Hoa Đào Nở Rộ - Chương 2
3
Ta nhẫn nhịn sự xấu hổ đến hiệu thuốc mà ta thường đến, tiểu tư của hiệu thuốc là A Mặc khá thân quen với ta, ta cố ý gọi hắn ra ngoài nói nhỏ với hắn.
A Mặc nghe xong rất ngạc nhiên, hỏi ta lấy loại thuốc này để làm gì.
Ta không tiện nói ra chuyện Mạnh Tri Vũ không thể sinh con nhưng lại cũng rất vụng về không biết nói dối, chỉ ấp úng nói rằng ta được cô gia để mắt tới, phải hầu hạ cô gia.
A Mặc rất nghiêm túc hỏi ta: “Ngươi có bị ép buộc không? Nếu ngươi cần giúp đỡ, hãy nói cho ta biết.”
Ta nghe thấy buồn cười, hắn chỉ là một tiểu tư nhỏ bé của hiệu thuốc, có thể giúp ta được gì chứ?
Nhưng hắn có tấm lòng này, ta cũng rất cảm động, coi như hắn thực sự coi ta là bằng hữu.
Ta cười tươi nói với hắn: “Không có ai ép buộc ta, là ta tự nguyện, rất nhanh thôi ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.”
A Mặc thở dài, giúp ta lấy thuốc.
Khi ta định đi, hắn lại gọi ta lại, giọng điệu nghiêm túc: “Khương Đào, ngươi thực sự không cần ta giúp đỡ sao?”
Ta chỉ cười xua tay, chạy chầm chậm về xe ngựa.
Mặc dù có sự trợ giúp của thuốc nhưng lần đầu tiên của ta với hầu gia vẫn khiến ta cảm thấy rất đau đớn.
Ta không hiểu tại sao trong thoại bản, mọi người lại thích chuyện này, ngay cả một người yếu đuối như Mạnh Tri Vũ cũng đặc biệt thích hầu hạ hầu gia.
Nhưng ta không thích.
Sau đó, không cần dùng thuốc, hầu gia cũng bằng lòng cùng ta làm loại chuyện này.
Ta chỉ mong sớm có thai, sớm có thai thì mới không cần phải làm chuyện này nữa.
Hơn hết cả là Mạnh Tri Vũ đã bắt đầu không vui.
Rõ ràng là lúc đầu nàng ta muốn đẩy ta cho hầu gia, giờ hầu gia chịu phối hợp, nàng ta lại bắt đầu chán ghét ta.
Nàng ta luôn bóng gió nói ta là hồ ly tinh quyến rũ hầu gia nhưng sau khi trút giận, nàng ta lại đến xin lỗi ta.
Nàng ta nói rằng nàng ta không ổn định được cảm xúc, làm ta tủi thân rồi.
Đợi ta sinh con xong, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Ta cũng mong chờ, cũng nghĩ như vậy, đợi sinh con xong mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Ta không nói với Mạnh Tri Vũ rằng, hầu gia đã nhiều lần nói với ta, nói rằng sau khi sinh con sẽ cho ta làm thiếp, sau này sẽ sủng ái ta.
Hắn càng nói như vậy, ta càng không dám nghĩ đến con đường này.
Chỉ kiên định nghĩ phải có khế ước bán thân, rời khỏi đây, tìm kiếm tự do của mình.
Không ngờ, mong chờ mãi, chờ mong mãi, cuối cùng chờ được lại là tử lộ, lại là cảnh bị người ta lợi dụng rồi vứt bỏ.
…
Lần này dù thế nào ta cũng phải trốn nhưng ta phải trốn như thế nào?
Nha hoàn không có khế ước bán thân mà dám bỏ trốn, một khi bị phát hiện, nếu không phải bị đánh chết thì cũng sẽ bịbán vào lầu xanh, tóm lại sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng khế ước bán thân đó, làm sao có thể dễ dàng có được…
Câu chuyện hoàn toàn diễn ra theo sự phát triển của kiếp trước, ta vừa phải đối phó với Mạnh Tri Vũ, vừa phải vắt óc suy nghĩ cách phá vỡ thế cục.
Rất nhanh, đã đến ngày Mạnh Tri Vũ bảo ta đi mua tình dược.
4、
Chỉ là lần này ta không còn xấu hổ nữa, sắc mặt ta ngưng trọng gọi A Mặc đến, bảo hắn giúp ta lấy thuốc.
Trong lòng lại đầy lo lắng, vì vận rủi mà ta sắp không thể thoát khỏi lại sắp một lần nữa ặp lên đầu ta.
“Ngươi cần loại thuốc này để làm gì?” A Mặc hỏi ta.
