Hoa Đào Nở Rộ - Chương 4
Người Hầu phủ tìm đến.
A Mặc giữ chặt ta đang run rẩy, ra hiệu ta đừng cử động.
Hắn bình tĩnh đi tới, không kiên nhẫn hỏi: “Lại đến làm gì?”
Nghe giọng điệu này thì không chỉ đến một lần.
“Phu nhân nhà ta nói rồi, lúc Khương Đào ở bên ngoài thì người duy nhất nàng ta nói chuyện được chính là ngươi, thích khách sẽ không vô cớ bắt cóc một nha hoàn, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến ngươi!”
“Ta đã nói nhiều lần rồi, ta không biết gì cả. Các ngươi cứ đến làm phiền người ta làm ăn như vậy, ta sẽ báo quan đấy.”
“Chờ đã, nữ tử kia là ai?!”
Ta run rẩy, vô thức chỉnh lại mạng che mặt.
Thật ra ta cũng cố ý cải trang khuôn mặt, bôi nhọ nồi, còn hóa trang thêm một vết sẹo nhưng cũng không dám để lộ ra, không chắc có thể khiến người ta hoàn toàn không nhận ra không nữa.
“Đó là nương tử của ta, sao, bây giờ ban ngày ban mặt còn muốn cướp nương tử của ta sao?”
A Mặc chỉ là một tiểu tư nhưng khi nói chuyện lại mang theo chút tùy tiện ngạo mạn uy áp không rõ nguyên do.
Khiến mấy người kia nghe xong cũng không khỏi bị áp chế.
Nhưng mà, nương tử?
Không phải nói ra ngoài sẽ nói ta là nha hoàn sao?
“Ngươi, ngươi bảo nàng ta tháo mạng che mặt ra, chúng ta nhận diện một chút!”
“Nếu không phải người chúng ta muốn tìm, chúng ta tự nhiên sẽ đi.”
“Dung nhan của nương tử ta há phải nam nhân khác muốn xem là xem được sao?”
Ta đứng dậy, cố ý vén mạng che mặt lên, để lộ một bên mặt có sẹo, sợ hãi nói: “Phu quân, có phải gặp rắc rối rồi không?”
“Ta thấy rồi, nữ tử kia da hơi đen, trên mặt còn có một vết sẹo lớn, chắc chắn không phải nha hoàn Khương Đào kia.”
“Được rồi.”
A Mặc không kiên nhẫn quát: “Nương tử ta vốn đã tự ti vì dung mạo, các ngươi còn lật lại vết thương cũ của người ta, về ta phải dỗ dành thêm nhiều ngày nữa, sau này nàng ta không đưa cơm cho ta, ta có thể đến Hầu phủ ăn xin đấy.”
“Thôi, về bẩm báo phu nhân trước đã.”
Sau khi người đi, ta vẫn chưa hết sợ hãi, mất hồn mất vía.
A Mặc đi tới xoa đầu ta: “Sợ cái gì? Có ta ở đây, chẳng lẽ để bọn họ bắt ngươi đi sao?”
Ta cũng không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến hắn.
Cố gắng bình tĩnh lại, ta giả vờ trách móc: “Sao lại nói ta là nương tử của ngươi? Không phải ngươi nói ra ngoài sẽ nói ta là nha hoàn sao?”
“Ngốc, ta chỉ là một tiểu tư hiệu thuốc, lấy đâu ra tiền thuê nha hoàn, vừa khéo Hầu phủ lại mất một nha hoàn, như vậy chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện sao?”
Được rồi…
A Mặc vẫn luôn thông minh hơn ta.
Sau ngày đó, ta không dám ra ngoài nữa.
Ta không ngờ Mạnh Tri Vũ lại kiên trì tìm ta như vậy.
Ta không hiểu, ta chỉ là một nha hoàn thôi mà.
Chỉ cần bọn họ muốn, có thể mua rất nhiều nha hoàn về.
A Mặc cười khẩy: “Nha hoàn thì nhiều nhưng được thầy tướng chọn để sinh con thì không nhiều.”
“Trên đời có nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ có bát tự của ta là hợp sao?!”
“Đương nhiên không phải, chỉ là trên đời có nhiều người như vậy, tiểu thư nhà ngươi cũng không dám đi tìm.”
