Hoa Diên Vĩ Năm Xưa - Chương 4
9.
Tôi bị hắn giam trong một tháng.
Luôn sống trong lo sợ.
Cho đến khi ngày đèn đỏ của tôi xuất hiện, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không từ chối việc ở bên hắn nhưng nếu để tôi sinh con…
Không được! Tuyệt đối không được!
Tôi vùi đầu vào lông của Niên Niên, càng nghĩ càng buồn.
Qua sinh nhật năm nay tôi chỉ mới mười chín, sao có thể sinh con chứ.
Chẳng lẽ vì thích mà nhất định phải giữ lại sao.
Cho dù hắn muốn giữ tôi ở lại, cũng không nên dùng loại thủ đoạn này.
Chuyện này có khác gì với chuyện lừa gạt phụ nữ ở trong thôn núi, ép người ta có thai đâu!
Mèo tam thể dùng đuôi quét qua má tôi.
[Đừng tức giận, tôi có cách đưa cô trở về nhà.]
[Ngươi sẽ bị định dạng lại đó.]
Niên Niên lười biếng liếm lông.
[Tôi vốn dĩ chỉ là một chuỗi số liệu thôi, thật ra phần lớn hệ thống đều không có tên, chỉ có vài hệ thống đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ mới có ý thức tự đặt tên cho mình.]
Bàn chân mèo in lên đầu gối của tôi ra một hình hoa mai, Niên Niên thở dài nói: [Trước kia cô đã đặt tên cho tôi chứ không tôi cũng chẳng có tên đâu, tôi là hệ thống 287285.]
Trong lòng tôi dâng lên một tia hy vọng: “Tôi thật sự có thể trở về nhà sao, tôi không muốn sinh con.”
Niên Niên cọ lòng bàn tay của tôi: [Tôi khuyên cô nên nán lại thêm một tháng, Tạ Hành ở bên kia xảy ra một chút sự cố.]
“Sự cố gì?”
Hắn đã giam giữ tôi, không cho tôi ra ngoài.
Một tháng này chúng tôi đều giao lưu kỹ thuật với nhau.
Không thể không thừa nhận, hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Nếu không phải vì hắn luôn muốn tôi có thai, có lẽ chúng tôi sẽ rất hòa hợp.
Hắn rất đẹp trai, vóc dáng chuẩn, cơ bụng sáu múi để tôi sờ tùy thích.
Vả lại chúng tôi còn là thanh mai trúc mã từng cùng nhau lớn lên, nên hiểu rõ nhau đến tận gốc rễ.
Tôi thích hắn, nếu theo trình tự bình thường chính là tỏ tình rồi yêu đương, tôi cũng chẳng phải không đồng ý như vậy, nhưng do hắn cứ một hai muốn giam giữ tôi.
Tôi thở dài: “Vì sao chúng tôi không ở chung một thế giới chứ.”
Niên Niên lấp lửng: [Cô chờ đi, có lẽ không cần một tháng, mấy ngày nữa cô sẽ biết.]
Tôi ở trên giường lăn một vòng, nhìn bức ảnh chụp chung của tôi và hắn lúc mười bảy tuổi được đặt trên đầu giường, sự khó chịu dâng lên trong lòng tôi.
Ngón tay đè lên khóe miệng nở một nụ cười tươi sáng của cậu thiếu niên kia.
Dường như dù có thế nào đã không thể trở về được.
10.
Mỗi lần tôi và Tạ Hành phát sinh quan hệ, tôi đều lo lắng gần chết.
Tôi sợ một ngày nào đó sẽ mang thai như lời hắn nói, rồi vì đứa trẻ sống trong bụng mình mà phát sinh ra tình mẫu tử và cũng vì đứa bé mà từ bỏ cuộc sống của mình, chọn ở lại nơi đây.
Nhưng lo lắng đó của tôi đã tan biến vào ngày hôm nay.
Bởi vì trong tay Tạ Hành đã cầm một tờ giấy báo cáo khám thai.
Tôi ngu ngơ nhận lấy.
Bên trên rõ ràng viết chữ tiếng Trung, nhưng vì sao tôi đọc vào chẳng hiểu gì.
[Người bệnh: Tạ Hành.]
[Tình trạng: Mang thai năm tuần.]
Hả?
“Tôi chưa từng đi khám thai mà.”
Tôi không hiểu hắn đã đưa tôi đi khám thai bằng cách nào, vả lại dường như đã viết sai tên trên tờ báo cáo xét nghiệm rồi?
Tạ Hành nắm lấy tay của tôi đặt lên trên bụng hắn.
“Em sờ thấy gì?”
