Hoa Đào Nở Rộ - Chương 1
1.
Đau quá—— Có người từng nói với ta rằng sinh con rất đau nhưng ta không ngờ lại đau đến thế.
Bà đỡ như muốn mổ bụng ta moi đứa bé đó ra, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của ta.
“Phu nhân, Khương cô nương băng huyết rồi, e là không chịu nổi nữa!”
Mạnh Tri Vũ vội vàng hỏi: “Đứa bé thì sao? Đứa bé đã sinh ra chưa?!”
“Chưa ạ, Khương cô nương không còn sức, chuyện này…”
Ngay sau đó cửa lớn bị đẩy mạnh ra, ta mơ hồ nhìn thấy vạt áo rực rỡ của Mạnh Tri Vũ trước giường ta.
“Khương Đào, ngươi tỉnh táo lại cho ta!”
“Ngươi nghe đây, nếu ngươi sinh đứa bé này ra bình an, sau này cuộc sống của ngươi cùng đứa bé này sẽ phú quý vô lo, ta cũng sẽ trả khế ước bán thân cho ngươi. Ngươi muốn ở lại phủ làm thiếp cũng được, tìm tự do cũng được, tùy ngươi.”
“Nếu không, hôm nay ngươi ngươi với đứa bé này đều phải chôn thây ở đây, ngươi tự nghĩ kỹ xem, có muốn liều một phen không!”
Giọng điệu của Mạnh Tri Vũ rất gay gắt nhưng cũng thực sự khiến ta tỉnh táo hơn đôi phần.
Ta nghĩ, tất nhiên ta muốn có một cuộc sống tự do vô lo!
Tất nhiên ta cũng muốn đứa bé này được sống!
Ta nghiến răng dốc hết sức, gào thét đến tê tâm phế liệt, móng tay gần như cào nát cả tay mình, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc.
Ta buông thõng người, cảm thấy sinh mạng của mình đang dần mất đi.
Ta muốn cầu xin Mạnh Tri Vũ cứu ta nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
Lúc thoi thóp hơi tàn, ta nghe thấy giọng nói của Mạnh Tri Vũ trở nên lạnh lùng:
“Trai hay gái?”
“Thưa phu nhân, là con trai.”
“Hừm, coi như nó có phúc.”
“Đúng vậy, sau này phu nhân có con trai bên cạnh, cuộc sống ở Hầu phủ chắc chắn sẽ trở nên tốt đẹp!”
“Vậy Khương Đào thì sao? Có cần tìm đại phu không? E là nàng ta không chịu nổi nữa.”
“Tìm đại phu làm gì, vứt xuống ao đi, giữ lại cũng vô dụng.”
…
Ta như một mảnh giẻ rách bị người ta bọc lại, ném xuống ao sâu lạnh lẽo.
Cái lạnh thấu xương khiến ta tỉnh táo hơn đôi phần, ta cảm nhận được sự ngạt thở khủng khiếp nhưng ngay cả sức lực để vùng vẫy cũng không còn.
Làn nước trong bị máu tươi của ta nhuộm đỏ, số phận của ta cũng giống như đám rong rêu trôi nổi không nơi nương tựa trong ao, mặc người chà đạp, ngay cả cầu cứu cũng không được.
Ta là một đóa hoa đào dại hèn mọn nhưng tại sao ta chỉ xứng tàn lụi, còn Mạnh Tri Vũ lại dựa vào máu tươi của ta mà nở rộ lộng lẫy…
Đến lúc hấp hối, lần đầu tiên ta thật sự suy nghĩ về số phận của mình.
“Khương Đào, ngươi giúp ta, bây giờ chỉ có ngươi mới giúp ta được!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lời nói quen thuộc, ta còn tưởng rằng đó là ảo giác lúc hấp hối của mình.
Nhưng cổ tay đau nhói, Mạnh Tri Vũ dùng sức kéo ta, nước mắt giàn dụa cầu xin ta, giống hệt cảnh tượng trong ký ức.
Nhưng đây rõ ràng không phải là ký ức…
“Nếu ta không có đứa bé này, vị trí phu nhân Hầu phủ này của ta chắc chắn sẽ không vững được, cuộc đời sau này của ta cũng hỏng mất!”
“Khương Đào, ngươi ở bên ta nhiều năm như vậy, ta đối xử với ngươi như tỷ muội ruột thịt, ngươi nỡ lòng nào thấy ta rơi vào cảnh khốn cùng mà không quan tâm sao?!”
Nghe những lời thoại quen thuộc, ta càng cảm nhận rõ ràng hơn dòng máu đang chảy trong cơ thể mình.
Ta còn sống.
Ta cực kỳ chắc rằng ta còn sống.
2
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng ta thực sự còn sống, còn quay về đêm mà Mạnh Tri Vũ bắt ta sinh con thay nàng ta.
Ta mơ mơ màng màng nghe nàng ta nói hết những lời sau đó, mơ mơ màng màng đồng ý nàng ta, rồi trở về phòng mình sợ hãi ngẫm lại mọi chuyện.
Chẳng lẽ trời thương ta chết quá thảm, cho ta cơ hội sống lại lần nữa?
Nếu đã thế, ta tuyệt đối không muốn trải nghiệm lại nỗi đau sinh con, tuyệt không muốn cảm nhận lại cái lạnh ngắt ngạt thở lúc bị dìm xuống nước.
Trước kia, cuộc đời ta cùng với đầu óc đều ta giống nhau, đơn thuần như một tờ giấy trắng.
