Hoa Diên Vĩ Năm Xưa - Chương 2
Giống như công tước ở lâu đài thời Trung cổ, phải rửa tay trước khi ăn cơm.
Hắn tùy tiện ném chiếc khăn ướt đi, khăn ướt đã được dùng nhẹ nhàng rơi lên trên mặt cô gái ấy.
Tạ Hành thản nhiên, nói: “Không ai nói cho cô biết, chủ nhân của gương mặt này là kẻ thù của tôi sao?”
Đồng tử cô gái kia co chặt: “Anh Tạ, tôi không biết! Xin lỗi, tôi…”
Tiếng cười khe khẽ phát ra từ trong yết hầu của Tạ Hành, tựa như không nghe thấy, cắt ngang lời xin tha của cô gái kia: “Kéo xuống đi.”
Những bảo vệ được huấn luyện bài bản nhanh chóng đi lên kéo người rời đi.
Rác trên mặt cô nàng cũng rơi xuống, tôi và cô gái ấy đã đối mặt với nhau khi cô ta được kéo ngang tôi.
Hai gương mặt giống nhau đến chín phần, ở dưới ánh đèn huỳnh quang không thể nào che giấu.
Sự hoảng sợ và tuyệt vọng trong mắt cô ta đã trở thành vui sướng và điên cuồng khi nhìn thấy tôi.
Cô ta lớn tiếng cười, nói: “Hóa ra không chỉ có mỗi mình tôi là kẻ ngu ngốc, mau đi lên đi, Tạ Hành ở chỗ kia kìa, cô đã sửa thành như thế này chẳng phải cũng chỉ vì để quyến rũ hắn sao? Ha ha ha ha.”
Lông tơ của tôi dựng đứng, muốn chạy trốn.
Tạ Hành ngồi ở giữa ghế lô đã dời lực chú ý về phía này.
Ánh nhìn nóng rực ở sau lưng khiến tôi run rẩy.
[Diên Diên, Tạ Hành đang đi về phía cô đó.]
“Tôi biết.”
Tiếng giày da đi trên sàn nhà ngày càng đến gần.
Tôi thì giống như một thân cây, bị đóng chặt tại chỗ mà không thể nhúc nhích.
[Vì sao cô không chạy, sao không xoay người đi? Chẳng phải sẽ luôn có hai lựa chọn này sao?]
Giọng nói của tôi run rẩy: “Chân của tôi mềm nhũn rồi.”
Hóa ra khi con người ở trạng thái sợ hãi sẽ thật sự không cử động được.
“Chân mềm?”
Giọng nói của Tạ Hành vang lên bên sát tai.
Tôi lúc này mới nhận ra, mình đã vô tình nói ra câu kia.
Tạ Hành dừng lại, hắn thản nhiên ra lệnh: “Ngẩng đầu.”
Tôi không muốn!
Tôi và người vừa rồi trông rất giống nhau, mà Tạ Hành đã nói gương mặt này là kẻ thù của hắn.
Như vậy tôi mà ngẩng đầu lên, chẳng phải là tiêu đời sao!
Với dáng vẻ hiện tại của hắn, nhìn tôi giống như sắp gặp phải án hình sự nghiêm trọng.
Vả lại đây là thế giới tiểu thuyết không có pháp luật, tôi thật sự không dám nghĩ rằng mình sẽ có kết cục thế nào.
Niên Niên còn dám nói hắn rất thích tôi, đồ lừa đảo!
Hắn dùng ngón tay nâng cằm của tôi lên: “Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.”
Tôi bị ép phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
Có vẻ như vừa rồi hắn đã luôn dùng khăn ướt để lau tay, lau đến mức đốt ngón tay đã ửng đỏ còn có mùi hương cồn phảng phất chưa tỏa đi hết.
Đồng tử mang theo ý cười của Tạ Hành vừa nhìn thấy tôi đã nhanh chóng co rút lại.
Trước kia khi tôi xem phim phóng sự có nói, đồng tử co chặt chính là phản ứng sinh lý của động vật săn mồi.
Hắn sẽ không ăn thịt tôi luôn chứ.
“Tạ Hành, tôi là Lương Diên, tôi…”
“Lương Diên?”
Hắn không ra lệnh cho người lập tức kéo tôi ra ngoài, vậy là vẫn còn nhớ rõ tình cảm ngày xưa của chúng tôi.
“Ừm, tôi là Lương Diên, tôi đã trở về.”
