Hoa Diên Vĩ Năm Xưa - Chương 3
6.
Vào lần đầu tiên tôi bước vào cuộc chiến chinh phục này, Niên Niên đã nói cho tôi biết, Tạ Hành là nhân vật phản diện ở thế giới này, chính là loại người cực kỳ xấu xa.
Sau này hắn không chỉ phá hỏng tình cảm của nam nữ chính mà còn làm ra rất nhiều chuyện xấu, thậm chí kinh tế của thế giới này cũng bị hắn làm cho sụp đổ!
Thế giới tiểu thuyết không thể hiểu theo những lẽ thường, tuy trong truyện không giải thích vì sao một người có thể làm sụp đổ nền kinh tế, nhưng tôi biết hậu quả của nó.
Sự sụp đổ nền kinh tế sẽ dẫn đến chuyển hướng mâu thuẫn.
Và sự mâu thuẫn sẽ phát sinh ra chiến tranh.
Đến lúc đó không chỉ có nam nữ chính, thậm chí ngay cả nam phụ, nữ phụ hay những người qua đường sống ở nơi này đều sẽ gặp phải nạn.
Cho nên hệ thống đã đưa tôi đến khoảng thời gian Tạ Hành vẫn chưa trưởng thành, chưa trở thành nhân vật phản diện.
Hắn là một đứa trẻ có tính cách cô độc, đã bị đẩy vào cô nhi viện hết bảy lần.
Còn tôi là đứa trẻ mồ côi, không có thân phận được chú cảnh sát nhặt được.
Tôi đã mất một khoảng thời gian dài để đến gần hắn, trở thành bạn của hắn, lớn lên cùng hắn.
Tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, cho đến tận đại học.
Năm thi đậu đại học, khi ấy hắn mười chín tuổi.
Chúng tôi đã làm việc cùng nhau vào mùa hè để kiếm đủ tiền đóng học phí, nhưng Niên Niên đã đến nói với tôi nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi có thể trở về nhà.
Nếu tôi lựa chọn trở về, Tạ Hành sẽ nhận được tin tôi đã chết vào ngày khai giảng đại học.
Nhưng đây có lẽ sẽ là một đả kích rất lớn đối với hắn.
Từ nhỏ hắn đã lầm lì, ngoài tôi ở bên cạnh ra thì hắn không có một người bạn thân nào khác.
Tôi đã từng đồng ý sẽ ở bên cạnh hắn cả đời.
Nhưng đến cuối cùng tôi đã nuốt lời.
Trước ngày đi, tôi đã tặng hắn bó hoa diên vĩ được tôi ép trong cuốn nhật ký.
Ý nghĩa của hoa diên vĩ là tình bạn bền vững, nhớ nhau mãi mãi.
Tôi nói với hắn, tôi phải trở về thế giới thật sự thuộc về tôi, nhưng tôi sẽ mãi mãi nhớ về hắn.
Tạ Hành không vui, nhận lấy món quà tạm biệt của tôi rồi lạnh lùng rời đi.
Niên Niên thúc giục tôi thời gian cần rời đi.
Tôi không giữ hắn lại và trở về với thực tại.
Rõ ràng chuyện chỉ mới xảy ra hai ngày trước, nhưng tựa như đã cách một đời.
Lần này tôi trở về, hắn thế mà…
Nghĩ đến chuyện tối qua, vành tai tôi nóng bừng lên.
Trước kia chúng tôi có thân mật lắm cũng chỉ dừng lại một cái ôm, hoặc hắn cõng tôi.
Làm gì có loại tiếp xúc gần gũi như vậy.
Tình bạn bè đơn thuần đã biến chất.
Và dường như Tạ Hành vẫn còn muốn tiếp tục loại quan hệ biến chất này.
Chuyện này sao có thể!
Hắn vốn đang xoa eo giúp tôi, sau khi nghe tôi giải thích bàn tay kia đã đặt lên da thịt tôi.
Tôi thoáng nhìn thấy dấu vết của hắn vẫn còn ở trên eo tôi.
Đó là chiến tích của tối hôm qua.
Tôi giữ tay hắn: “Đừng nhúc nhích.”
Tạ Hành cười, hỏi: “Em đang ra lệnh cho tôi?”
Thật xấu xa, tính cách của hắn đã không còn giống trước kia, cũng không có ý định giả vờ.
“Không có, không phải mệnh lệnh, nhưng anh không thể… A!”
