Hoa Đào Lại Nở - Chương 5
Nàng liên tục xin lỗi ta: “Do ta hồ đồ, ta tưởng ngươi muốn bỏ trốn, bị ngươi chọc tức đến mức chập mạch, ta chỉ muốn nhốt ngươi vài ngày, trừng phạt ngươi một chút, cũng không làm hại gì ngươi.”
“Khương Đào, ngươi tha thứ cho ta đi, sau này ta sẽ bù đắp cho ngươi!”
Ta lắc đầu, quay người hỏi A Mặc: “Ta có thể đưa nàng đến bên hồ nước một chút được không?”
A Mặc thích thú nhướng mày, sai thị vệ giúp ta dẫn nàng đi.
Giọng điệu của ta vẫn nhu hoà, nhưng lại túm tóc và kéo nàng về phía hồ.
“Tiểu thư, ngươi phụ lòng ta không phải chỉ mỗi chuyện này.”
“Ngươi để ta sinh con thay ngươi, ngươi hứa sau đó sẽ bù đắp và trả tự do cho ta.”
“Nhưng sau khi ta hạ sinh đứa bé, ngươi lại bỏ mặc ta, không tìm đại phu cho ta, còn ra lệnh dìm ta xuống hồ.”
“Ngươi có biết cảm giác bị dìm xuống hồ khó chịu đến nhường nào không?”
“Cảm giác ngâm nước và ngạt thở đó đáng sợ đến nhường nào không?”
Ta từng chút nhấn nàng xuống nước, để nàng cảm nhận được nỗi đau mà ta đã trải qua.
Nhưng làm sao có thể cảm nhận được hết nỗi đau ta mang thai mười tháng, nỗi đau chảy máu nhiều trong lúc sinh con, nỗi đau ta cố chịu đựng mỗi khi chung chăn gối với Hầu gia, nỗi đau thoi thóp và bị ném xuống ao chờ chết…
Còn có nỗi đau khi được sống lại lần nữa, ngày ngày bị uy hiếp và sống trong lo sợ…
Mạnh Tri Vũ hoàn toàn không hiểu ta đang nói gì, chỉ thì thào rằng nàng không có.
Sau khi trút giận xong, ta mất hết sức lực, tuỳ ý để quan binh dẫn nàng đi.
A Mặc hỏi ta: “Trút giận à? Nếu ngươi muốn, đưa mạng nàng ta cho ngươi đùa vui cũng được.”
“Không, nàng đã có vận mệnh mới của riêng mình rồi.”
A Mặc lại hỏi ta: “Vậy sau này ngươi có kế hoạch gì không?”
Nói đến đây, ta cảm thấy vui hơn đôi chút.
Nhìn vào khế ước bán thân của mình, ta khao khát: “Bây giờ ta đã hoàn toàn tự do rồi, ta muốn tự mình kiếm sống và mở một quán cơm nhỏ. Chẳng phải ngươi khen tay nghề của ta không tệ sao? Ta cảm thấy mình có thể thử xem.”
“Nghe hay đấy, còn gì nữa không?”
“Ngoài ra, ta muốn sau khi kiếm được một khoản tiền, ta sẽ ra ngoài du ngoạn. Ta đã lớn đến tuổi này nhưng chưa bao giờ đi đâu cả.”
“Không tệ, còn gì nữa không?”
“Còn nhiều lắm, ta vẫn chưa nghĩ ra, từ từ nghĩ vậy.”
“Ta thì sao?”
A Mặc đột nhiên hỏi ta.
“Ngươi gì cơ?”
“Kế hoạch tương lai của ngươi không có ta à?” – Mặt hắn dần đen, đó là biểu hiện không vui.
Ta do dự nói: “Vậy sau khi kiếm được tiền lời, ta sẽ trả cho ngươi trước, báo đáp ơn cứu mạng của ngươi.”
Khuôn mặt của A Mặc càng đen hơn.
“Ngươi còn nhớ mình đã nói gì trước khi mê man không?”
Ta chột dạ nhìn đi chỗ khác và im lặng.
Nhưng hắn không buông tha cho ta, mà nhắc nhở ta bằng giọng nghiêm túc hơn: “Ngươi nói ngươi muốn làm phu thê với ta.”
“Người ta nói chính là A Mặc! Làm cặp phu thê bình thường với A Mặc!”
Hắn trầm ngâm một lúc, chợt hiểu ra: “Hẳn ngươi chưa quen với khuôn mặt hiện tại của ta, ta lập tức đổi lại ngay.”
Dứt câu, hắn định móc mặt nạ của A Mặc ra đeo lên.
Ta ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói: “Thôi đi, có khuôn mặt đẹp sao không dùng, dùng khuôn mặt kém sắc làm gì?”
A Mặc: “…”
12.
Mãi lâu sau, hắn nhìn ta đầy ẩn ý: “Ta nhất thời không biết ngươi đang khen hay chê ta nữa.”
May thay, hắn không dông dài với ta thêm, bận rộn đi giải quyết công việc của mình.
Trước khi đi, hắn đưa ta rất nhiều bạc, đó là số tiền trợ cấp thôi việc mà hắn đã lấy ra cho ta khi lục soát nhà Hầu gia.
