Hoa Diên Vĩ Năm Xưa - Chương 1
1.
Một giây trước tôi còn nằm lăn lộn trên chiếc giường rộng một mét tám của mình, nhưng giây tiếp theo tôi đã xuất hiện bên trong một căn phòng riêng với ánh sáng mờ ảo.
“Nghe đây, mọi người phải chú ý cho tôi, người bên trong không phải là người mà các cô có thể đắc tội được, nếu ai làm sai chuyện gì….”
Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ kia đột nhiên ngừng lại.
Ai cũng đều hiểu sự cảnh cáo bên trong lời nói ấy.
“Đã biết, chị Vương.”
“Chị Vương, tụi em đều biết chừng mực.”
Những cô gái mặc đồng phục của phục vụ đứng bên cạnh vội vàng trả lời.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn nhận ra đang có chuyện gì, vẫn còn đang ngẩn người.
Cũng may tôi đứng ở trong góc tối nên không có ai nhìn thấy tôi.
“Niên Niên, vì sao tôi quay trở về đây nữa vậy?”
Niên Niên chính là hệ thống của tôi.
Thanh âm cuối cùng mà tôi nghe được chính là hệ thống đã nói nhiệm vụ chinh phục của tôi đã thất bại.
Tại sao thất bại chứ?
Rõ ràng tôi đã công lược Tạ Hành thành công, trên bảng đã hiển thị 100%.
Hoàn thành nhiệm vụ thì tôi mới có thể trở về nhà mà?
Sao giờ tôi lại bị bắt trở lại đây vậy.
Niên Niên thở dài: [Diên Diên, lần chinh phục trước chúng ta đã thành công, nhưng mà…]
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác không tốt.
“Lần trước?”
[Đúng vậy, lần trước. Bởi vì cô rời đi nên giá trị hắc hóa của Tạ Hành vốn không còn gì đột nhiên vọt lên đến 1000%! Trạng thái hiện tại của hắn còn nghiêm trọng hơn lần đầu tiên cô gặp hắn!]
“Còn nghiêm trọng hơn so với lần đầu tiên gặp mặt?”
Lần đầu tiên gặp Tạ Hành, hắn đang tìm kiếm thức ăn trong đống rác, vừa nhìn thấy tôi đến gần hắn đã cắn vào cổ của tôi.
Suýt chút nữa tôi đã đăng xuất trước khi hoàn thành nhiệm vụ.
Mà tình trạng hiện tại còn nghiêm trọng hơn vậy nữa sao?
[Sau khi cô rời đi, chúng tôi đã cử không dưới một trăm người để chinh phục hắn nhưng tất cả đều thất bại, không có sự ngoại lệ nào. Không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải đưa cô quay trở về.]
“Nhưng tôi chỉ vừa mới nằm xuống giường thôi!”
Ngay cả những nô lệ trong đồn điền còn có thời gian nghỉ ngơi, còn tôi chưa kịp ngồi nóng mông nữa!
[Diên Diên, xin cô, cục bảo trì không gian của chúng tôi không còn cách nào khác, nếu không giảm được chỉ số đen tối của Tạ Hành thì không gian này sẽ sụp đổ mất.]
Đầu tôi như muốn nổ tung.
Không phải cổ đại, không phải thế giới tu tiên mà đây chính là xã hội hiện đại!
[Diên Diên, cầu xin cô đó, nếu không gian này bị phá hủy, tôi sẽ bị định dạng và tái tạo lại từ đầu!]
Dù nói Niên Niên là hệ thống nhưng thật ra nó là một con mèo tam thể vô cùng đáng yêu.
Nó lay ống quần của tôi, đôi mắt tròn xoe mang theo vẻ cầu xin: [Diên Diên cầu xin cô đó!]
Tôi mềm lòng, ngồi xổm xuống, muốn xoa đầu nó.
Chị Vương vừa rời đi đã quay trở lại: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Cô ta nhìn lướt qua một vòng sau đó đi đến trước mặt tôi.
Cô ta nắm lấy cổ áo của tôi, hỏi: “Sao cô chưa đi thay quần áo, còn ở đây chơi với mèo?”