Ta nhìn hắn, thở dài, vẫn dùng lời của kiếp trước để trả lời hắn, chỉ là ngữ cảnh đã hoàn toàn khác.
“Ngươi có bị ép buộc không? Nếu ngươi cần giúp đỡ, hãy nói cho ta biết.”
Lần này ta cũng không thấy buồn cười, chỉ thấy tiếc nuối, tiếc nuối vì hắn chỉ là một tiểu tư của hiệu thuốc, dù có lòng cũng không giúp được ta.
Ta miễn cưỡng cười cười, cũng không muốn gây phiền phức cho hắn.
Lúc đi, hắn lại gọi ta lại: “Khương Đào, ngươi thực sự không cần ta giúp đỡ sao?”
Ta dừng bước, có hơi do dự.
Nhớ lại kiếp trước, đây là lần duy nhất ta có thể nhận được sự giúp đỡ từ bên ngoài, mặc dù hắn chỉ là một tiểu tư của hiệu thuốc, không thể nào chống lại Mạnh gia và Hầu phủ.
Nhưng ta còn cách nào khác không?
Cho dù có sống lại một lần nữa, ta còn có thể nghĩ ra cách thoát thân khác không?
Nhìn thấy sắp phải lặp lại vết xe đổ, ta không còn lựa chọn nào khác, vậy nên cho dù chỉ là một cọng rơm nhỏ, ta cũng phải thử nắm lấy.
Ta quay đầu lại, nghiêm túc đáp lại A Mặc: “Ta cần.”
Xe ngựa của Hầu phủ vẫn đang đợi ta, ta không dám hành động quá trớn, chỉ giả vờ cùng A Mặc vào tìm thuốc.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Ta sắp xếp lại ngôn từ, kể hết mọi chuyện như Mạnh Tri Vũ không thể sinh con, tính bát tự của nha hoàn trong phủ, chọn ta đi sinh con cho hầu gia.
A Mặc nghe xong cười lạnh, lẩm bẩm một câu: “Hầu phủ này đúng là không có ngày nào yên ổn.”
Sau đó lại hỏi ta: “Đã không muốn, tại sao lại đồng ý?”
Ta cười khổ: “Ta chỉ là một nha hoàn, nào có quyền không đồng ý, nếu ta không nghe lời, tiểu thư sợ rằng sẽ dùng biệnpháp cứng rắn, như vậy ta sẽ càng khổ hơn mà thôi.”
“Ta nghe nói thù lao tiểu thư nhà ngươi cho ngươi cũng không tệ, ngươi thực sự không động lòng sao? Ngươi không muốn làm thiếp thất của Hầu gia sao?”
“Đã từng động lòng.”
Nhưng cũng đã bị dạy cho một bài học.
Ta cúi đầu, chậm rì rì nói: “Nhưng lòng người khó đoán, loại bánh này, ta cũng không dám đảm bảo mình có mạng để ăn.”
“Nếu ta sinh con, cũng trở thành người nắm giữ điểm yếu của tiểu thư, hơn nữa nếu ta với hầu gia phát sinh quan hệ, tiểu thư dù ngoài mặt không nói nhưng trong lòng cũng sẽ để ý.”
“Ta dù sao cũng chỉ là một nha hoàn, làm sao có thể thật sự được nàng ta coi như tỷ muội được, nên cuối cùng, nàng tachưa chắc đã dung thứ cho ta.”
Những điều này, cũng là ta sống lại một lần nữa mới hiểu ra.
A Mặc cười khẽ: “Cũng không tính là quá ngốc.”
Lạ thay, tuy hắn chỉ là một tiểu tư của hiệu thuốc, tướng mạo cũng bình thường nhưng cử chỉ lại có phần tao nhã.
“Hôm nay, ngươi đem những chuyện này kể cho ta, chẳng phải là rất tin tưởng ta sao?”
Ta lắc đầu, giờ đây ta đã như là chim sợ cành cong, làm gì dám tin ai nữa.
Chỉ là mọi sự đã đến nước này…
“Ta không còn cách nào khác.” Ta bất lực thở dài.
A Mặc nhìn ta với ánh mắt sâu thẳm một lúc, nghiêm mặt nói: “Yên tâm, ta đã hứa với ngươi thì sẽ giúp ngươi.”
Dù không dám hy vọng quá nhiều, ta vẫn cảm kích đến rơi nước mắt.
“Vậy, ngươi có cách nào giúp ta không?”
“Ngươi không thể trở về phủ hầu kia nữa.”
Ta cũng biết điều này, nếu hôm nay trở về, ta sẽ không thoát khỏi việc động phòng với hầu gia.