Trời đất quay cuồng trước mắt tôi.
Hắn đè tôi một lần nữa.
“Do tôi đã chiều em quá rồi, Lương Diên.” Ánh mắt hắn gợn sóng, ngón tay hắn vuốt ve môi tôi: “Tôi nhìn rất dễ bị bắt nạt sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu.
Không dễ bắt nạt, không hề dễ bị bắt nạt.
Tôi thấy hiện tại tôi mới là người bị hắn bắt nạt!
“Bỏ rơi tôi một lần chưa đủ, còn muốn bỏ rơi tôi thêm vài lần nữa sao?” Hắn nắm lấy cằm tôi, lực hơi mạnh.
“Các người tham gia vào việc công lược này có trái tim không?” Bàn tay to lớn của Tạ Hành đặt lên trên ngực tôi.
Trái tim tôi đập nhanh.
[A a a a, Diên Diên, cô cãi nhau với Tạ Hành sao? Giá trị hắc hóa tối qua chỉ đến 200% sao lúc này đã tăng lên đến 500% rồi, hai người đừng có cãi nhau mà!]
Tôi còn chưa kịp hét lên, Niên Niên đã bùng nổ ở trong đầu tôi.
[Cô dỗ dành hắn đi, chỉ cần là cô, cô nói gì hắn đều nghe theo cả, hu hu hu hu cầu xin cô đó Diên Diên.]
“Tôi đối với anh là thật lòng! Tôi thề!” Tôi vội bày tỏ lòng trung thành của mình.
Dáng vẻ này của hắn thật đáng sợ.
Tôi đã nói không thể công lược người lớn tuổi hơn tôi.
Vì tôi sẽ không thể hiểu được bọn họ suy nghĩ điều gì.
Rõ ràng ban đầu chúng tôi còn nói chuyện bình thường, lúc này hắn đột nhiên tức giận.
Tạ Hành nhẹ nhàng vuốt mặt tôi.
Lòng bàn tay thô ráp khiến tôi hơi ngứa.
“Vì sao phải rời đi?”
Hắn tỏ ra uất ức, nhưng tôi còn uất ức hơn: “Nhà của tôi không ở nơi này, người thân của tôi, bạn bè tôi đều ở một thế giới khác, tôi không trở về chẳng lẽ phải ở lại nơi này sao?”
Tạ Hành mỉa mai: “Đây là sự thật lòng của em sao?”
“Bạn bè chỉ có thể tính là một giai đoạn nhưng khi tôi ở cùng anh, tôi đều thật sự xem anh là bạn của tôi, cuộc đời con người sẽ có rất nhiều người bạn, nhưng cha mẹ tôi chỉ có mỗi mình tôi là con gái.”
Tôi nhỏ giọng nói: “Vả lại, tôi không hề lừa anh điều gì, ngược lại trước đây anh cứ hay không để ý đến tôi, tôi giống như một con chó liếm chân cho anh vậy, công sức của tôi nhiều hơn.”
Chỉ có khi hoàn thành nhiệm vụ tôi mới có thể trở về nhà.
Thế giới này rất tốt, ở nơi này vẫn có thể sinh sống bình thường.
Nhưng tôi muốn trở về nhà.
Nơi này không phải là nhà của tôi.
“Em nói không gạt tôi?” Tạ Hành cười lạnh: “Vậy ai đã từng nói sẽ bên cạnh tôi cả đời?”
Đáng giận.
Biết sớm vậy đã chọn rút lui cho rồi.
Nếu tôi chết ở nơi này thì thật tốt.
Chết rồi thì sẽ không bị hắn chất vấn nữa.
Cho dù hắn hỏi kiếp trước tôi đã từng muốn ở bên cạnh hắn, nhưng tôi sẽ không tham gia vào sự kiện này với tư cách là người mới sống lại đâu.
Hiện tại tôi chỉ có thể trả lời: “Nhưng tôi không phải vì anh mà tồn tại, tôi còn có cuộc sống riêng của mình.”
7.
Cuộc nói chuyện vô nghĩa vào buổi sáng đã kết thúc.
Tôi bị hắn nhốt ở trong phòng.
Đứng ở ban công tôi ngắm nhìn mọi thứ hết nửa ngày trời, sau đó tôi nhận ra cho dù có đi ra ngoài thì tôi cũng không biết nên làm gì.
Có quỷ mới biết tối hôm qua rõ ràng tôi còn đang ở căn phòng riêng, thế mà sáng nay tôi đã xuất hiện ở biệt thự riêng của Tạ Hành.
