Hoa Bồ Công Anh - Chương 5
“Sau đó vào chốn quan trường đầy ích lợi, trải qua đủ mọi vất vả cực khổ, thê thiếp như hoa con cái thành đàn.”
“Sự đời vốn dĩ là thế, lan nhân nhứ quả*.”
(*Lan nhân nhứ quả: Ngày đầu hạnh phúc, ngày sau thay lòng.)
“Cuối cành trở thành tiếc nuối cả đời…”
Cuối cùng nghe nói Thánh thượng trong cung không khỏe, phụ thân vội vàng vào hầu bệnh để bày tỏ lòng trung thành, không thể gặp mặt đích mẫu lần cuối cùng.
Tang lễ được tổ chức rất lớn, ngày an táng ta đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ ràng, phụ thân vịn quan tài khóc rất nhiều.
Sau đó trong kinh lại lan truyền rằng Túc quốc công rất thâm tình, Quốc công phu nhân có phúc khí.
Ta nghe xong chỉ thấy buồn cười, trước khi chết nàng chẳng được phụ thân quan tâm, đến khi chết rồi còn bị hắn phụ lòng lợi dụng.
Rơi vài giọt nước mắt sau khi thê tử chết đã được gọi là thâm tình rồi sao?
Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời này.
11.
Ta vẫn chưa gặp được Lận Lan Song.
Ta vốn định chờ sau khi tang sự của đích mẫu xong xuôi sẽ đi thăm hỏi, thế nhưng nàng ấy lại ra đi trong lặng lẽ, không để lại thư từ gì cho ta.
Lòng ta thấy buồn bã.
Có lẽ khi bước vào Kinh Thành này, nàng cũng từng ôm bao chờ mong, chỉ tiếc rằng nữ tử xinh đẹp phóng khoáng đó lại không được thế tục chấp nhận.
Lại qua thêm hai năm, khi ta mười bảy, trở thành gái lỡ thì có tiếng nhất ở đất Kinh Thành.
Người sáng suốt đều biết phụ thân muốn giữ ta lại cho Thái tử, bởi vậy số người tới cầu hôn trong những năm qua ít ỏi không có mấy.
Có lẽ vì ta luôn ngoan ngoãn nghe lời nên phụ thân rất yên tâm về ta, chỉ bảo ta ngoan ngoãn chờ đi.
Cũng đúng, một thứ nữ chân què như ta có thể gả cho Thái tử đã là trời cao ban ân rồi.
Cho dù là ai cũng biết phải nên chọn thế nào.
Thánh thượng trong cung không khỏe, trong mắt phụ thân thường xuyên chất chứa lo lắng, cũng bớt tới phòng của các di nương, lột tả trọn vẹn dáng vẻ của một trung thần cúc cung tận tụy.
Mãi tới tối hôm ấy, khi chín tiếng chuông vang lên, Thánh thượng băng hà, phụ thân nghe tiếng chuông xong thì quỳ xuống đất khóc lớn.
Nhưng ta thấy rõ trong mắt hắn là sự mừng rỡ và chờ đợi.
Thiên tử băng hà đồng nghĩa với việc Thái tử sẽ thừa kế đại thống, trở thành tân quân.
Cuối cùng nữ nhi bị què mà hắn nuôi bấy lâu nay sắp phát huy được tác dụng rồi.
Sau kỳ quốc tang, tân hoàng thiết yến trong cung, mở tiệc chiêu đãi quần thần và gia quyến tới chung vui.
Phụ thân sai người ăn diện lộng lẫy cho ta, đến gậy chống của ta cũng được trang trí thật đẹp.
Năm xưa là ta đi theo sau lưng đích mẫu và đại tỷ tỷ, nghe bọn họ xã giao với người khác.
Bây giờ ta vừa chống gậy đi vào đại điện đã có gia quyến thế gia thức thời tới đỡ ta.
Phong thủy luân chuyển, ta biết người mà bọn họ nể mặt không phải ta mà là Thái tử.