Nhưng…
“Tiểu thư nhà ta đã phái người theo dõi ta, ta không thể trốn thoát.”
Ta lo lắng đến nỗi nhíu chặt mày, A Mặc đột nhiên giơ tay, dùng que gỗ chọc vào giữa trán ta: “Đừng nhíu mày nữa, tuổi còn nhỏ mà da đã nhăn nheo như bà lão rồi.”
“Ngươi cứ về trước, kéo dài thêm một ngày thì hay một ngày, cứ nói hôm nay không mua được thuốc, ngày mai ta sẽ đích thân mang thuốc đến phủ cho ngươi, đến lúc đó ta tự ắc có cách đưa ngươi ra khỏi phủ.”
Hắn nói nhẹ tênh nhưng ta vẫn lo lắng vô cùng.
Nghe có vẻ quá dễ dàng nên thật sự cũng không đáng tin cho lắm.
Ta do dự hỏi: “Thật sự có thể đưa ta ra ngoài không? Ra ngoài rồi thì sao? Ta có thể đi đâu? Nếu không có khế ước bán thân, lỡ như bị tìm thấy, ta sẽ bị đánh chết…”
“Thế ngươi còn cách nào tốt hơn không?” Hắn hỏi.
Ta lắc đầu.
“Vậy thì cứ thế mà làm.”
Ta suy nghĩ đi suy nghĩ lại, quả thực cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Chỉ là ngay cả Mạnh Tri Vũ cũng không đáng tin, A Mặc liệu có đáng tin không?
Dù sao ta với hắn cũng không tính là thân thiết lắm, chỉ là ta thường đến hiệu thuốc của hắn để lấy thuốc, có lần thấy hắn bị người ta bắt nạt, ta đã ra mặt nói giúp hắn.
Từ đó về sau, ta với hắn thân nhau hơn một chút, mỗi lần đến lấy thuốc đều bọn ta đều trò chuyện đôi ba câu.
Hắn chỉ là một tiểu tư trong hiệu thuốc, nếu bị người ta phát hiện hắn giúp ta bỏ trốn, hắn cũng sẽ không được yên ổn.
Ta do dự không thôi, vừa lo hắn không đáng tin, vừa lo mình sẽ liên lụy đến hắn.
A Mặc đã đứng dậy, thúc giục ta: “Còn chần chừ gì nữa? Phu xe của nhà bọn ngươi đã nhìn về phía này lâu lắm rồi.”
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, ta nghiến răng ưng thuận.
Thôi thì cứ đi từng bước một, dù sao cũng không thể thảm hơn việc thay người khác sinh con, băng huyết không được chữa trị rồi bị ném xuống ao chết đuối.
Trở về tay không, Mạnh Tri Vũ tất nhiên không vui.
“Đi lâu như vậy, thuốc đâu?” Mạnh Tri Vũ không vui hỏi.
Ta run rẩy quỳ xuống: “Tiểu thư thứ tội, loại thuốc tiểu thư cần hôm nay hiệu thuốc không có, tiểu nhân tìm mãi không thấy, chậm trễ mất thời gian, họ nói ngày mai sẽ cho người mang đến phủ.”
“Ngày mai…”
Ta cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Mạnh Tri Vũ, tiếp tục nói: “Tiểu thư, sớm một ngày muộn một ngày cũng không sao chứ ạ?”
Nàng ta hơi nhướng mày, hỏi: “Ngươi có biết ta bảo ngươi mua loại thuốc đó để làm gì không?”
Ta giả vờ e thẹn: “Nô tỳ đoán chừng là hầu gia không có tình cảm gì với nô tỳ nên cần dùng thuốc để trợ hứng, hoặc là sợ nô tỳ không có kinh nghiệm, không thể hầu hạ hầu gia chu đáo.”
Ta nịnh nọt ngoan ngoãn như vậy, vừa lòng Mạnh Tri Vũ.
Nàng ta không tiếp tục làm khó ta, sắc mặt dịu đi: “Thôi, muộn một ngày thì muộn một ngày, ngươi đi nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cho tốt, ngày mai hầu hạ hầu gia cho chu đáo.”
“Vâng.”
Rời khỏi phòng Mạnh Tri Vũ, tim ta đập như trống lôi.
Hôm nay đã thoát được một kiếp, mọi chuyện không giống với kiếp trước nữa rồi.
Nhưng, ta có thật sự có thể trốn thoát sao?
A Mặc có thật sự có thể giúp ta không?
Ta âm thầm thu dọn hành lý, tính là dù thế nào ngày mai cũng phải tìm cơ hội thử trốn thoát, giấu chặt số bạc mình tích cóp được vào người, lo lắng đi ngủ.