An ninh ở biệt thự này rất tốt.
Dưới lầu hay trong sân đều có người canh gác, tường rất cao, cổng lớn thì có nhiều bảo vệ.
Cho dù tôi có ra khỏi phòng cũng chẳng thể ra được khỏi biệt thự này.
Tôi dựa vào trên lan can thở dài.
Một con mèo tam thể nhảy qua tường, chen vào lan can sau đó nhào vào trong lòng ngực của tôi.
[Diên Diên, cuối cùng tôi cũng tìm được cô! Nơi này cách thành phố rất xa đó, tôi đi cả một đêm, chân như muốn rớt ra.]
Tôi bế Niên Niên lên, tức giận xoa đầu mèo của nó.
“Ngươi đến đây trễ quá đó, tôi đã làm hỏng nhiệm vụ rồi.”
Con mèo tam thể nghiêng đầu chớp mắt: [Hả? Thật không? Nhưng số liệu ở chỗ tôi vẫn ổn mà?]
“Vẫn ổn là bao nhiêu?”
[Hai trăm năm mươi.]
Tôi: “…”
Vì sao tôi cảm thấy con số này đang chế giễu tôi vậy.
Tôi đặt Niên Niên lên trên lan can, nhàn rỗi đến buồn chán, tôi nhéo khuôn mặt nó.
“Hiện tại tôi phải làm gì đây? Tôi bị hắn nhốt ở trong phòng.”
Niên Niên cũng không biết thế nào, nó suy nghĩ, đáp: [Nếu không chúng ta bỏ chạy?]
“Chạy trốn sao?”
[Cứ thử xem sao.]
8.
Chúng tôi một người một mèo bắt đầu một cuộc cải tạo mới cho khăn trải giường.
Niên Niên phụ trách xé khăn trải giường thành từng mảnh, còn tôi phụ trách cột chúng lại với nhau.
Khi buộc xong hai đoạn cuối cùng, tôi đã treo Niên Niên lên để xách thử.
Tôi vỗ vỗ tay: “Hoàn mỹ!”
“Cái gì hoàn mỹ?”
Tôi nghĩ Niên Niên đang nói chuyện với mình nên đã không chút suy nghĩ gì, trả lời: “Công cụ chạy trốn đó.”
Một bàn tay nóng bỏng đặt lên gáy của tôi.
“Chạy trốn?”
“Ừ ừ.”
Tôi vừa nói xong, chợt tôi nhận ra có gì đó không đúng.
Con mèo tam thể vẫn ngồi trên giường đối mặt với tôi, nó đang chớp mắt điên cuồng.
Tạ Hành một tay nhấc tôi lên, tay còn lại thì nắm ngay cổ Niên Niên.
“Là Niên Niên dụ dỗ em bỏ trốn?”
Niên Niên nổi giận: [Chuyện này liên quan gì đến một con mèo như tôi chứ! Rõ ràng là do cô ấy muốn chạy! Không được bắt mèo gánh tội!]
Tạ Hành ngồi ở mép giường, hắn ôm tôi đặt trên đùi mình.
Niên Niên thì bị hắn nhét vào trong lòng tôi.
Hắn nắm lấy tay tôi, khẽ hỏi:
“Thanh âm tối qua là của nó.”
Thanh âm tối qua?
Tôi giật mình.
Chẳng lẽ hắn nghe được tiếng của Niên Niên?
“Con mèo này đã xuất hiện cùng em và biến mất theo em, em nuôi nó mười năm nhưng tôi chưa từng thấy em cho nó ăn bao giờ.” Tạ Hành xách nó lên: “Hóa ra nó chính là hệ thống của em.”
Hắn ôm lấy eo tôi, mỉm cười với Niên Niên: “Nếu mày còn dụ dỗ cô ấy chạy trốn, tao sẽ đưa mày ra nước ngoài.”
Tôi cứng người quay đầu lại, nhưng không chú ý đến việc hắn đang rất gần tôi, môi của tôi chạm qua khóe môi hắn.
Ánh mắt hắn trầm xuống.
Giây tiếp theo Niên Niên đã bị ném vào trong phòng tắm, còn tôi thì bị đè trên cửa phòng tắm.
Nụ hôn mạnh mẽ của hắn bao phủ lên, không cho tôi một chút thời gian nào để từ chối.