Ngón tay Tạ Hành vuốt ve từ cằm của tôi đến khuôn mặt tôi.
Hắn đang kiểm tra xem tôi có phải phẫu thuật thẩm mỹ không sao?
Tôi không nhúc nhích, rất phối hợp.
Chợt hắn bế ngang tôi lên.
Tôi lúc này mới nhận ra rằng, không biết từ lúc nào căn phòng vốn đông đúc giờ đã trống rỗng.
Tất cả mọi người đều bị cho lui, căn phòng lớn như vậy chỉ còn mỗi tôi và hắn.
Tôi bị hắn đặt ở trên sô pha.
Ngón tay hắn dừng lại ở viền áo thủy thủ nửa trong suốt của tôi.
“Cô dùng thứ gì để chứng minh cô là cô ấy?”
Toàn thân tôi cứng đờ: “Hội thể thao năm hai trung học, anh…”
Tạ Hành cười lạnh: “Loại chuyện này ai mà không hỏi thăm được?”
Nhưng ngoài những ký ức chung, tôi phải làm thế nào để đối phương tin tôi chính là tôi.
Trong khi tôi đang vắt óc suy nghĩ, chợt nghe được tiếng vải xé rách.
Chiếc áo thủy thủ đã bị hắn xé thành hai mảnh, những mảnh vải rách treo ở trên đầu vai của tôi.
Tạ Hành tỉ mỉ kéo tấm vải ra.
Tôi vô thức ôm lấy ngực: “Anh làm gì vậy!”
Hắn kéo hai tay của tôi vặn chéo ra sau lưng.
Hắn cúi xuống.
“Lương Diên có một nốt ruồi nhỏ ở ngực, tôi phải kiểm tra một chút.”
Hắn thế này đâu phải kiểm tra, vì có ai lại đi kiểm tra bằng miệng chứ!
Tôi ngẩng đầu khẽ rên.
Hắn cố ý phát ra tiếng nuốt, không biết từ lúc nào hai chân tôi đã bị hắn tách ra.
“Không tìm được nốt ruồi, không sao, tôi biết cô ấy còn có một nốt ở nơi này, ngoan, để tôi nhìn ở bên trong xem thế nào.”
Hắn đang nói nhảm gì vậy, trên người tôi căn bản không có nốt ruồi.
Vả lại… Nốt ruồi làm sao có thể mọc ở nơi đó!
“Thế nào? Không muốn cho tôi kiểm tra?” Tạ Hành vuốt nhẹ lên chân mày của tôi, hắn cười nói: “Xem ra cô cũng chỉ là đồ giả?”
Tôi cắn môi: “Tôi thật sự là Lương Diên!”
Hắn ra lệnh: “Vậy thì nghe lời.”
Tiếng nói sớm đã biến mất của Niên Niên lúc này xuất hiện trong đầu tôi.
[Diên Diên, tôi phải ra ngoài cùng mọi người, cô đang làm gì vậy, giá trị hắc hóa của Tạ Hành đã hạ thấp một chút rồi, rất đáng mừng, chúng ta sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi!]
[Hửm? Sao lại tăng lên rồi, Diên Diên, cô đừng có chọc cho hắn tức giận, hãy kiềm chế hắn đi! Giá trị hắc hóa mà vượt qua 1000% là chúng ta sẽ xong đời đó!]
“Sao rồi? Không muốn?”
Tạ Hành nâng cằm tôi lên, sau đó hung hăng hôn xuống.
“Tôi kiểm tra giúp cô.”
4.
Niên Niên đang gọi loạn trong đầu tôi.
[Hả? Diên Diên, cô đã giải thích với Tạ Hành rồi sao? Giá trị hắc hóa của hắn đã hạ xuống rồi.]
[Woah, giảm xuống rất nhanh, tôi đã nói vẫn nên để cô đến đây.]
[Cô làm thế nào mà được vậy? Cô giải thích xong, nếu hắn tức giận cô nhớ phải trấn an hắn chút nha.]
Tôi có được giải thích gì đâu!
Hắn căn bản không nghe tôi giải thích.
Tạ Hành vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm của tôi: “Tập trung nào, vẫn chưa kiểm tra xong đâu.”
Làm gì có người kiểm tra như vậy.
Tôi cắn lên vai hắn một cái: “Nhẹ chút, đau.”
Hắn đã hai mươi chín tuổi rồi, sao kỹ thuật vẫn tệ vậy chứ.
Chẳng lẽ đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa có bạn gái sao?