“Cơ bụng.”
Tạ Hành: “Là con của chúng ta.”
Tôi: “…”
Tôi thật lòng hỏi: “Nhìn tôi giống con ngốc lắm sao?”
Hắn sẽ không nghĩ ra cách kỳ quái gì để lừa gạt tôi sinh con đúng không.
Lúc này Niên Niên đã nhảy đến trên sopha.
Tạ Hành xách nó đến bên chỗ khác.
[Diên Diên, lời hắn nói là thật đó, hắn đang mang thai.]
Tôi: “?!”
“Đây là biến cố mà ngươi nói?”
Niên Niên chột dạ: [Đúng vậy, như thế này mà không gọi là biến cố sao?]
“Hắn là nam!”
[Ai da, chúng ta đang ở trong thế giới tiểu thuyết ngôn tình mà, cô không thấy cốt truyện nữ phụ hãm hại nữ chính bị tai nạn xe, sau đó song bào thai của nữ chính bị rơi xuống một đứa và đã được nữ phụ nhặt lấy, nhét vào trong bụng mình để có thai sao? Chuyện như thế mà còn có thể thì đàn ông mang thai đã là cái đinh gì.]
Tôi: “?”
Tôi đến thế giới này trước khi câu chuyện chính bắt đầu, sau khi trở về đây lần nữa, tôi cũng chưa từng thấy qua nam nữ chính.
Nên vốn dĩ không biết còn có một đoạn cốt truyện như thế.
Nếu đây là sự thật.
Vậy Tạ Hành mang thai là chuyện bình thường.
Tôi cẩn thận vuốt cái bụng phẳng của hắn, như thể sợ chạm vào sẽ hỏng nó.
“Anh thật sự đang mang thai sao?”
Tạ Hành kéo tôi vào trong lòng, tôi vội vàng ngồi dậy, nói: “Đừng ôm, đè trúng bụng thì phải làm sao.”
Sắc mặt hắn tối sầm: “Anh cũng không có yếu ớt như vậy.”
Tôi lắc đầu ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tạ Hành nắm lấy cổ tay của tôi: “Em phải ở lại, phải có trách nhiệm với anh.”
Hóa ra việc hắn nói sinh con là do chính hắn sinh.
Làm hại tôi lo lắng lâu như vậy.
Tôi suy nghĩ rồi gật đầu.
Xin lỗi mẹ, tuy con rất muốn về nhà.
Nhưng con càng muốn xem, đàn ông làm sao có thể sinh con.
Mà đây còn là con của con.
11.
Dùng đứa con để giữ lại người yêu là một chuyện rất ngu ngốc.
Nhưng Tạ Hành đã thật sự làm vậy.
Tôi áp mặt lên bụng hắn, không biết đứa nhỏ đang phát triển ở nơi nào.
Trên dạ dày? Hay vẫn ở một nơi nào đó?
Đứa bé có thể bám vào bất kỳ cơ quan nào, nhưng nó chỉ có thể tồn tại trong tử cung của người mẹ.
Hắn sẽ không sao chứ.
Vả lại nếu thật sự sinh con thì tôi phải làm sao bây giờ.
Đây là lần thứ ba tôi nói với Tạ Hành: “Nếu không anh bỏ đứa bé đi, vì tốt cho anh thôi.”
Tạ Hành từ chối.
Khi hắn mang thai, ngoài cái bụng lớn ra thì không có bất cứ thay đổi gì.
Nếu không phải Niên Niên nói hắn thật sự mang thai, thì tôi chỉ nghĩ rằng do hắn ăn nhiều nên mập thôi.
Trước kia tôi từng nghe nói có vài người mang thai giống như không mang thai, không ngờ một người đàn ông mang thai như Tạ Hành cũng giống với điều đó.
Tôi bắt đầu vội vàng mua sắm một loạt đồ dùng cho trẻ con.
Xe nôi, giường em bé, bột sữa em bé vân vân…
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Căn nhà này càng lúc càng có cảm giác như một gia đình thật sự.
Ảnh chụp chung của chúng tôi, thú bông trên giường, ly uống nước đôi, khắp nơi đều thể hiện rằng căn nhà này có hai người chủ.
[Cô đang buồn phiền chuyện gì vậy?]
Niên Niên nhảy lên đầu gối của tôi.
Tôi vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, xoa xoa đầu nó.
“Tôi muốn về nhà.”
Nhưng tôi không thể bỏ mặc Tạ Hành.
Niên Niên suy nghĩ rồi mở bảng điều khiển ra.
[Thật ra chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, hiện tại giá trị hắc hóa của Tạ Hành chỉ còn 20%, chờ hắn sinh đứa nhỏ ra thì cô có thể rời đi.]