Trong trạng thái nửa treo trên không khí này, khiến tôi có cảm giác không an toàn và buộc phải ôm lấy cổ hắn.
Tôi rên một tiếng, nói: “Đừng ở đây…”
[A, các người, hóa ra cô đã giải thích như vậy.]
[Chả trách hắn ném tôi vào phòng tắm, tôi không có nghe được gì hết nha, các người cứ thoải mái.]
[Khoan đã, đừng có tùy ý như vậy! Chẳng phải bên cạnh là giường sao? Cánh cửa sẽ bị các người làm hỏng đó!]
“Đồ… Khốn!” Tôi cắn hắn, nhưng hắn chỉ nghĩ đó là sự phối hợp.
Tạ Hành vuốt mái tóc của tôi, hỏi: “Còn chạy nữa không?”
Tôi không chịu yếu thế: “Vẫn chạy.”
Hắn khẽ cười: “Cả cơ thể chỉ có cái miệng cứng.”
Tôi và hắn đan mười ngón tay vào nhau.
Vòng tay hoa diên vĩ trên cổ tay đánh lên trên cánh cửa thủy tinh, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tôi chôn mặt vào trong hõm vai của hắn: “Tạ Hành, lên giường đi…”
Tạ Hành không nghe hỏi ngược lại tôi: “Em có biết đây là lầu mấy không?”
Tôi nức nở, trả lời không đúng câu hỏi: “Tôi không chịu nổi nữa.”
“Em dám bò từ độ cao mười mét xuống sao?” Hắn nắm cằm tôi: “Không được khóc, đây là trừng phạt.”
Nước mắt của tôi cứ rơi xuống mãi không ngừng, tôi nói: “Anh dựa vào cái gì mà trừng phạt tôi, nếu không phải do anh nhốt tôi lại thì tôi sẽ muốn chạy sao! Hiện tại tôi muốn khóc cũng không được khóc, anh có còn là con người không!”
“Tôi dựa vào cái gì sao?” Tạ Hành cong môi: “Dựa vào việc em là của tôi.”
Bàn tay của hắn đặt lên trên chiếc bụng nhỏ của tôi.
Hắn ở bên tai tôi thì thầm như một ác ma: “Chúng ta để Diên Diên mang thai con của tôi được không?”
Tôi sửng sốt.
Từ hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa uống thuốc tránh thai.
Hiện tại hắn lại…
Tôi sẽ không thật sự mang thai chứ.
Tôi ở thế giới này vẫn sẽ mang thai sao?
Niên Niên nghe được câu hỏi của tôi, nó đáp: [Có chứ, lần này cô đang ở trong cơ thể con người, hai người đều là con người không có cách biệt về sinh sản, về lý thuyết mà nói chỉ cần khỏe mạnh thì xác suất mang thai rất cao.]
Tạ Hành khẽ nói: “Nghe thấy chưa, Diên Diên, chúng ta đã có thể có con rồi.”
“Có con hay không cũng không sao, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, chắc chắn sẽ có thôi.”
Tôi như rơi vào hầm băng.
Sao có thể chứ.
Hắn sao có thể như vậy.
“Em thích con trai hay con gái?” Hắn cẩn thận hỏi cho tôi: “Hay chúng ta sinh hai đứa được không?”
“Em nói xem, bảo bối của chúng ta sẽ giống em hay giống tôi?”
Toàn thân tôi lạnh như băng, móng tay bấu chặt vào cánh tay hắn, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm.
“Nếu tôi mang thai, tôi sẽ phá nó.”
Tôi sẽ không ở lại nơi này.
Tạ Hành chỉ là mục tiêu mà tôi cần phải tiếp xúc.
Chứ không phải đứa con.
Ở thế giới này, tôi cố tình không làm quen với nhiều người, không kết thêm bạn bè.
Vì tôi biết, một ngày nào đó tôi sẽ phải rời đi.
Tôi không thể vì bất cứ ai mà ở lại nơi này.
Đối với đứa trẻ cũng vậy.
Từ lúc gặp lại hắn cho đến hiện tại, dường như chúng tôi không nói được bao nhiêu lời tử tế với nhau.
Trước kia chúng tôi không hề như vậy.
Hắn rất ngoan, rất nghe lời, sẽ không ép buộc tôi làm bất cứ chuyện gì mà tôi không muốn làm.
Nhưng đã quên rằng, tôi và hắn có khoảng cách mười năm.
Tạ Hành nở nụ cười dịu dàng nói: “Không phải do em quyết định.”