Hoa Đào Mùa Xuân - Chương 1
1
Khi mẫu thân còn tại thế, thường dạy đạo lý ân tất báo.
Ân cứu tế của hầu phủ, luôn khắc cốt ghi tâm, từng dám vượt qua giới hạn.
Ta ngoan ngoãn phụng dưỡng lão thái quân và các vị phu nhân trong phủ.
Ba năm sống ở hầu phủ, đã khiến mọi dần buông lỏng phòng , xem như một vị tiểu thư thực thụ.
Ngay cả đại công tử đối với cũng đã bớt vẻ xa cách, hòa nhã hơn nhiều.
Cuối cùng, cũng thể theo hầu phủ tham dự yến tiệc, tìm cơ hội tiếp cận các hoàng tử.
ngay khi mục tiêu sắp thành, đại công tử sắc mặt khó coi kéo rời khỏi yến tiệc.
Ta giả vờ yếu đuối, khẽ hỏi:
“Biểu ca, chẳng đã làm gì sai chăng?”
Ánh mắt tối sầm, lập tức nhét xe ngựa,
“Ta vốn nghĩ nàng là hiểu chuyện nhất trong nhà, ngờ dám ôm mộng lớn đến thế.”
Biết thể che giấu, lạnh lùng thu vẻ giả tạo, bình thản đáp:
“Kẻ tham chết vì tiền, chim tham chết vì mồi.”
“Hầu phủ thể với tới, đành tìm cành cao khác mà bấu víu.”
“Biểu ca, chẳng thể nương thân tại hầu phủ cả đời.”
Mẫu thân mất sớm, phụ thân tái giá, kế mẫu thì luôn nhòm ngó hồi môn của , mưu tính gả cho kẻ cháu ruột của bà – một kẻ nghiện cờ bạc, rượu chè, đàn đ*ếm.
Ta chỉ còn cách tự tính toán cho tương lai.
Ta vốn gia thế hiển hách nhưng sở hữu dung nhan diễm lệ, đối với phận nữ nhi mà thật chẳng khác gì giữa biển lửa.
Không làm cá thớt, chỉ còn cách mạo hiểm một phen, để lời đồn “hồng nhan họa thủy” trở thành sự thật.
Hắn lặng lẽ , ánh mắt phức tạp khôn cùng, đầy những suy nghĩ mà thể nào đoán .
Hắn cao nhiều năm, khí thế uy nghiêm khiến sợ hãi.
Ta đầu tránh ánh mắt , lặng lẽ hít một thật sâu.
Xe ngựa chìm tĩnh lặng, tiếng bánh xe lăn đều đưa về phủ.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, lời nào. Ta tự nhủ rằng đã ngầm chấp thuận.
Xuống xe, trở về tiểu viện, trong đầu mưu tính lần tới làm cách nào cách tiếp cận các hoàng tử.
Nào ngờ nửa đường, một bóng dáng cao lớn đột nhiên chắn ngang mặt .
“Từ hôm nay, sự cho phép của , biểu tiểu thư rời khỏi hầu phủ.”
Ta khép mắt, nén muôn vàn cảm xúc, thản nhiên đầu,
“Biểu ca, giữ hầu phủ, định cưới chăng?”
2
Ta thẳng mắt , lời hề vòng vo. Hắn thoáng sững , dường như ngờ thốt câu .
Không khí trở nên căng thẳng, đám hạ nhân biết điều lặng lẽ lui .
Nhìn gương mặt tuấn tú của , thầm than trong lòng: đây chính là nam tử trong mộng của bao nữ nhi con nhà quyền quý ở kinh thành. Hầu phủ lấy làm trọng. Dẫu kế thừa tước vị, đã sớm gánh vác việc lớn trong phủ.
Một tài sắc, há thể là nơi để một nữ tử thấp hèn như vọng tưởng.
Ánh mắt thay đổi ngừng, chân mày khẽ nhíu . Một lúc , ánh mắt dường như đã sáng tỏ, định gì đó.
Ta biết rõ định gì, liền cắt ngang:
“Biểu ca, từng nghĩ qua, một quyết định của sẽ khiến gánh hậu quả gì ?
