Họa Đông Cung - Chương 1
1.
Tiết Kinh Trập vừa qua, ta bán hết mọi thứ có thể bán được để lo lót mọi mối quan hệ.
Theo cùng một nhóm hoa nương tiến cung, phụ trách việc thay thế hoa cỏ ở khu vực Đông Cung trong vòng ba tháng.
Một ngày xuân ấm áp, một hoa nương cài lên tóc một đóa hoa Thịnh Xuân, vẻ ngoài đầy đặn quyến rũ, nói: “Nghe nói Đông Cung bây giờ chỉ có một Thái tử phi, đến cả lương đệ hay thị tỳ cũng không có. Thái tử trẻ trung sung sức, không biết vị kia có bận rộn không nhỉ?”
Hai hoa nương khác nghe vậy liền ngầm hiểu ý nhau mà cười rộ lên.
Theo quy định, hoa nương đều là những phụ nhân đã thành thân.
Trải qua nhiều biến cố, họ đã trở nên phóng khoáng hơn.
Lao động khổ cực, xung quanh lại toàn người quen, các hoa nương cũng buông những lời táo bạo để đổi không khí.
“Những ngày bình thường còn đỡ, nhưng vào thời kỳ đặc biệt, bảo Thái tử nhịn à?”
“Nhịn nổi không? Khi nhà ta mới thành thân, ôi chao, ta thật sự sợ mỗi khi đêm về, lúc đó còn khóc đòi cho thêm thiếp. Bây giờ nghĩ lại, đúng là trẻ không biết cái tốt của trẻ.”
“Hì hì, bây giờ Thái tử cũng còn trẻ đấy, ngươi sinh ra lại xinh đẹp, dáng người còn hơn cả vị kia…”
Hoa nương quản sự lập tức ngăn cản.
“Đồ ngốc, muốn chết à?” Bà ta chọc vào trán hoa nương đầy đặn kia: “Thu hồi chút suy nghĩ nhỏ nhoi của ngươi lại đi. Thái tử phi là người Thái tử yêu nhất, tất cả hoa thịnh xuân này đều là vì nàng mà trồng. Vì nàng, Thái tử không nạp thiếp, không gần nữ sắc, bên cạnh thậm chí không có một cung nữ, sự yêu thương như vậy – ngươi dám nghĩ tới sao?”
“Không tin à?” Quản sự bổ sung: “Nói cho ngươi biết, lúc trước Thái tử từng có một nhũ mẫu, sắc đẹp như hoa như ngọc.
Sau khi Thái tử trở nên trưởng thành, về cung một lần vì lý do phong thưởng đã nói chuyện mấy câu. Lần đó, bị Thái tử phi nhìn thấy.”
Ta cúi đầu, trong chốc lát tay vô thức nắm chặt cây cào hoa.
Những người khác tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, Thái tử phi khóc bảo rằng Thái tử đã có tiếp xúc thân thể với phụ nhân khác, giờ lại vẫn nhớ mãi không quên. Thế là, Thái tử ra lệnh cắt bỏ đôi nhũ của nhũ mẫu để chứng minh sự chung thuỷ của mình.”
Mọi người đều rùng mình hít một hơi lạnh.
Quản sự lại nói: “Nghe nói sau này Thái tử phi vẫn hối hận, sau khi khóc một trận thì hậu táng nhũ mẫu. Thái tử thương tiếc, còn cho một số tiền lớn, đủ cho người nhà nhũ mẫu đó sống trọn đời.”
Không, không phải vậy.
Thái tử phi không hề hối hận.
Người cung nữ già đưa mẫu thân ta ra ngoài là lão hữu của mẫu thân ta, bà ta đã đưa xác thi thể ra khỏi cung, nhưng không trực tiếp đến nhà ta.
Mà là để xe ngựa đi hướng khác, còn bản thân thì chạy đến báo tin.
Bà ta vừa khóc vừa nói với ta.
Hôm đó tuyết rơi dày.
Thái tử phi vừa nhìn thấy mẫu thân ta liền bắt đầu cãi nhau với Thái tử.
Đêm họ hòa giải, điên cuồng trong phòng.
Mẫu thân ta nằm chết cóng trong tuyết, từng chút từng chút mà chết đi.
Tối khuya hôm đó, ma ma lén lút qua thăm mẫu thân ta, lúc đó bà vẫn còn thở.
Chỉ cầu ma ma nhắn ta mau chóng rời khỏi đây, về lại quê cũ.
Thương thay, lúc hấp hối trong tay bà còn nắm chặt chiếc bánh định để dành cho ta.
Sau đêm đó, căn nhà chúng ta thuê bị đốt, nửa đường phố được phong tỏa nghiêm ngặt.
A thúc huấn luyện khỉ bên cạnh và chú khỉ bị xích lại không thể chạy được, cũng bị thiêu sống bên trong.
Sau khi lửa tắt, có vài người lạ vào trong tìm kiếm.
Sau đó họ cầm xác con khỉ cháy đen biến dạng, cùng với xác mẫu thân ta và ma ma từ cửa sổ sau ném xuống sông Xuân Thủy.
2.
Ta dùng chiếc cuốc nhỏ trong tay đào xuống đất, chặt đứt một cụm rễ hoa, một con giun đất màu tím bị đứt làm đôi, ngọ nguậy chui vào đất.
Quản sự bị kinh động, nhìn thấy liền cau mày: “Không được, rễ đứt rồi, hoa sẽ không sống được, mau nhặt ra.”
