Họa Đông Cung - Chương 6
24.
Thái tử phi mang theo Hoàng thái tôn lại đổ bệnh hai lần.
Lần này Hoàng hậu đã ra tay, đích thân đón Hoàng thái tôn về nuôi dưỡng.
Cũng chính lúc này, bà ấy mới phát hiện ra điều bất thường.
Sau khi uy hiếp ngự y xác nhận Hoàng thái tôn quả nhiên là một đứa trẻ khờ dại.
Hoàng hậu nổi trận lôi đình, bẩm báo với Thiên tử.
Những người trước đây bị nàng ta ngược đãi ở Đông cung đều đến làm chứng và khóc lóc tố cáo.
Thái tử phi đã đuổi nhũ mẫu đi, tự mình cho Hoàng thái tôn bú khiến đứa trẻ đói đến mức khóc thét.
Khi dạy dỗ thường xuyên không kiềm chế được cơn giận mà mắng nhiếc Hoàng thái tôn, Thái tử, Hoàng hậu thậm chí cả Thiên tử.
Vân vân và vân vân.
Hoàng hậu yêu cầu phế truất Thái tử phi, lần này, Thái tử đã không hề cầu xin.
Thiên tử cũng không có ý kiến gì.
Thái tử phi suy sụp ngay tại chỗ, nói rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan đến mình, mà là do Hoàng hậu gây ra.
“Nếu không phải Hoàng hậu nhiều năm gây họa chốn hậu cung, sát hại biết bao nhiêu Hoàng tử, thì Hoàng thái tôn làm sao có thể gặp báo ứng này?”
Hoàng hậu nổi cơn thịnh nộ.
Thái tử phi còn kêu lên: “Điện hạ, chẳng phải những điều này đều là do chàng nói cho thiếp nghe sao? Chàng hãy làm chứng cho thiếp đi!”
“Điện hạ, chẳng phải chàng nói chán ghét Hoàng hậu chuyên quyền, quản lý quá rộng, bảo thiếp không cần nghe lời bà ta, bà ta không vui thì chàng sẽ vui sao? Chàng bây giờ muốn qua cầu rút ván sao?”
Kết quả của việc đổ lỗi lẫn nhau là từ việc ban đầu chỉ phế bỏ phong hiệu, nay lại bị giáng xuống làm thứ dân và bị giam lỏng.
25.
Không giết nàng ta, là vì nàng ta là mẫu thân của Hoàng thái tôn.
Nhưng nàng ta cứ khăng khăng muốn chết.
Một tháng sau khi bị giam lỏng.
Ta đích thân mang đồ ăn đến cho Thái tử phi.
Thức ăn đã biến mùi cũng không dập tắt được sự kiêu ngạo của nàng ta.
“Ta có một đứa nhi tử, đó là hài tử duy nhất của Thái tử, sau này nó sẽ làm Thái tử, đến lúc đó nó nhất định sẽ đến cứu ta.”
Ta khẽ cười: “Thật sao? Nhưng ta cũng có một nhi tử, ngại quá, hiện nó đang được nuôi dưỡng ở cung Hoàng hậu, cũng có chút quan hệ với Thái tử.”
Thái tử phi hoàn toàn hoảng loạn.
Đêm ấy, nàng ta, kẻ luôn rình rập thời cơ, đã trốn khỏi lãnh cung, thẳng tiến đến cung điện của Hoàng hậu.
Lúc bấy giờ, ta đang ở bên cạnh Hoàng hậu.
Đợi Thái tử phi sa bẫy và ra tay sát hại.
“Bao năm qua, những gì ta phải chịu đựng chỉ đổi lại việc giam cầm nàng ta, thật quá rẻ cho nàng ta!” Hoàng hậu cười lạnh: “Lần này, chỉ cần nàng ta đến, sẽ không có đường quay lại.”
Thái tử phi lẻn vào tẩm điện như ý muốn, nhưng trên giường không có ai, nàng ta cũng không tìm thấy đứa trẻ nào.
Cuối cùng nàng ta đã bị bắt giữ với tội danh ám sát Hoàng hậu.
Lần này, theo luật, nàng ta sẽ bị xử lăng trì.
Nàng ta bị lôi ra ngoài trong hoảng loạn, câu đầu tiên ta nói chính là truyền đạt ý chỉ của Hoàng hậu: “Cắt lưỡi ả đi.”
Trong cung Khôn Ninh, Hoàng hậu đã phải chịu hai nhát dao oan nghiệt.
