Hoa Hoa Như Ý - Chương 1
1.
Lúc tôi về nhà, lần đầu tiên không thấy mẹ làm việc mà đang ngồi trên ghế lau nước mắt, bố cũng không đến ruộng làm việc mà đang ngồi trước cửa hút thuốc lá.
Từ khi em trai bị bệnh, bố đã rất lâu rồi không hút thuốc lá, dù sao có thể tiết kiệm một chút cũng là tiết kiệm, để tiền chữa bệnh cho em trai là được.
Tôi vội vàng chạy đến kéo tay mẹ: “Mẹ, sao mẹ lại khóc? Có phải gà nhà dì Vương hàng xóm lại ăn đồ nhà chúng ta không? Mẹ đừng khóc, con đi tìm dì ta cãi nhau, không thể để dì ta làm loạn được.”
Nhà chúng tôi trong thôn nghèo, bố là hũ nút ít nói, chỉ biết làm việc, mẹ lại là một người yếu đuối, người trong thôn luôn bắt nạt nhà tôi, không phải chiếm đất nhà tôi thì cũng là đến nhà tôi chặt cây ăn quả.
Lúc trước nhà tôi có một cây lê lớn, hoa lê vừa trắng vừa thơm, quả lê vừa to vừa ngọt, em trai rất thích ăn, những thứ khác ăn không được, lại có thể ăn được mấy miếng lê, bố cũng sẽ tranh thủ thời gian lấy lê bán để hỗ trợ gia đình.
Nhưng Đại Đa trong thôn ghét việc bố bán lê kiếm tiền, nhân lúc cả nhà chúng tôi đi làm việc đã lén đến chặt cây lê.
Em trai khóc rất đau lòng, tôi cực kỳ tức giận, cầm ghế ngồi bên lề đường mắng ba ngày ba đêm.
Đại Đa không nghe, cầm gậy muốn đánh tôi, trong tay tôi cầm rìu đốn củi, hung dữ nhìn gã: “Đại Đa, tôi không đánh lại anh, nhưng trừ khi đánh chết tôi, còn không nhà anh tự cầu phúc đi. Tôi đang đi học, hiểu pháp luật, trẻ thành niên làm gì cũng không phải ngồi tù.”
Đại Đa đúng là bị tôi dọa, mắng lại mấy câu, không dám xuống tay đánh tôi.
Từ lần đó trở đi, danh tiếng của tôi về cơ bản đã hỏng, người ta nói con gái nhà họ Vương không có giáo dục, vô cùng hung dữ, nhưng người trong thôn biết điều hơn rất nhiều, không còn dám bắt nạt nhà tôi một cách trắng trợn nữa.
Không ngờ những người này bây giờ lại tro tàn lại cháy!
Xem ra hôm nay không mắng dì Vương một trận long trời lở đất thì Vương Thúy Hoa tôi đúng là vô dụng.
Tôi xắn tay áo lên, định đi tìm dì Vương tính sổ, mẹ kéo tôi lại: “Niếp Niếp, không phải, không phải. Con đừng đi.”
Mẹ nói rồi ôm lấy tôi, càng khóc đau lòng hơn.
Bố nhíu chặt mày, hút thêm mấy hơi thuốc rồi dụi vào cửa, sau đó ông nói: “Mẹ đứa nhỏ, bà đừng khóc. Bố mẹ ruột của Niếp Niếp vẫn còn ở đây đấy.”
Mẹ nghe vậy mới buông tôi ra, hai mặt đẫm lệ, dùng tay xoa mặt tôi. Trên tay bà đều là vết chai, nhưng tôi không quan tâm, trái tim nóng đến mức không để ý lời bố vừa nói.
“Anh trai, trâu nhà mấy người đi đâu hết rồi?”
Một giọng nam dễ nghe vang lên, giọng rất trầm, giống như hoa đào rơi xuống mặt nước, khiến mặt nước gợn sóng, thoải mái đến mức khiến lỗ chân lông của người nghe đều muốn giãn ra.
Lúc này tôi mới nhớ đến hai người và cô bé kia.
Đối với hai người trung niên vừa đi lên vừa nói họ là bố mẹ ruột của tôi, nói tôi đã chịu khổ rồi, vừa ôm tôi vừa khóc rồi lại cười, cô bé xinh đẹp kia còn luôn nói xin lỗi với tôi, vui buồn lẫn lộn, tôi cảm thấy vô cùng khả nghe, nhìn không khác bọn buôn người là bao.
Lời này của tôi cũng không phải là lung tung, lúc trước trong thôn có mấy chiếc minibus đến, nói là bán XX, bán bánh chẻo, nhưng không ai mua được bánh chẻo, trẻ con trong thôn cũng không nhiều, báo cảnh sát cũng không tìm về được.
Người trong thôn đều nói đám người đi xe van đều là bọn buôn người, bọn buôn bán trẻ em.
Bố mẹ đã nhiều lần dặn tôi, làm việc trên sườn núi không được phản ứng lại với người lạ.
Tôi luôn nghe lời, cho nên những lời hai người kia nói tôi đều không tin. Nhưng tôi cũng không ngốc, bọn họ nhiều người, tôi không thể dùng sức mạnh.
Cho nên lúc người đàn ông kia muốn giúp tôi đeo giỏ trúc để đồ cho heo ăn và dây thừng buộc trâu, tôi không từ chối.