“A, xin lỗi.”
Tôi vội vàng nhận lỗi: “Chị Vương, tôi sẽ lập tức đi ngay.”
Đi theo chị Vương thì có thể tìm được Tạ Hành.
Chờ chốc lát nữa gặp hắn, cô sẽ hỏi hắn vì sao lại trở nên hắc hóa như vậy là được.
Tạ Hành rất ngoan và rất biết nghe lời.
Chỉ cần mở lời thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tôi suy nghĩ với tâm trạng tốt.
Ánh mắt của chị Vương dừng ở trên mặt tôi một lát.
Tôi xoay người đi tìm quần áo, nhưng chợt nghe thấy từ sau lưng có tiếng cười nhạo xem thường truyền đến.
“Chậc, đúng là một đứa không biết tự lượng sức mình.”
Tôi không để ở trong lòng, bởi vì đang ngây người ra đối với quần áo của mình.
2.
Có người nào nói cho tôi biết được không, vì sao nhân viên phục vụ phải mặc áo thủy thủ và váy ngắn vậy!
Những cô gái khác đều đã thay quần áo xong, chỉ còn mỗi một mình tôi.
Chị Vương vẫn cứ thúc giục.
Nếu không đi theo chị ta thì có lẽ tôi sẽ không thể tìm thấy Tạ Hành.
Vì vậy tôi cắn răng cầm lấy một bộ quần áo mới toanh rồi đi vào phòng thay đồ.
“Rốt cuộc thì đây là chỗ nào?!”
Sao chỗ này không giống nơi đàng hoàng vậy!
Chất liệu của bộ quần áo thủy thủ màu xanh này không tốt lắm, nó kín kín hở hở còn có chút xuyên thấu, chiếc váy thì còn quá đáng hơn khi nó chỉ che được đến phần đùi.
Mặc thế này có thể đi ra ngoài gặp người khác được sao?
Niên Niên vội giải thích: [Nơi này là một câu lạc bộ tư nhân, hôm nay là ngày Tạ Hành hẹn gặp đối tác ở đây mà đối tác kia chính là ông chủ của nơi này, vì vậy hắn mới xuất hiện ở đây, cô yên tâm đi! Ngày thường hắn không làm chuyện gì có lỗi với cô đâu, chỉ trừ con muỗi cái ra thì bên cạnh hắn không có bất kỳ sinh vật giống cái nào khác!]
Ngoài con muỗi cái.
Trước đây Tạ Hành rất hay bị muỗi cắn, vào mùa hè trên cánh tay hắn đều bị cắn nổi thành một cục u, tôi rất thích véo lên trên cánh tay hắn tạo thành một dấu hình chữ thập, hắn cũng chẳng phải kháng, rất ngoan!
Cuối cùng tôi lén kéo chiếc váy xuống thêm một chút, rồi rời khỏi phòng thay đồ.
Niên Niên đuổi theo sát tôi.
3.
Tôi là người đến muộn nhất nên đi ở phía sau cùng.
Ra khỏi phòng riêng, hành lang cũng mờ tối giống vậy.
Mọi người đều không nói lời nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang dài và hẹp.
“Bầu không khí này thật quỷ dị quá, giống như đi nhà ma vậy.” Tôi ở trong lòng thầm than với hệ thống.
[Chắc là do hôm nay Tạ Hành đến đây, hắn chính là khách quý nên ông chủ đã đặc biệt ra lệnh phải dừng mọi hoạt động kinh doanh khác, tập trung tiếp đãi hắn.]
Tạ Hành lợi hại đến vậy sao?
Tôi vừa muốn hỏi hệ thống chi tiết tình hình, nhưng chị Vương dẫn đường đã dừng bước.
Cô ta đứng ở cửa rồi bảo chúng tôi đi vào.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng tôi luôn cảm thấy, ánh mắt của chị Vương dừng trên mặt tôi rất lâu.
Cứ như thể tôi trông rất kỳ quái vậy.
Tôi sờ lên mặt mình: “Niên Niên, trên mặt tôi có gì sao?”
Niên Niên ấp úng: [Hả? Không có ha ha ha, đâu có gì đâu, Diên Diên cô xem kìa, Tạ Hành ở chỗ đó!]