“Họ sẽ nương nhờ hầu phủ chỉ để quyến rũ các công tử trong nhà, phẩm hạnh tồi tệ, lòng bất chính.
“Liệu hầu phủ chấp nhận làm chính thê của ?
“Nếu làm , con sinh sẽ mang thân phận thứ xuất, một mẫu thân đời nhạo báng.”
Hắn yên lặng , từng lời đều như vạch cách thể vượt qua giữa hai chúng .
Hắn khẽ lắc đầu, giọng điệu tán đồng:
“Những điều chẳng vấn đề.”
Ta tiếp lời, giọng kiên quyết mà bình thản:
“Không. Đó đều là vấn đề.”
“Nếu , ngày đầu bước phủ, đã chẳng hạ lời cảnh cáo.”
Hắn thoáng lưỡng lự, đáp:
“Đó là vì khi , hiểu rõ nàng.”
Ta nhạt tự giễu:
“ ngoài thì ? Họ hiểu, cũng hiểu. Họ chỉ chê .”
Giọng thấp xuống, khẩn cầu:
“Biểu ca, xin hãy buông tha cho .”
Hắn lạnh, hỏi :
“Vậy ai sẽ buông tha cho ?
“Như Như, là tai họa gì mà khiến nàng tránh xa như rắn rết như ?”
Ta đáp, giọng điệu lạnh nhạt:
“Biểu ca, biết vì gấp gáp tiếp cận nhị hoàng tử ?”
Lòng nữ nhi vốn mẫn cảm hơn nam tử, nhất là những gì đặt vai .
Gần đây, sự quan tâm thái quá của đã khiến thể chú ý.
Hắn khổ:
“Nếu chỉ để tránh , nàng cần làm . Ta thể tránh xa nàng.”
Dừng một lát, giọng trầm xuống, pha chút bất lực:
“Nếu nàng thật sự gả , hãy chọn một . Nàng là biểu tiểu thư của hầu phủ, ai dám từ chối nàng.”
. Nếu làm gì quá đáng, sẽ hầu phủ xem một nữ nhi ngoan hiền, sửa sang hồi môn, chọn ngày lành tháng gả một cách vẻ vang.
Nặng nhẹ thế nào, đã sớm hiểu rõ.
Lòng , thể cái cái khác.
Ta cúi hành lễ, thưa:
“Vậy thì đa tạ biểu ca, đa tạ hầu phủ.”
Hắn lặng . Ta cúi đầu tránh ánh mắt , rời .
Ta nghĩ tới việc ánh mắt lúc sẽ mang theo ý vị gì.
Gió đêm thổi tới, cuốn tan mọi sương mù trong lòng.
3
Giống như lời từng , thật sự còn xuất hiện mặt nữa.
Hầu phủ rộng lớn, viện lạc trùng điệp, nếu cố ý tránh mặt, hai thể bao giờ chạm mặt .
Trong lòng dâng lên chút chua xót, nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kết cục như thế là nhất cho cả .
Hắn cần là an ninh trường lạc, còn chỉ tìm cách bước lên vị trí cao hơn.
Ngón tay nhẹ gõ lên bức thư bàn. Sau buổi yến tiệc lần , Minh Đức công chúa sủng ái nhất – tỏ quan tâm đến , liên tục gửi thiệp mời cùng nàng du ngoạn hồ nước.
Mối quan hệ giữa Minh Đức công chúa và nhị hoàng tử hòa hợp. Những thiệp mời tự nhiên mang theo thâm ý sâu xa.
Ngày hôm đó, khi đại công tử đối đầu với nhị hoàng tử, đã tỏ rõ thái độ ưa nhị hoàng tử. Vì thế, tạm thời lấy cớ khước từ lời mời của công chúa.
Hôm qua, khi đến thỉnh an lão thái quân, mới tin đã xuất kinh xử lý công vụ, đã rời phủ ba bốn ngày, trong thời gian ngắn sẽ trở về .
Ta khẽ ngẩn .