Số tiền không hề nhỏ.
Đây là hắn chiếm giữ tư lợi.
Nhưng ta cũng thản nhiên tiếp nhận, coi như nhận thay ta của kiếp trước.
Khế ước bán thân và tiền tài vốn là những thứ mà Mạnh Tri Vũ đã hứa cho ta ở kiếp trước.
Bây giờ ta đã nhận được nó, cũng sẽ không tìm cách báo thù lấy mạng nàng.
Ta xây một ngôi nhà ở bên ngoài và thuê một cửa hàng, tình cờ lại rất gần tiệm thuốc của A Mặc.
Ta đã nhiều ngày không gặp A Mặc, không, hiện giờ hắn là Ngũ hoàng tử, ta không nên gặp mặt hắn nữa.
Tuy hơi phiền muộn, nhưng ta nhìn rất thoáng, ta trân trọng sự tự do khó khăn mới giành được và những ngày tháng bình thường của mình.
Ta muốn đời mình nở rộ rực rỡ một lần, dù chỉ là một đoá hoa đào dại.
Không lâu sau, A Mặc tìm tới cửa.
Thật kỳ lạ, hắn vẫn dễ dàng tìm thấy ta dù bọn ta không hề liên lạc.
À phải rồi, hắn là Ngũ hoàng tử, khắp nơi đều có tai mắt của hắn.
“Vài ngày nữa nam đinh Hầu phủ sẽ bị lưu đày, Mạnh Tri Vũ bị đưa đi làm quân kỹ.”
Quân kỹ…
Hẳn sẽ rất thảm…
Tuy nhiên ta chỉ thở dài một hơi, không dao động thêm.
“Việc của ta đã xử lý xong, còn ngươi?” – A Mặc hỏi.
“Ta cũng tàm tạm, nhà đã trang trí xong, cửa hàng cũng sắp khai trương.” – Ta lễ phép đáp.
“Vậy chúng ta thì sao?”
“Hả?”
“Không muốn làm phu thê với ta sao?”
“Nhưng ngươi là Ngũ hoàng tử…” – Không phải A Mặc, tiểu đồng ở tiệm thuốc.
Làm sao ta trèo cao nổi?
“Mặc dù ta là hoàng tử, nhưng ta cũng không có ý tranh giành quyền lực, cuộc sống của A Mặc càng gần với cuộc sống ta thích hơn.”
“Nhiệm vụ lần này đã kết thúc, ta đã cầu xin Thánh thượng cho mình làm một vương gia nhàn rỗi.”
“Cuộc sống của ta sau này sẽ không khác A Mặc là bao, nhiều lắm thì sẽ khấm khá hơn lúc đó một chút.”
“Ngươi muốn cuộc sống như thế nào, ta đều có thể phối hợp với ngươi.”
“Nếu ngươi muốn ở bên A Mặc, ta cũng có thể làm A Mặc.”
Lời nói của hắn rất êm tai, nhưng ta không hoàn toàn coi trọng chúng.
Lời của Mạnh Tri Vũ không thể tin được, nhưng trong truyện có nói lời của đàn ông cũng không đáng tin.
Ta không trả lời, chỉ muốn cuộc sống kinh doanh của mình.
Nghĩ chẳng được bao lâu, hắn sẽ mất hứng thú với ta.
Bỗng nhiên hắn thực sự biến thành A Mặc, tiếp tục làm tiểu đồng ở tiệm thuốc, mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt ta, ăn cơm trong tiệm cơm của ta.
Thường xuyên lui tới, khiến người ta muốn phớt lờ cũng khó.
Những ngày như thế kéo dài rất lâu, hắn chưa từng cảm thấy mệt mỏi.
Đôi khi không thể làm A Mặc, hắn còn cố ý đến thông báo với ta một tiếng.
Khi cửa hàng của ta ngày càng phát đạt, ta hoàn toàn có thể tự nuôi sống bản thân, ta đã đồng ý với hắn.
“Ta bằng lòng làm phu thê với ngươi.”
“Không phải với chiếc mặt nạ A Mặc, mà là chính ngươi.”
“Nhưng nếu sau này chúng ta không hòa hợp, ngươi cũng phải đồng ý hoà ly với ta.”
“Còn có công việc kinh doanh của ta, ta muốn tiếp tục làm nó.”
Đó là nguồn sống của ta, là niềm tin khiến ta dám đồng ý với hắn.
Chí ít, ta không cần lo sợ sau khi mất đi hắn, bản thân không còn chỗ nương tựa.
A Mặc thẳng thắn đồng ý, còn chủ động viết thỏa thuận và ký với ta, viết từng yêu cầu của ta lên trên.
“Khương chưởng quỹ, nàng có bằng lòng chờ ta tới cửa cầu hôn nàng không?”
Hắn tháo mặt nạ xuống và nở một nụ cười tuấn mỹ, dáng vẻ khiến không ai có thể từ chối.
Ta nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, hắn mới ôm ta vào lòng, thở dài: “Tiểu hoa đào, mặc kệ trước đây nàng đã trải qua chuyện gì, ở chỗ ta, nàng có thể nở thành bất cứ dáng vẻ nào mà nàng muốn.”
-Hoàn-