Tôi bị câu nói nửa sau của nó thu hút nên ngẩng đầu nhìn về phía chính nơi sáng đèn của phòng riêng.
Tạ Hành ngồi ở giữa sô pha, ánh sáng từ đèn chùm pha lê chiếu rọi lên trên đầu vai của hắn, trên sống mũi hắn còn đeo một cặp kính gọng vàng.
Tôi nhìn đến ngây người.
Ngớ ngẩn hỏi: “Đây là Tạ Hành của tôi sao?”
Tạ Hành của tôi là một cậu trai mười chín tuổi mà.
Nhưng vì sao người kia trông thế nào cũng không giống người mười chín tuổi.
Thêm mười tuổi nữa có lẽ mới hợp với khí chất đàn ông trưởng thành của người nọ.
Niên Niên nhảy lên trên chiếc bàn bên cạnh sân khấu, đuôi của nó lướt qua bình rượu vang đỏ.
[Hai thế giới có thời gian khác nhau, hiện tại đã trôi qua được mười năm, người trước mặt cô chính là Tạ Hành năm hai mươi chín tuổi!]
Cuối cùng tôi mới nhớ đến chuyện đã bị tôi bỏ qua.
Ngay từ lúc đầu Niên Niên đã nói, từ sau khi tôi rời đi, nó đã cử không dưới một trăm người đến để chinh phục Tạ Hành.
Nếu mỗi người đều thất bại chỉ trong một ngày, vậy một trăm người đã là ba tháng!
“Lương Niên Niên! Sao ngươi không nói từ sớm chứ!”
Tôi nghiến răng.
Tạ Hành mà lần đầu tiên tôi gặp chỉ là một đứa nhỏ, Tạ Hành năm mười chín tuổi là bạn cùng tuổi với tôi.
Nhưng Tạ Hành năm hai mươi chín tuổi đã là một người trưởng thành, còn là người có quyền lực.
Tôi lấy cái gì để tấn công đây!
Trong lòng tôi như đang đánh lên tiếng trống lui quân vang dội.
Niên Niên nhảy xuống cắn lấy dây giày của tôi để giữ tôi lại: [Diên Diên, cô đừng tức giận, cho dù Tạ Hành ở tuổi nào thì hắn vẫn rất thích cô!]
Trong lúc tôi đang nói chuyện với Niên Niên thì ở bên chỗ Tạ Hành đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Ở hàng đầu tiên có một cô gái lả lướt ngồi xuống bên cạnh Tạ Hành.
Khi cơ thể mềm yếu như không có xương của cô ta sắp nhào vào trong lòng của Tạ Hành, cổ họng của cô ta đã bị một bài tay bóp chặt.
Tất cả mọi người đều bị hành động này làm cho sợ hãi đến nín thở.
Giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Hành vang lên trong căn phòng yên tĩnh vô cùng rõ ràng.
“Ai cho phép cô phẫu thuật thẩm mỹ thành gương mặt này?”
Hắn hơi buông lỏng tay.
Cô gái kia há miệng thở dốc, ôm lấy cổ họng nói: “Anh Tạ, tôi không có phẫu thuật.”
Tạ Hành không tỏ rõ ý kiến: “Vậy sao?”
Tôi sờ sờ da gà vừa nổi lên trên tay mình, giọng điệu của hắn rõ ràng rất dịu dàng nhưng vì sao, tôi nghe vào mà lạnh hết cả sống lưng.
Cô gái kia gật đầu: “Tôi là tự nhiên.”
Tạ Hành thu tay về, cô gái kia mừng rỡ.
Cô ta tươi cười như không có chuyện gì xảy ra.
Còn Tạ Hành tựa như tâm trạng không tệ, hắn khẽ cười một tiếng.
Nhưng bảo vệ đã nhanh chóng đè cô gái ấy trên mặt đất, còn lấy khăn ướt ra cho hắn. Tạ Hành cúi đầu lau sạch từng ngón tay.
Rõ ràng đây là hành động sỉ nhục người khác, nhưng hắn lại cố tình làm nó trở nên đẹp mắt.