Hóa , sống hai cuộc đời tách biệt tại hầu phủ, quả thật chuyện khó.
Biết vắng mặt, quyết định nhận lời Minh Đức công chúa.
Ta lấy bộ áo màu phấn hồng mà nhị thẩm đã tặng tháng .
Mọi thường bảo rằng màu phấn hồng là màu hợp nhất với .
như dự đoán, trong suốt buổi du hồ, nhị hoàng tử ngừng chú ý đến .
Minh Đức công chúa cũng tỏ vẻ thân thiết, lời như tác thành cho đôi bên.
Khi mặt trời ngả bóng, buổi tụ họp kết thúc. Công chúa chu đáo đưa đến tận cổng hầu phủ.
Ta giữ nụ môi, nhẹ nhàng cáo biệt công chúa. Nàng hẹn lần cùng dâng hương.
Ta đáp lời đồng ý.
Khi xe ngựa của công chúa khuất bóng, thu nụ , cảm giác mệt mỏi lập tức tràn ngập khắp cơ thể.
khi bước cổng phủ, bắt gặp đại công tử cưỡi ngựa từ xa , ánh mắt thâm trầm.
Tim lập tức siết chặt, hiểu lòng dâng lên một nỗi bất an.
Sao trở về sớm như ?
Hắn đã đó bao lâu? Có thấy cảnh bước xuống xe ngựa của công chúa ?
Ta do dự, cảm thấy khó xử.
sắc mặt của thực sự kém, tựa như đang tức giận, khiến khỏi lo lắng.
Chỉ vài giây , thu ánh mắt, xuống ngựa, sải bước trong phủ mà lời nào với .
Ta mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Xem những lời hôm đó vẫn còn tác dụng.
Trở về tiểu viện, khi rửa mặt thay y phục, định lên giường nghỉ ngơi.
Đột nhiên thấy tiếng động ngoài khung cửa, tựa như gì đó đập mạnh .
Chẳng lẽ là con mèo hoang gầy gò tháng từng trộm thức ăn?
Ta khoác áo, mở cửa xem thử.
Bên ngoài gì cả. Ta nghĩ lẽ đã nhầm.
Không thấy điều gì bất thường, định đóng cửa , nhưng cổ tay đột nhiên kéo lấy, thân lôi khỏi phòng.
Chỉ mấy bước chân, ép một góc hẻo lánh trong viện.
Hắn cao hơn nửa cái đầu, thở nóng rực phả lên mặt , mang theo chút hương rượu, khiến choáng váng như say.
Giọng đầy áp bức của vang lên bên tai :
“Ta chẳng đã , cho phép chọn ?”
Ta nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh, giả vờ để tâm :
“Được nhị hoàng tử ưu ái, đó là phúc phần của .”
Ánh mắt xuống, ngữ điệu mang theo lửa giận:
“Nàng thích đến thế ? Còn cố ý mặc y phục mới.”
“Nhị thẩm tặng bộ y phục , mong trong những dịp quan trọng làm mất mặt hầu phủ.”
Hắn thêm lời nào, khí xung quanh trở nên yên tĩnh đến nghẹt thở.
Một lúc lâu , bàn tay vuốt nhẹ cổ áo , giọng trầm thấp, mang theo ý nhàn nhạt:
“Nàng biết, bộ y phục , thật là sai chuẩn ?”
Ta sững , cúi đầu chiếc áo khoác màu phấn hồng vội vàng khoác lên , máu lập tức dồn lên mặt.
Ta giơ tay định cởi nó , nhưng tay giữ chặt .
“Không cởi .”
“Ta…”
Hắn đột nhiên dùng tay nâng cằm lên, buộc ngẩng mặt, cúi xuống, chiếm lấy đôi môi , từ tốn mạnh mẽ.
Hương rượu từ thở của lan tỏa, cuốn lấy cách nào thoát.
Ta bất chợt tỉnh táo, dùng hết sức đẩy .
Thấy định áp tới, giơ tay tát mạnh mặt . Tiếng tát vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, đến giật .
Giọng run rẩy nhưng kiên quyết:
“Đại công tử, xin ngài tự trọng.”