Cành lá hoa Thịnh Xuân đều có gai. Thái tử phi thích loại hoa này, bởi vì Thái tử nói rằng những tính khí nhỏ nhắn đáng yêu của nàng ta giống như những chiếc gai trên hoa Thịnh Xuân, khiến người ta yêu thích không rời tay.
Ta cẩn thận chọn từng nhành hoa có nụ.
Vào lúc này, một nhóm người cầm đèn lồng từ phía xa đi tới.
Mọi người đều quỳ xuống, cúi đầu.
Mặt trời đỏ rực thấp thoáng, ánh đèn lồng màu cam le lói.
Giọng nói của hai nam nhân từ xa tới gần.
Hoàng đế và Thái tử đã đến.
Ta nghe thấy tiếng thở dốc của hoa nương đầy đặn bên cạnh.
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo, tóc mai vẫn còn tươi tắn, quả thật là một mỹ nhân đáng để thử vận may.
Vì vậy, khi Thái tử đến gần, nàng ta đột nhiên giả vờ khó chịu, ngã xuống một cách quyến rũ và yếu ớt.
Thân hình mềm mại, phong tình động lòng người.
Thái tử lập tức nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu, một ma ma bên cạnh lập tức lạnh lùng gọi người: “Hỗn láo, dám kinh động đến Bệ hạ, còn không mau kéo người xuống ——”
Hoa nương đầy đặn kia chưa kịp kêu rên lộ mặt, đã bị hai lão ma ma đến ấn đầu xuống đất, kéo lê đi vài bước, rồi nắm tóc “đỡ” xuống dưới.
Nàng ta há to miệng định cầu xin tha mạng, nhưng một ma ma khác đã được huấn luyện thành thạo, lập tức nhét cục bùn vào miệng nàng ta.
Cảnh tượng trở nên yên tĩnh trở lại.
Lúc này, Hoàng thượng bỗng nhiên hỏi: “Đây chính là loài hoa Thước Sắc Thịnh Xuân mà ngươi đã dày công mang từ Tây Vực về phải không?”
Có người gọi ta: “Ngươi, còn không mau dâng hoa lên!”
Ta cúi đầu, hai tay nâng đóa hoa ngang mày, cung kính dâng lên.
Hoàng thượng lại không động đậy, chỉ nhìn Thái tử. Thái tử bất đắc dĩ tiến đến, tự tay lấy đóa hoa từ tay ta.
Cành hoa đầy gai, nhuốm máu tươi ấm nóng trên tay ta .
Nhụy hoa càng thêm rực rỡ.
Một giọt máu rơi xuống, ta vội đưa tay hứng lấy.
Trong lòng bàn tay trắng nõn, một chấm đỏ son.
Thái tử khẽ ngẩn người, nhận lấy cành hoa. Trước khi đưa, ta đã dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt hết gai trên cành.
Sự dịu dàng, ân cần, nhẫn nhịn và chu đáo ấy thấm đẫm máu.
Từ đầu đến cuối ta không nhìn hắn ta, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên.
Nhưng ta biết Thái tử vẫn luôn nhìn ta.
Hắn ta khẽ hít hà, như đang tìm kiếm một mùi hương quen thuộc.
Chẳng lẽ là mùi áo cũ của mẫu thân trên người ta sao?
Lúc này Hoàng thượng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Ta cúi đầu: “Dân phụ dung mạo xấu xí, sợ kinh động đến Bệ hạ.”
Quả nhiên Thái tử nói: “Phụ hoàng bảo ngươi ngẩng đầu lên, thì ngẩng đầu lên.”
3.
Ta quá hiểu Thái tử.
Mẫu thân ta từng thật lòng yêu thương và chăm sóc hắn ta như con ruột, luôn khắc khoải nhớ mong.
Từ khi sinh ra, hắn ra đã bị xem là công cụ để Hoàng hậu củng cố địa vị. Trước năm tuổi, hắn ta hoàn toàn do mẫu thân ta chăm sóc.
Mẫu thân nói Thái tử hồi nhỏ phải được bế trên tay mới ngủ được.
Hắn ta có một chiếc chăn nhỏ quen thuộc.
Lớn hơn một chút thì phải ôm chăn mới ngủ được.
Sau đó, Hoàng hậu cho rằng Thái tử thiếu quyết đoán, nên đã ra lệnh cho người cắt nát chiếc chăn đó trước mặt hắn ta.
Lúc ấy Thái tử đã khóc ngất đi, rồi lâm bệnh nặng.
Cuối cùng là mẫu thân ta từng chút một chăm sóc, an ủi hắn ta.
Mẫu thân kể lúc bà rời khỏi cung, Thái tử cũng đã khóc ba ngày ba đêm.
Sau đó, hắn ta còn tìm cách lẻn ra khỏi cung một lần.
Mẫu thân luôn nói với ta, Thái tử là người rất chân thành, yêu ai thì yêu hết lòng, luôn dành trọn trái tim. Thật là một nam nhân tốt, không biết cô nương nào sẽ có diễm phúc đó.
Thì ra chân thành là như vậy sao?
Thay lòng đổi dạ, tàn nhẫn cay nghiệt.
Ta rất muốn biết, đến một ngày nào đó, khi có người mới xuất hiện.
Liệu Thái tử phi, người từng được yêu thương hết mực, có bị ruồng bỏ như chiếc giày rách hay không?