Hoa Đào Lại Nở - Chương 4
9.
Nàng nhếch mép cười: “Quả nhiên ở đây.”
“Khương Đào ơi Khương Đào, ngươi đúng là có bản lĩnh, dám chạy trốn, nhưng tìm được ngươi cũng không mấy khó khăn.”
“Ngươi tự hỏi mình xem, ta đối xử với ngươi không tốt sao? Thậm chí còn hứa cho ngươi tương lai đầy vinh hoa phú quý. Tại sao ngươi lại không biết tốt xấu, chạy đến cặp kè với một tiểu đồng bán thuốc?”
“Nha hoàn tự ý bỏ trốn, ta có thể đánh chết ngươi.”
“Hay ngươi không muốn hầu hạ Hầu gia, mà muốn đến thanh lâu hầu hạ nhiều nam nhân hơn?”
Ta run rẩy lùi lại, hoảng sợ nhìn nàng.
Giống như nhìn thấy ác quỷ đòi mạng.
Mạnh Tri Vũ nắm lấy tay ta, nói với giọng điệu dịu dàng: “Tuy nhiên chủ tớ chúng ta có tình cảm nhiều năm, ta không đành lòng đối xử với ngươi như vậy.”
“Ngươi trở về cùng ta, ta sẽ bỏ qua chuyện này.”
Ta kiên nhẫn cầu xin: “Tiểu thư, nô tỳ có thể không quay về được không?”
Sắc mặt Mạnh Tri Vũ trở nên lạnh lẽo: “Khương Đào, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn.”
Hôm nay nàng không mang theo người đến, nên ta mặc kệ và cố gắng chạy trốn khỏi nàng.
Giọng nói nhàn nhạt của Mạnh Tri Vũ vang lên: “Khương Đào, ngươi nghĩ cho thông suốt. Nếu ngươi dám chạy, tên tiểu đồng ở tiệm thuốc kia sẽ không có kết cục tốt đâu.”
“Tự ý thuê thích khách xông vào Hầu phủ, mang theo nha hoàn Hầu phủ bỏ trốn. Hắn chỉ là tiểu đồng của tiệm thuốc nhỏ bé, ta có thể tùy ý xử trí hắn.”
“Về phần ngươi, khế ước bán thân của ngươi ở trong tay ta, cho dù ngươi có chết, ngươi vẫn là người của ta.”
“Ngươi nhất định muốn đánh cược mạng sống của người khác, để chống lại ta sao?”
Ta từ từ dừng chân, mất hết sức lực.
Cam chịu số phận xoay người: “Nô tỳ trở về với tiểu thư, đừng, đừng làm tổn thương hắn.”
Ta và Mạnh Tri Vũ trở về Hầu phủ.
Với tính tình của Mạnh Tri Vũ, hận không thể lập tức rót thuốc cho ta rồi đưa lên giường Hầu gia ngay đêm nay.
Nàng sai người cởi hết quần áo và tắm rửa ta sạch sẽ. Ta bị người khác loay hoay như một con rối, ngay lúc cả người ta bọc lụa mỏng nằm trên giường đợi Hầu gia, ta rút chiếc trâm bạc trên đầu ra và giữ chặt trong tay.
Thực ra, trước tiên ta có thể giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, dù sao đứa trẻ cũng sẽ không thụ thai ngay được, ta có thể nghĩ cách trốn thoát lần nữa.
Nhưng ta không muốn thỏa hiệp dù chỉ một lần.
Ta nghĩ đến A Mặc, người có địa vị thấp hèn như hắn đã mất nhiều công sức, thậm chí còn đe dọa đến tính mạng của bản thân để cứu ta.
Nếu ta không tự chủ dấn thân như vậy, há chẳng phải phụ một tia để ý mà ta khó khăn mới có được trong hai kiếp sao?
Cùng lắm thì cá chết lưới rách, cái mạng này của ta đã từng chết một lần, thà chết bằng cách này, ngược lại dễ chịu hơn chút!
Tuy nhiên Hầu gia không quay về.
Mạnh Tri Vũ rất không vui: “Lại không về? Đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa xong việc sao?”
“Gần đây xảy ra nhiều chuyện, Hầu gia cũng rất đau đầu, nhất thời không quan tâm đến việc trong nhà.”