“Nếu như tìm người ngoài, chẳng phải là tuyên bố khắp nơi rằng nàng ta không thể sinh con sao? Phu nhân Hầu phủ không thể sinh con, nếu truyền ra ngoài thì đối với nàng ta không phải là chuyện tốt.”
Đúng vậy.
Cũng vì như vậy, Mạnh Tri Vũ mới không chịu buông tha ta.
May là tuy không thể ra ngoài nhưng những ngày ở nhà A Mặc cũng không đến nỗi buồn chán.
Một cái sân lớn như vậy dọn dẹp cũng mất khá nhiều thời gian, lúc rảnh rỗi lại nghiên cứu thêm thực đơn, đọc sách, đọc thoại bản, đợi A Mặc về trò chuyện với hắn, cuộc sống cũng tương đối thoải mái.
Chiều hôm đó, cửa lớn bị gõ, ta tưởng A Mặc quên mang chìa khóa.
Mở cửa, nụ cười còn chưa kịp nở rộ, ta đã cứng đờ tại chỗ.
Thì ra là Mạnh Tri Vũ đã tìm đến tận cửa.
9.
Nàng ta nhếch môi cười: “Quả nhiên là ở đây.”
“Khương Đào à Khương Đào, ngươi đúng là có bản lĩnh, dám bỏ trốn, khiến ta phải tìm kiếm vất vả.”
“Ngươi nói xem, ta đối xử với ngươi không tốt sao? Ta thậm chí còn hứa cho ngươi vinh hoa phú quý trong tương lai, sao ngươi lại không biết điều như vậy, chạy theo một tên tiểu tư buôn bán qua ngày ở hiệu thuốc?”
“Thân là tỳ nữ mà còn dám bỏ trốn, ta có thể đánh chết ngươi đấy.”
“Hay là, ngươi không muốn hầu hạ Hầu gia, mà muốn đến thanh lâu hầu hạ nhiều nam nhân hơn?”
Ta run rẩy lùi lại, kinh hoàng nhìn nàng ta như nhìn một ác quỷ đến đòi mạng.
Mạnh Tri Vũ nắm lấy tay ta, giọng nói dịu xuống: “Cũng coi như chúng ta có tình chủ tớ nhiều năm, ta cũng không nỡ đối xử với ngươi như vậy.”
“Ngươi về với ta, chuyện này ta sẽ bỏ qua.”
Ta nhẫn nhịn cầu xin: “Tiểu thư, ta có thể không về được không?”
Mạnh Tri Vũ sắc mặt lạnh xuống: “Khương Đào, ta không có nhiều kiên nhẫn.”
Hôm nay nàng ta không mang theo người nào, ta bất chấp muốn hất nàng ta ra để chạy trốn.
Mạnh Tri Vũ giọng nhàn nhạt vang lên: “Khương Đào, ngươi nghĩ cho kỹ, nếu ngươi dám chạy, tên tiểu tư hiệu thuốc kia sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Hắn thuê thích khách xông vào Hầu phủ, dẫn theo tỳ nữ của Hầu phủ bỏ trốn, mà hắn chỉ là một tên tiểu tư hiệu thuốc nhỏ bé, ta tùy ý có thể xử lý hắn. Còn ngươi, khế bán thân của ngươi ở trong tay ta, dù ngươi có chết thì ngươi cũng là người của ta. Ngươi có chắc là muốn cược mạng người khác để chống lại ta không?”
Ta chậm rãi dừng bước, mất hết sức lực.
Cam chịu quay người lại: “Nô tỳ về với tiểu thư, xin tiểu thư đừng làm hại hắn.”
Ta với Mạnh Tri Vũ trở về Hầu phủ.
Theo tính tình của Mạnh Tri Vũ, tối nay nàng ta sẽ hận không thể lập tức cho ta uống thuốc rồi đưa lên giường Hầu gia.
Nàng ta sai người lột sạch sẽ y phục của ta rồi đưa ta đi tắm rửa sạch sẽ, ta như một con rối bị người ta sắp đặt, quấn khăn voan chờ đợi trên giường Hầu gia, ta rút trâm bạc trên đầu, nắm chặt trong tay.
Thực ra ta có thể giả vờ ngoan ngoãn nghe lời trước, dù sao thì cũng không thể có con ngay được, ta vẫn có thể nghĩ cách trốn thoát.