Tôi không nhận ra rằng, bản thân đã vô tình nói ra những gì mình suy nghĩ ra khỏi miệng.
“Không có.” Động tác của hắn nhẹ hàng hơn, cho tôi chút thời gian để thở: “Nếu thấy kỹ thuật của tôi tệ, vậy sau này ngày nào cô cũng luyện tập cùng tôi vài lần nhé.”
Mỗi ngày, vài lần?!
Tôi rên rỉ: “Không được, sẽ hỏng.”
“Sẽ không hỏng, tôi biết chừng mực.”
Tôi bị hắn kiểm tra từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới hết mấy lần.
Cuối cùng tôi vì quá mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Tôi chỉ nhớ sau khi tôi tỉnh lại, hắn đã kiểm tra năm lần bảy lượt rồi mà vẫn chưa xong.
Thể lực của hắn sao tốt quá vậy!
5.
Tạ Hành nói hắn có chừng mực.
Hắn có chừng mực chỗ nào chứ.
Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà, mệt đến mức không thể cử động được ngón tay.
Hóa ra mô tả trong tiểu thuyết ngôn tình là sự thật.
Nó hoàn toàn giống như bị xe tải nghiền qua vậy.
Tôi muốn bò dậy, trí óc thì muốn vậy nhưng cơ thể thì không chịu nghe lời.
Sẽ không phải hỏng thật rồi chứ?
Đây chính là cơ thể của tôi đó.
Khi tôi đang tự hỏi về việc nhận trợ cấp cho người bị tàn tật thì chiếc xe tải lớn kia đã từ trong phòng tắm đi ra.
Hắn quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo quanh người, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Thấy tôi đã tỉnh, hắn hôn tôi một cái chào sáng sớm.
“Có muốn ngủ nữa không, hay muốn rời giường?”
“Rời giường!”
Nhưng tôi mệt quá không muốn dậy.
Tạ Hành dường như đoán được tình trạng khó xử của tôi, hắn bế tôi lên rồi xoa bóp giúp tôi.
Dưới sự mát xa của hắn, những mệt mỏi chồng chất đã giảm đi không ít.
Tôi tức giận, nói: “Rốt cuộc tối qua anh ngủ được mấy tiếng!”
Hắn nói vào bên tai tôi: “Ngủ được một ít.”
Chả trách!
Tôi nhớ rõ khi tôi trở lại thế giới này đã là chín giờ.
Thay quần áo, rồi gặp lại hắn, bị hắn giữ lại chắc chưa đến mười giờ.
Nói cách khác, đã gần gũi đến tận ba tiếng…
Hắn đã làm việc hết ba tiếng, ngủ muộn hơn tôi nhưng lại dậy sớm hơn tôi.
Hắn không cần nghỉ ngơi sao?
“Lần sau không được làm đến tối muộn như vậy.”
Tạ Hành hôn tôi một cái: “Được, lần sau chúng ta bắt đầu sớm một chút.”
Tôi: “?!”
Còn có thể như vậy sao?
“Không được!” Tôi nghiêm túc từ chối.
Tối hôm qua chỉ vì để kiểm tra, sẽ không có sau này!
Vả lại cách kiểm tra của hắn…
Trên người tôi làm gì có nốt ruồi, hắn chỉ biết nói nhảm mà thôi.
Rõ ràng hắn vừa thấy tôi đã nhận ra tôi.
Tạ Hành mỉm cười: “Từ chối không hiệu lực.”
Tôi mở to hai mắt: “Anh như thế này là không tôn trọng ý kiến của phụ nữ!”
Tạ Hành nhéo nhéo mặt tôi: “Bạn học Lương Diên, dường như em đã không còn biết tình hình của chính mình thế nào rồi.”
Tôi hoang mang: “Hả?”
Tình hình gì.
Một chiếc vòng tay lạnh lẽo đã đeo vào trên cổ tay của tôi.
Chiếc vòng tay màu tím nhạt, chính giữa có một bông hoa diên vĩ.
Đẹp đến kỳ lạ.
Hắn cụp mắt nhìn sau đó cong môi nở nụ cười châm biếm: “Vốn dĩ mười năm trước nên đưa cho em, đáng tiếc, em đã đi rồi.”
Tôi có chút chột dạ nên rút tay mình từ trong lòng bàn tay của hắn về.
“Trước khi tôi đi tôi có nói cho anh biết mà, sao giờ anh nói giống như tôi lén chạy trốn quá vậy.”