“Được rồi, đưa nàng vào kho chứa củi trước đi, để nàng nếm chút gian khổ.”
“Kẻ phản bội ta sẽ không có quả ngon để ăn.”
Ta bị nhốt trong nhà kho chứa củi kín không kẽ hở, vừa tối tăm vừa ẩm ướt.
Mạnh Tri Vũ chỉ sai người mỗi ngày mang cho ta chút canh thừa để giữ tính mạng. Ta biết nàng còn muốn hành hạ ta nhiều hơn thế.
Kiếp này e rằng còn khốn khổ hơn kiếp trước.
Dưới hoàn cảnh như vậy, ta nhanh chóng mê man và không biết ngày giờ.
Ta rất nhớ A Mặc, nhưng ta không nghĩ hắn có thể cứu ta.
Chỉ tự hỏi liệu hắn có ổn không, liệu hắn có bị ta liên lụy không.
Nghĩ đến ngày tháng bình đạm ở cùng hắn, nghĩ đến, nếu ta thực sự có thể trở thành một cặp phu thê bình thường với hắn thì tốt biết bao…
Kiếp này ta thích một người, nhưng ngay cả cơ hội bày tỏ tình cảm của mình với người đó cũng chẳng có.
Khi ta cảm thấy rất khó chịu và sợ hãi, ta đều nghĩ về những câu kinh thư mà A Mặc vẫn hay đọc cho ta nghe trong đêm.
Lúc nghe không chú ý lắm, bây giờ mới nhận ra rằng ta đã ghi nhớ nội dung hắn đọc.
Không biết bị giam đến ngày thứ mấy, ta yếu ớt nằm co quắp trên mặt đất, nghĩ đến có thể chết thế này, còn hơn sinh con rồi bị dìm xuống ao.
Cánh cửa kho chứa củi bỗng bị đạp tung, trái tim tôi chợt co rút, Hầu gia trở về rồi sao?
Ánh sáng đột nhiên chiếu vào, ta không thích ứng kịp, khó khăn mở mắt ra thì thấy người tới là một nam tử xa lạ.
“Khương Đào, ngươi không sao chứ?”
Hắn có vẻ ngoài tuấn tú, quần áo sang trọng, ta chưa từng gặp hắn trong Hầu phủ, người kia là ai?
“Khương Đào? Khương Đào?”
“Xin lỗi, ta đã không bảo vệ ngươi chu toàn.”
Hắn đang nói gì vậy?
Chỉ là giọng nói của người này hơi giống A Mặc…
Quả nhiên ta quá nhớ A Mặc.
Mờ mịt nhìn người trước mắt, ta không hiểu hắn định làm gì.
Người này dừng một chút, móc thứ gì đó từ trong tay áo ra, quay lưng sột soạt một lúc rồi xoay lại, vậy mà biến thành A Mặc!
Ta bàng hoàng mất tập trung, thầm nghĩ mình thích A Mặc đến mức này sao?
Đến độ xuất hiện ảo giác, nhìn ai cũng ra hắn!
Nếu có cơ hội, bất luận thế nào ta cũng muốn bày tỏ tình cảm của mình với hắn!
Nhưng bây giờ, không còn cơ hội nữa.
Ta giơ tay chạm vào khuôn mặt quen thuộc kia, vô thức nói: “A Mặc, ta thật lòng muốn trở thành một cặp phu thê bình thường với ngươi…”
Sau đó, ta hoàn toàn chìm mê man.
10.
Mở mắt ra lần nữa, ta vẫn đang ở Hầu phủ.
Thế nhưng ta lại đang nằm trên chiếc giường êm ái của Mạnh Tri Vũ!
Ta sợ đến mức suýt chút nhảy dựng lên!
Một đôi bàn tay to lớn ấn ta xuống, giọng nói trầm ổn quen thuộc: “Tỉnh rồi à? Ngươi thấy ổn hơn không?”
“A, A Mặc?”
Ta nhìn người trước mặt, sốc đến mức không nói nên lời.
Tại sao hắn lại ở đây? Tại sao hắn ăn mặc thành bộ dạng này?
A Mặc thường ngày ăn vận giản dị, nào có mặc áo bào lộng lẫy như vậy?
Trong lúc ta mơ hồ, hắn đưa cho ta một trang giấy, đó là khế ước bán thân của ta.