Vết thương không quá nặng, nhưng lại hiểm.
Vết thương mãi không lành.
Những món ăn từ Ngự thiện phòng đều là những món như canh tôm, nước sốt cua, toàn những thứ dễ gây dị ứng, nên vết thương mãi không thể khép miệng.
Ngày Hoàng hậu băng hà cũng là ngày hành hình Lăng trì dành cho Kiều Vọng Thư.
Ta đã đến xem.
Giữa tiếng rên khe khẽ của nàng ta, ta đã gọi tên thật của nàng ta.
Đôi mắt nàng ta mở to.
Ta bước tới.
“Từ lúc ngươi giết chết mẫu thân ta, ngươi đã nên dự đoán được kết cục của mình ngày hôm nay.”
“Con của ngươi là một đứa trẻ ngu xuẩn, nó là vì được mang từ cơ thể của ngươi. Bởi vì trước đây a tỷ của ta cũng từng là một đứa trẻ ngu ngốc. Ngươi đã chiếm lấy cơ thể của nàng ấy, thì cũng nên phải chịu sự trả thù này.”
“Ngươi muốn Thái tử cứu ngươi sao? Ngài ấy đang ở trong chiếc xe ngựa đó —— nhưng ngài ấy thậm chí còn chưa xuống xe. Đồ ngu, một nam nhân có thể bỏ mặc cả nhũ mẫu của mình, trái tim chân thành như thế, ngươi còn dám hy vọng sao?”
Nàng ta ư ư muốn nói.
“Muốn mắng ta à? Lớn tiếng lên, không có sức à?”
Nàng ta kinh hãi, phẫn nộ, tuyệt vọng, đến khi trút hơi thở cuối cùng vẫn không nhắm mắt.
Cũng giống như ngày mẫu thân ta ra đi…
26.
Ta trở lại xe ngựa, Thái tử không nhìn ra ngoài, chỉ đợi ta quay về.
Hắn ta nắm lấy tay ta.
“Giờ đây, không còn ai có thể ngăn cản chúng ta nữa.”
Hắn ta nói: “Đêm nay, nàng hãy ở lại Đông cung, ta đã chuẩn bị sẵn tẩm điện cho nàng.
Tên bệnh phu kia của nàng, Kiều gia đã sụp đổ, ta đã cho hắn ta một khoản tiền lớn, đây là thư từ thê.”
“Nhưng thiếp còn có một đứa con.”
“Ta biết, ta không bận tâm.”
Ta hỏi: “Nếu đứa trẻ này có quan hệ với chàng thì sao?”
Thái tử đáp: “Ta có thể nhận nó làm con nuôi, thừa nhận nó, sau này chỉ cần Phán Nhi sinh cho ta thêm nhiều đứa con nữa là được.”
Tay hắn ta đưa tới, nâng cằm ta lên, ánh mắt tràn đầy thâm tình: “Qua những ngày tháng bên nhau, ta mới biết trước kia mình thật hoang đường. Phán Nhi, chỉ có nàng mới là chân ái của ta.”
Ta khẽ cười: “Những lời này, Điện hạ có dám nói với Bệ hạ không?”
“Đương nhiên.” Hắn ta cúi người xuống, muốn gần gũi, nhưng ta đã tránh đi: “Điện hạ, đừng vội.”
“Ta nhớ nàng đã lâu. Mẫu hậu qua đời, quốc tang ba năm, nàng muốn ta đợi ba năm sao?”
Những thứ không có được luôn khiến người ta khao khát.
Ngay hôm đó, Thái tử đưa ta đi cầu kiến Thiên tử.
Thái tử nói hết tình cảm của mình dành cho ta.
Thiên tử lạnh lùng nhìn đứa nhi tử này.
Thuở xưa, Thiên tử được chọn từ dòng dõi Hoàng tộc để trở thành Thái tử, không thể không dựa vào thế lực của mẫu tộc Hoàng hậu. Hậu cung bị Hoàng hậu cai quản chặt chẽ.
Bao năm qua, biết bao cung nữ, phi tần bị đuổi khỏi cung, ngài đã chẳng còn nhớ rõ.
Sau này, ngài mười năm không nạp phi tần mới, ngay cả ta cũng chỉ là mối tình chớp nhoáng.
Hơn hai mươi năm, Thiên tử đang độ tuổi sung mãn vậy mà chỉ có Thái tử là nhi tử duy nhất.