Tôi nhìn họ không chớp mắt, cỏ cho heo ăn mất cũng không sao, nhưng bọn họ dắt trâu đi thì nguy rồi.
Lúc đầu gặp việc kỳ quái này, tôi chạy nhanh về, muốn nói chuyện này với bố mẹ, nhưng vừa về đã thấy mẹ khóc, tôi lập tức sốt ruột đến phát hỏa, cái gì cũng quên hết.
Bố lập tức căng thẳng đứng lên, ngượng ngùng ngập ngừng mím môi nhưng không biết nói thế nào.
Tôi nhìn bố đang không biết nói gì, trong lòng cảm thấy may mắn không mất trâu, quay sang nói với người đàn ông kia: “Ông đưa cho tôi là được, tôi đưa trâu vào chuồng.”
Người đàn ông kia nhìn tôi không chớp mắt, vẻ mặt buồn bã, mắt cũng đỏ lên nhưng vẫn không đưa dây thừng buộc trâu cho tôi. Người phụ nữ bên cạnh ông ta lấy tay ôm mặt, khóc to thành tiếng. Cô bé kia muốn nắm tay người phụ nữ nhưng lại bị người phụ nữ hất ra.
Tôi thấy họ ngày càng giống lừa đảo, cho rằng họ muốn cướp trâu thì lập tức xắn tay áo lên: “Nhìn các người ăn mặc sang trọng như vậy mà lại muốn cướp trâu sao? Các người thử cướp xem nào? Nghĩ Vương Thúy Hoa tôi dễ chọc sao?”
Mẹ lên tiếng ngăn tôi lại: “Niếp Niếp, con đừng như vậy, họ là bố mẹ ruột của con, con như vậy sẽ bị trời trừng phạt đó.”
Tôi bị lời mẹ làm cho kinh ngạc, hai người này là bố mẹ ruột của tôi?
Sao có thể được? Người đàn ông kia cao ráo trắng trẻo, vừa nhìn đã thấy sang trọng, người phụ nữ kia son đỏ tóc xoăn, nhìn vô cùng dịu dàng, nhìn kiểu gì cũng không liên quan đến tôi.
Bố tôi chất phác, mẹ tôi trung thực, cả hai đều không đi học, sợ đã bị người ta lừa gạt.
Tôi rảnh rỗi nên từng nghe người trong thôn nói, có một số kẻ buôn bán trẻ em, không chỉ bán mà còn muốn để trẻ em làm người tàn tật đi ăn xin, có một số còn lấy nội tạng.
“Mẹ, mẹ đừng nghe họ nói lung tung, bọn họ nói là ruột thì chính là ruột sao? Nhìn đồ họ mặc đi, không giống người trong thôn chúng ta, càng giống người ở trong thành phố hơn, người thành phố sinh con đều đến bệnh viện lớn, con sinh ở bệnh viện thị trấn, sao có thể gặp nhau được?”
Mẹ và bố nghe lời tôi nói thì nhìn nhau, dường như tin tôi. Đôi nam nữ kia như mất sức sống nhưng vẫn tiếp tục, cả hai đều nước mắt lưng tròng.
Tôi nhân cơ hội lấy lại dây thừng buộc trâu từ trong tay người đàn ông kia, vừa đưa trâu vào chuồng vừa nói với bố mẹ: “Bố, mẹ, mọi người đừng tùy ý tin người. Con đi nhốt trâu rồi cho heo ăn trước.”
Tôi nghĩ rằng chuyện này đến đây là đã giải quyết xong, nhưng sau khi tôi dẫn trâu vào chuồng, cho vài con heo ăn xong, quay lại nhà thì thấy trong nhà đầy người.
Những người kia hình như làm chức to, những người khác tôi không biết, trưởng thôn tôi cũng có mặt ở đây. Bố tôi cúi đầu, dường như thấp đi vài cm, mẹ ôm em trai, mặt đầy nước mắt.
Đôi nam nữ và cô gái kia vẫn chưa rời đi. Trưởng thôn nhìn tôi đến thì từ ái khen ngợi tôi, thái độ vô cùng khác thường.
Phải biết rằng trưởng thôn là một người nhiều chuyện, lời đồn truyền đi vô cùng sống động, ngày trước người nói tôi lật trời là ông ta.
Trưởng thôn đi đến xoa đầu tôi, ngây ngô lấy lòng người đàn nhân, vừa xoa đầu vừa nói tôi gặp may, có thể đến thành phố tận hưởng cuộc sống tốt.
Tôi còn đang gãi đầu không hiểu gì thì cô gái xinh đẹp lúc trước đi đến kéo tay tôi, cười nhẹ nhàng nói: “Chúng ta sinh cùng một ngày, nhưng chị sinh trước mấy tiếng, chị là chị của em.”
“Em gái, em vất vả rồi. Bố mẹ nói họ vẫn sẽ nuôi chị, cũng sẽ đón em về nhà. Sau này chị sẽ chăm sóc em, búp bê cũng sẽ cho em, phòng cũng nhường em, ăn gì ngon, chơi gì vui, chị cho em hết.”
Tôi nhìn khuôn miệng hết đóng lại mở của cô ấy, không để ý cô ấy đang nói gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Má ơi, trên người cô ấy có mùi thật thơm!”
Suy nghĩ một chút, tôi lại gạt suy nghĩ này đi, trong lòng nhớ thương con trâu trong nhà, hôm nay về sớm, không biết trâu đã ăn no chưa.