“Sau khi tôi rời đi, nếu hắn hắc hóa lần nữa, tôi lại được đưa trở về đây?”
Bỏ chồng bỏ con không tốt lắm đâu.
Con mèo tam thể nghiêm túc nghiêng đầu nhìn chằm chằm tôi: [Cô rất muốn trở về sao?]
Tôi buồn bã đáp: “Ừm.”
Niên Niên không nói lời nào nhảy đi, chỉ trong chớp mắt đã không biết chạy đến nơi nào.
Trong khoảng thời gian này nó luôn chạy khắp nơi.
Tôi muốn ôm mèo nhưng chẳng thấy nó đâu.
Cuối cùng Tạ Hành đã bế nó trở về.
Chú mèo tam thể nhỏ bé mãi không lớn cuộn tròn ở trong lòng Tạ Hành, toàn thân nó tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ.
Hắn đưa con mèo cho tôi.
Niên Niên lười biếng hé mắt ra nhìn rồi ngủ tiếp.
Tôi bế nó đến giường dành cho mèo, đắp chăn cho nó, Tạ Hành ở bên cạnh tôi, hiếm hoi đưa tay sờ sờ Niên Niên.
Trên thế giới này tôi chỉ có hai người thân thiết, một là Tạ Hành và hai là Niên Niên.
Càng đến gần ngày sinh của Tạ Hành, Niên Niên dần trở nên uể oải ỉu xìu.
Nó không giống con mèo bình thường, dù có đưa nó đến bệnh viện thú cưng thì bác sĩ không kiểm tra được bất cứ vấn đề nào, chỉ có thể nói do nó buồn chán, cần tôi chơi với nó nhiều hơn.
Tôi hỏi nó nhưng nó không nói, chỉ quấn đuôi quanh ngón tay tôi.
Cho đến ngày Tạ Hành sinh con.
Tôi lo lắng đến mức đi qua đi lại ở bên ngoài phòng phẫu thuật, Niên Niên thì nằm trên chiếc ghế dựa bên ngoài phòng phẫu thuật.
Y tá mừng rỡ đến nói với tôi: “Cha con đều bình an.”
Trong đầu tôi vang lên một giọng nói: [Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng được trao Tạ Hành x1, con gái x1.]
Mà bên cạnh tay tôi, chú mèo với bộ lông rực rỡ đã trở nên nhạt dần.
Nó hóa thành một làn khói xanh và dần tan biến, nó chỉ để lại một câu nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng bị gió thổi tan đi.
[Diên Diên, chúc cô hạnh phúc.]
Thế giới trước mắt tôi bắt đầu thay đổi.
Những y tá mặc đồ trắng, mùi thuốc sát trùng ở hành lang bệnh viện.
Tất cả đều chầm chậm biến thành bức tường màu vàng nhạt.
Tiếng người ồn ào chuyển thành tiếng ong ong của máy điều hòa.
Cơn gió lạnh băng thổi đến khiến tôi co rúm lại.
Trên điện thoại của tôi, bài hát tôi đã mở lúc tôi rời đi vẫn tiếp tục vang lên câu tiếp theo mà không có sự gián đoạn nào.
Vòng tay hoa diên vĩ trên cổ tay tôi vẫn còn.
Nhưng nơi này là phòng của tôi.
Tôi vội vàng đẩy cửa phòng rồi chạy ra phía bên ngoài.
Mẹ tôi ở trong phòng khách kêu lên: “Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”
Tôi giật mình, nhào vào trong lòng mẹ mình đã lâu không gặp.
“Mẹ ơi…”
Bà ấy không biết tôi gặp phải chuyện gì, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ về tôi: “Ai đã khiến Diên Diên chúng ta phải chịu ấm ức vậy?”
Tôi ôm chặt bà ấy, vừa muốn nói cho bà ấy biết những gì tôi đã trải qua.
Chợt chuông cửa vang lên.
Mẹ vỗ nhẹ vai tôi, nói: “Bảo bối đừng khóc, để mẹ đi mở cửa.”
Tôi lau khô nước mắt, nói: “Để con mở cho.”
Cánh cửa gỗ nặng nề được mở ra.
Đứng bên ngoài cửa là một người đàn ông, trong tay anh đang bế một đứa bé còn nhỏ tuổi.
Đứa bé rất giống cha.
Khi cười lên không khác chút nào.
Trong ánh mắt dịu dàng của họ là khuôn mặt của tôi.
Tạ Hành mỉm cười nói với tôi: “Lương Diên, em có muốn bế con gái của mình không?”
(Hết)