Thái tử lại bất tài, chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn, chẳng có tài trị nước, cũng chẳng có năng lực yên dân.
Tình cảm của ngài dành cho nhi tử này có thể hiểu được.
Hoàng hậu, người cả đời tận tâm vì nhi tử, mới qua đời được một tháng.
Điều đầu tiên Thái tử muốn lại là một phụ nhân.
Hơn nữa, lại là phụ nhân của ngài.
Thiên tử dường như cũng cảm thấy bi ai cho Hoàng hậu đã dành cả tâm huyết vì nhi tử, nghiêm giọng quát: “Ra ngoài.”
Thái tử có lẽ vẫn chưa quen với những ngày không có Hoàng hậu che chở, bị thái độ của Hoàng đế làm cho giật mình, cúi đầu lầm lũi đi ra.
Hoàng đế lại gọi ta: “Ngươi, ở lại.”
Thái tử sững sờ, ngẩng đầu nhìn ta, chỉ thấy ta mỉm cười đứng dậy, bước về phía Hoàng đế.
Hắn ta theo bản năng đưa tay ra định kéo ta lại, ta quay đầu nhìn hắn ta: “Bạo gan.”
27.
Thái tử không đi xa.
Vẫn đợi ở ngoài cửa.
Đại điện yên tĩnh, chắc hẳn hắn ta nghe rõ lời ta nói.
Đứa bé đó không phải con của phu quân bệnh tật của ta, ta và hắn ta chỉ là xung hỉ, hắn ta đã sớm không còn khả năng, thực ra đứa bé này là con của Thiên tử.
Tính ngày tháng là biết.
Thiên tử sững sờ: “Thảo nào lúc trước với ngươi…”
Ngài bỗng nhiên hiểu ra tất cả, lớn tiếng gọi Đại thái giám, lập tức xuất cung.
Ta quỳ dưới đất, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Thiên tử nghe xong câu chuyện của ta, đích thân đỡ ta dậy.
“Trẫm đã biết. Vì mẫu thân báo thù, là lẽ đương nhiên.”
Đứa bé gần một tuổi được bế vào.
Chỉ cần nhìn đôi lông mày và ánh mắt.
Thiên tử đã xác nhận tình hình: “Rất giống trẫm lúc nhỏ.”
Đứa bé một tuổi bi bô, chỉ biết nói một từ.
“Cha.”
Thiên tử liên tục đáp lại.
Ngài trêu đùa đứa bé, ngẩng đầu nhìn ta, ta vẫn quỳ, quỳ đến cuối cùng, Thiên tử mới nhận ra.
“Ngươi còn muốn điều gì? Trẫm sẽ cho ngươi một danh phận, Quý nhân, Tần vị, Phi vị ——”
Ta lắc đầu.
Ta vốn không phải người trong cung, cũng không thể ở lại lâu dài, các thế lực trong cung đan xen phức tạp, phụ mẫu thương con, tất sẽ tính toán sâu xa.
“Tiểu điện hạ là con của Bệ hạ, nên có một người mẫu thân hiền từ có thể dạy dỗ.”
Ta xin Hoàng thượng hãy giao đứa bé cho Đoan phi, người có thâm niên nhất trong cung, nuôi dưỡng.
Đoan quý phi vì sức khỏe yếu, nên vĩnh viễn không thể có con.
Nhưng nàng ấy tính tình ôn hòa, mẫu tộc hiển hách.
Có nàng ấy nuôi dưỡng, Thiên tử không chỉ có thêm một Hoàng tử.
Mà triều đại này sẽ có thêm một Thái tử.
Ta khẩn cầu được xuất cung, chỉ xin một cơ hội được vào cung trong tương lai.
28.
Dưới sự khuyên giải của Đoan phi, Thiên tử cuối cùng cũng đồng ý.
Vài năm sau, trong cung xảy ra biến cố, Thái tử bị phế truất và giam lỏng để sám hối.
Ngày ta nhập cung cuối cùng cũng đã đến.
Vào một đêm mùa xuân trong tiết Hàn Thực, Thiên tử kết thúc buổi truyền đèn tỏ lòng biết ơn.
Mang theo lệnh bài, ta lại một lần nữa bước vào cung.
Những năm qua, ta đã dùng số tiền được ban thưởng để mở một tiệm rèn bên ngoài.
Ta đã thuê rất nhiều thanh niên trai tráng khỏe mạnh để rèn sắt.
Ngày ngày giám sát.
