ sách đi, không cho tôi cơ hội tiếp cận.
Thế nhưng, tôi đã sớm giăng lưới chờ sẵn.
Tôi thản nhiên phủi bụi trên váy, đứng dậy, “Giờ, anh còn muốn ly hôn với tôi không?”
“Đồ đàn bà độc ác!” Tần Thao hét lên, “Cưới cô vào nhà, chính là sai lầm của tôi!”
Tôi nhướng mày, chầm chậm đi tới, đặt tay lên vai hắn.