Ta đã bị bán vào Mạnh gia từ rất sớm.
Hầu hạ Mạnh Tri Vũ gần mười năm, Mạnh Tri Vũ có chút tính tiểu thư, đối với ta vẫn luôn không tốt không xấu.
Sau đó, nàng ta gả vào Hầu phủ, ta cũng trở thành nha hoàn hồi môn của nàng ta.
Ta đã nghĩ sẵn cả đời sẽ hầu hạ Mạnh Tri Vũ, dù sao ta cũng đã quen với công việc này rồi, ta chưa từng nghĩ đến con đường khác.
Ai ngờ sau khi Mạnh Tri Vũ thành hôn mới phát hiện ra mình không thể sinh con, dù Hầu gia có yêu nàng ta đến mấy thì Hầu phủ cũng không thể để một người không có con làm chủ mẫu.
Từ đó về sau, tính tình Mạnh Tri Vũ thay đổi rất nhiều.
Nàng ta trở nên nóng nảy hơn, đối với nha hoàn động một tí là đánh mắng, đập đồ, bản thân cũng luôn khóc lóc um xùm.
Nhưng nàng ta chỉ đánh những nha hoàn của Hầu phủ, đối với ta vẫn bình bình đạm đạm như cũ.
Hầu gia thật sự rất thích nàng ta, dù nàng ta làm loạn thế nào, hắn cũng luôn kiên nhẫn an ủi nàng ta.
Sau đó, không biết là trưởng bối nào đã nảy ra ý tưởng, nói là tìm người thay nàng ta sinh con với Hầu gia, sau đó nuôi đứa trẻ dưới danh nghĩa của nàng ta.
Đối với bên ngoài thì nói, đây là con do nàng ta sinh.
Nhưng người có thể làm chuyện này, chỉ có thể là người không có thân phận địa vị, dễ bị bắt nạt.
Ví dụ như nha hoàn trong phủ.
Sau đó lại tìm thầy bói, thầy bói nói rằng người sinh con này phải có bát tự phù hợp, nếu không tìm được người phù hợp thì đứa trẻ sinh ra sẽ khắc với Mạnh Tri Vũ, đó cũng là tai họa.
Thế rồi, ta trở thành người xui xẻo đó.
Ta từng nghĩ cả đời này ta sẽ bán mạng cho Mạnh Tri Vũ, ta sẽ hầu hạ nàng ta cả đời nhưng tuyệt đối không ngờ đến còn phải thay nàng sinh con!
Sinh con, chẳng phải là chuyện chỉ có thể làm với phu quân sao?
Ta không muốn, ta muốn từ chối.
Nhưng Mạnh Tri Vũ lại nắm tay ta cầu xin ta: “Khương Đào, ngươi giúp ta đi, bây giờ chỉ có ngươi mới có thể giúp ta!”
“Nếu ta không có đứa bé này, vị trí phu nhân Hầu phủ này của ta chắc chắn sẽ không vững, cuộc đời sau này của ta cũng hỏng mất!”
“Khương Đào, ngươi ở bên ta nhiều năm như vậy, ta đối xử với ngươi như tỷ muội ruột, ngươi nỡ lòng nào thấy ta rơi vào cảnh khốn cùng này mà không quan tâm sao?!”
Ta nghĩ, nàng là chủ, ta là tớ, những chuyện nàng ta sai ta làm trong phạm vi chức trách, ta đều sẽ làm theo.
Dù là đánh ta để trút giận nhưng sinh con, sao có thể coi là chuyện trong phạm vi chức trách của nha hoàn được?
Mạnh Tri Vũ lại nói: “Nếu ngươi giúp ta lần này, ta sẽ để Hầu gia nâng ngươi làm thiếp, sau này ngươi sẽ không thiếu ăn thiếu mặc, thế nào?”
“Hoặc là, ta sẽ đưa khế ước cho ngươi, ngươi muốn rời đi, ta sẽ cho ngươi nhà cửa tiền bạc, được không?”
“Chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý, được không?”
Ta có thể muốn gì chứ?
Nhưng những lời Mạnh Tri Vũ nói đã khiến ta dao động.
Làm thiếp cũng được, được tự do cũng được, dù sao cũng tốt hơn bây giờ.
Đây là lần đầu tiên ta biết rằng, ta còn có thể có con đường khác ngoài việc làm nha hoàn.
Nên ta đã dao động.
Nhưng ta cũng biết, đến nước này, ta cũng không có quyền từ chối.
Việc Mạnh Tri Vũ muốn làm, nàng ta chắc hẳn sẽ không bỏ cuộc.
Nếu ta không mềm mỏng, nàng ta sẽ dùng cách cứng rắn.
Tốt nhất là nhận lợi ích của nàng ta, đồng ý làm việc cho nàng ta.
Khi hầu gia biết chuyện này, phản ứng đầu tiên là phản đối và rất tức giận.
Hắn cảm thấy Mạnh Tri Vũ nghĩ ra cách này rất vô lý, cũng tức giận vì Mạnh Tri Vũ đẩy hắn cho một nữ tử khác, lại còn là một tiểu nha hoàn.
Sau đó không biết Mạnh Tri Vũ đã dỗ dành hắn như thế nào, hắn cũng không còn phản đối nữa.
Chỉ là mãi không muốn cùng phòng với ta.
Sau đó Mạnh Tri Vũ bảo ta đi mua thuốc.
Thuốc dùng cho chuyện chăn gối.