Không nhiều không ít, ngần ấy năm, vừa đủ nuốt hai vạn cây kim.
Lời Thái tử năm nào vẫn văng vẳng bên tai: “Kẻ phụ tình phải nuốt một vạn cây kim.”
Một vạn cây kim cho tấm chân tình của Kiều Vọng Thư, một vạn cây kim cho tấm chân tình của A Nương.
Vừa đúng hai vạn.
Thái tử bị giam cầm đã lâu, người hầu hạ đều là người cũ ở Đông cung.
Khi ta đến, hắn ta đã chẳng còn là mình của ngày xưa nữa.
Trước đây giúp đỡ Thái tử phi làm điều ác, những người nữ hầu bị cắt bỏ song nhũ đã ghét cay ghét đắng hắn ta.
Họ tra tấn hắn ta, nhưng không để hắn ta bị tổn thương quá nặng, hoặc chết đi để giải quyết vấn đề.
Nhìn thấy ta, hắn ta ngay lập tức lao đến.
Nhưng lại bị kéo ngã xuống.
“Ta đến đây để gửi đồ cho Thái tử.” Ta nhẹ nhàng mỉm cười.
Ta mở chiếc hộp kim khâu sau lưng ra.
Sắc mặt Thái tử đột nhiên tái nhợt.
“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ta lạnh lùng nhìn hắn ta. Đến bây giờ mà hắn ta còn không biết ta là ai sao?
“Điện hạ quả là trí nhớ tốt a. Người xưa đã quên nhanh đến vậy sao?” Ta đưa tay che nửa gương mặt.
Thái tử đột nhiên mở to mắt.
“Ngươi… Ngươi là đứa nữ nhi xấu xí bên cạnh nhũ mẫu sao?”
“Không… Không thể nào, ngươi không phải đã bị thiêu chết rồi sao? Hôm đó Vọng Thư hồ đồ, ta phái người đi đã quá muộn, lửa đã bùng lên, cuối cùng chỉ có thể ném các ngươi xuống sông…”
“Đều là lỗi của người khác. Nhưng những người đó, những mệnh lệnh đó, chẳng phải đều do Điện hạ ban ra sao?”
Thái tử sững sờ.
Ta phất tay, mấy cung nữ cười lạnh giơ kim đi tới.
Thái tử bắt đầu la hét kinh hoàng: “Phán Nhi… Cứu ta ——”
Dần dần, tiếng kêu cũng tắt hẳn.
Ta đứng chờ ở cửa, từ hoàng hôn đến tận đêm khuya, cuối cùng một thái giám đến báo:
“Cô cô, Thái tử đã nuốt kim tự vẫn.”
“Theo lệ thường, báo cho Nội vụ phủ đi.”
Ta tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Bức tường cung dài hun hút, sâu không thấy đáy.
Lệnh bài của ta có thể vào sâu hơn trong cung.
Nhưng ta biết mình không thể.
Đứa trẻ đó, chỉ có thể có một người mẫu thân.
Mẫu thân của nó sẽ dìu dắt nó bước lên một thế giới cao xa hơn.
Dưới gốc liễu bên ngoài lãnh cung, hoa quỳnh nở rộ khắp nơi, bóng dáng hoa Thịnh Xuân ngày nào đã biến mất từ lâu.
Loài hoa quỳnh vốn nở vào mùa hè lại nở rộ vào đêm xuân.
Mỏng manh như sương khói.
Từ xa, Đoan phi dẫn theo một thiếu niên đang tuổi lớn bước trên con đường nhỏ trong lãnh cung.
Trong điện, ánh nến lập lòe.
Bà ra hiệu cho thái giám phía sau ở lại, tự mình bước chậm lại.
Thiếu niên cũng bước chậm lại.
“Mẫu hậu, sao vậy, người không khỏe sao?” Giọng nói thiếu niên trong trẻo dễ nghe.
“Không sao, A Nương chỉ muốn ngắm nhìn con thật kỹ.” Đoan phi nói.
“Mẫu hậu ngày nào cũng nhìn, vẫn chưa đủ sao?”
Đoan phi cười: “Làm mẫu thân, sao có thể nhìn đủ được. Tấm lòng này, chỉ khi nào làm mẫu thân rồi mới hiểu được. Nhưng thấy con khỏe mạnh, nương cũng yên tâm rồi.”
Thiếu niên cười: “Nương yên tâm là tốt rồi.”
Trăng lạnh như ca, một đêm mới sắp bắt đầu.
Hết