“Sao, sao ngươi có được nó?”
“Tướng quân Hầu phủ bị tịch thu nhà cửa, thuận tiện lấy lại khế ước bán thân của ngươi.”
Từng chữ hắn nói ta đều biết, nhưng khi nối lại ta chẳng nghe hiểu ý hắn là gì…
A Mặc xé lớp da trên mặt xuống, tiếp đó lập tức biến thành nam nhân tuấn tú mà ta đã nhìn thấy trước khi hôn mê.
Ta há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn hắn đổi mặt ngay tại chỗ.
“Cô nương đừng sợ, đây là Ngũ hoàng tử đương triều, ngài không phải người xấu, hôm nay cũng là cố ý cứu ngươi.”
Một thị vệ phía sau hắn lên tiếng giải thích.
A Mặc khẽ hừ một tiếng, dường như không hài lòng việc người này lắm mồm, hắn đuổi kẻ kia ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai bọn ta.
“Ta đúng là Ngũ hoàng tử, Tông Thư Mặc.”
“Trước đây ta cải trang thành tiểu đồng bán thuốc cũng vì che giấu thân phận và thu thập một số tình báo.”
“Quen biết ngươi xem như việc ngoài ý muốn, nhưng ta không hề có ác ý với ngươi.”
“Đồng ý giúp đỡ và bảo vệ ngươi, nhưng vẫn để ngươi bị bắt về, là lỗi của ta.”
Đầu ta quay cuồng, ta không biết phải phản ứng thế nào.
“Ngươi…ta…Tại sao ta lại ở trong phòng của tiểu thư?”
“Ngươi ngất xỉu, ta phải đặt ngươi nằm xuống trước. Hoàn cảnh trong phòng này là tốt nhất.”
Giọng điệu của A Mặc cực kỳ dịu dàng, cộng với khuôn mặt kia của hắn, khiến người ta say đắm.
Tim ta đập nhanh hơn mấy phần, không dám nhìn vào mắt hắn: “Nhưng, ngươi nói Hầu phủ bị tịch thu, xảy ra chuyện gì vậy?”
“À, Hầu phủ tự tạo nghiệt thì không thể sống, bị Thánh thượng trừng phạt, ta phụng chỉ đến xét nhà.”
Hắn nói một cách bình thản, nhẹ nhàng như thể mua bánh nướng ngoài phố vậy.
Ta: “…”
“Vậy Mạnh Tri Vũ đâu?”
“Ngươi muốn gặp nàng ta?”
Ta gật đầu.
Sau khi xỏ giày, ta định đứng dậy, A Mặc lại trực tiếp bế ta lên, dửng dưng bước ra ngoài.
Ta hoảng hốt hô một tiếng, vô thức ôm lấy cổ hắn.
“Đại phu nói ngươi cần tĩnh dưỡng, đừng lộn xộn.” – Hắn thấp giọng nói.
A Mặc vẫn là A Mặc, cũng không phải A Mặc. Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú lạ lẫm và thân phận mới của hắn, liên tưởng thế nào cũng không khớp với tiểu đồng trong tiệm thuốc kia.
Mạnh Tri Vũ cùng những người khác bị trói và quỳ gối bên ngoài.
Rõ ràng nàng vừa khóc lóc thảm thiết một trận, lớp trang điểm trên mặt lấm lem.
Nhìn thấy ta, đôi mắt nàng kinh ngạc mở to.
“Khương Đào! Ngươi, các ngươi có quan hệ gì?”
A Mặc buông ta ra, ta chậm rãi bước đến trước trước mặt Mạnh Tri Vũ và ngồi xổm xuống.
Ta nhẹ giọng trả lời câu hỏi của nàng trước: “Ta cũng vừa mới biết được thân phận của hắn, tiểu thư.”
“Khương Đào, quan hệ của ngươi và Ngũ hoàng tử không tệ, ngươi cầu xin giúp bọn ta đi, ngươi giúp ta đi! Ngươi muốn gì ta đều đồng ý với ngươi! Ta đều đồng ý với ngươi!”
“Thế nhưng tiểu thư à, ngươi đã từng phản bội lòng tin của ta một lần rồi.”
11.
Mạnh Tri Vũ tưởng ta đang nói đến việc nàng bắt ta về nhốt trong kho chứa củi.