Nhưng ta không muốn, dù chỉ một lần cũng không muốn thỏa hiệp.
Ta nghĩ đến A Mặc, hắn thấp hèn như vậy nhưng lại tốn nhiều công sức như vậy thậm chí còn đe dọa đến tính mạng của mình để cứu ta.
Nếu ta nhu nhược như vậy mà dâng hiến thân mình, chẳng phải phụ lòng bản thân ta cả hai kiếp khó khăn lắm mới có được một chút hy vọng hay sao?
Thôi thì, cá chết lưới rách, ta đã chết một lần, chết theo cách này, ngược lại còn thoải mái hơn!
Nhưng Hầu gia không về.
Mạnh Tri Vũ rất không vui: “Lại không về nữa sao? Đã mấy ngày rồi, vẫn chưa bận xong sao?”
“Dạo này việc nhiều, Hầu gia cũng rất đau đầu, nhất thời không thể để ý đến hậu viện được.”
“Thôi vậy, vậy thì nhốt tạm nàng ta vào củi, cho nàng ta nếm chút khổ sở.”
“Kẻ phản bội ta, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Ta bị nhốt lại, nhà củi tối om, tối đen lại ẩm ướt.
Mạnh Tri Vũ chỉ sai người mỗi ngày đưa cho ta chút thức ăn thừa để duy trì mạng sống, ta biết, nàng ta còn muốn hành hạ ta hơn thế nữa.
Kiếp này, e rằng còn khổ hơn kiếp trước.
Trong hoàn cảnh như vậy, ta rất nhanh đã mơ màng không biết ngày tháng.
Ta rất nhớ A Mặc nhưng không phải muốn hắn đến cứu ta.
Chỉ đơn thuần là nhớ, là muốn biết hắn có khỏe không, có bị ta liên lụy không.
Nghĩ đến những ngày tháng bình đạm bên hắn, nghĩ rằng, nếu ta thật sự có thể cùng hắn làm một đôi vợ chồng bình thường thì tốt biết bao…
Kiếp này ta thích một người nhưng ngay cả cơ hội nói ra lòng mình cũng không có.
Mỗi lần khó chịu sợ hãi, ta đều nghĩ đến hình ảnh A Mặc đêm đêm đọc sách cho ta nghe.
Lúc nghe ta không để ý, giờ mới phát hiện ra ta đã sớm thuộc lòng những gì hắn đọc.
Không biết đã bị nhốt bao nhiêu ngày, ta yếu ớt nằm liệt trên đất, nghĩ rằng chết như vậy cũng tốt hơn bị bắt đi sinh con rồi bị dìm xuống ao.
Cửa củi đột nhiên bị đập mở, tim ta thắt lại, Hầu gia về rồi sao?
Ánh sáng bỗng chiếu vào, ta rất không thích ứng, khó khăn mở mắt ra, thấy người đến là một nam tử xa lạ.
“Khương Đào, ngươi ổn chứ?”
Dung mạo hắn tuấn tú, ăn mặc sang trọng, ta chưa từng thấy hắn trong Hầu phủ, người này là ai?
“Khương Đào? Khương Đào?”
“Xin lỗi, là ta không bảo vệ tốt cho nàng.”
Hắn đang nói gì vậy?
Chỉ là giọng nói của người này có chút giống A Mặc…
Quả nhiên là ta nhớ A Mặc quá rồi.
Ngơ ngác nhìn người trước mặt, ta không hiểu hắn muốn làm gì.
Người này dừng lại một chút, từ trong tay áo lấy ra một thứ gì đó, quay lưng lại với ta loay hoay một lúc, sau đó quay lại, thế mà lại biến thành A Mặc!
Ta kinh ngạc đến mất tập trung, nghĩ rằng ta thích A Mặc đến mức này sao?
Thậm chí còn xuất hiện ảo giác, nhìn ai cũng giống hắn!
Nếu có cơ hội, dù thế nào ta cũng phải bày tỏ tình cảm với hắn mới được!
Nhưng hiện tại, không còn cơ hội nữa rồi.
Ta giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt quen thuộc đó, ý thức mơ hồ nói: “A Mặc, ta thật sự muốn cùng chàng làm một đôi vợ chồng bình thường…”
Sau đó, ta hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.