Các quý nữ tụ lại cười đùa với ta, chỉ có một nữ tử mà ta chưa từng gặp là ngồi yên tại chỗ, nhìn ta với vẻ mặt đầy ý cười.
Ta đáp lại nàng ấy bằng một nụ cười.
Chỉ một cái liếc mắt đã đủ để ta nhận ra đây là bằng hữu Lan Song của ta.
Tân hoàng ngồi trên cao, nâng chén cùng chung vui, giống như Thánh thượng vào năm đó, gọi từng vị thần tử bên dưới bước ra.
Bàn tay cầm ly rượu của phụ thân hơi run rẩy, hắn đang chờ đợi tân hoàng gọi đến tên mình, vậy thì sẽ có cơ hội dâng ta lên.
Như hắn mong muốn, tân hoàng gọi tới hắn, chỉ là không phải khích lệ mà là trách cứ.
Đầu tiên là nói phụ thân cưỡng ép nữ tử nhà lành, lại nói mấy học trò đi theo phụ thân ỷ vào quyền thế của hắn để ức hiếp bá tánh, dồn người ta vào bước đường cùng.
Thực ra những chuyện này không tính là chuyện lớn, nhưng tân hoàng không muốn giữ thể diện cho phụ thân mà quở trách hắn trước mặt mọi người.
Như thế chẳng khác nào đang nói cho các vị đang ngồi ở đây, rằng trẫm không thích Túc quốc công.
Đúng là phụ thân có công phò tá vua, nhưng những năm qua hắn quá huênh hoang, thậm chí còn tự xưng là bản vương trong lúc say rượu.
Cấm vệ hoàng gia nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, hắn thật sự cho rằng Quốc công phủ của mình kín không kẽ hở hay sao?
Nếu hắn không tính kế Thái tử mà gả ta đi từ sớm, cố gắng xóa sạch ân cứu mạng của ta đối với Thái tử, thì có lẽ Thái tử thật sự sẽ châm chước bỏ qua cho hắn một lần.
Nhưng hắn càng ngày càng vượt quá giới hạn, đi đâu cũng khoe khoang cho người đời biết hắn được coi trọng tới mức nào.
Mà không thèm nghĩ lại, nếu Thái tử thực sự muốn cưới ta thì đã sớm rước ta vào đông cung rồi, cần gì phải chờ tới lúc đăng cơ bây giờ chứ.
Phụ thân “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu nhỏ giọt xuống bậc thang dạ minh châu:
“Thần, biết tội.”
Giờ khắc này, có lẽ hắn đã suy nghĩ thông suốt hết mọi thứ, vốn cho là có thể giấu giếm được, nhưng thực tế hắn hoàn toàn không gánh vác nổi cơn giận của Thiên tử.
Những phu nhân thế gia lúc trước còn kính rượu ta, bây giờ đã lập tức xa cách ta.
Nhưng nào ngờ ngay sau đó, tân hoàng lại gọi tên của ta.
“Ly rượu này trẫm muốn kính Tứ cô nương, nếu không nhờ năm đó cô nương liều mình cứu giúp thì hôm nay trẫm đã không thể ngồi ở đây được rồi.”
“Bây giờ ngươi có mong muốn gì thì cứ việc mở miệng.”
Đây là muốn trả ơn cho ta trước mặt tất cả quan viên, cũng là đang truyền đạt lại với mọi người rằng chuyện Túc quốc công làm là chuyện cá nhân, không liên quan gì tới ta.
Ta đã từng liều mình, chấp nhận gãy một chân chỉ để tìm đường ra cho bản thân.
Lúc này ta chống gậy bước tới, lại lần nữa đứng ở bậc thang dạ minh châu, nhìn tân hoàng từ xa xa.
Trong điện vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm ta, muốn biết ta sẽ xin điều gì.
Bọn họ đều cho rằng ta mến mộ tân hoàng, chắc chắn sẽ đưa ra yêu cầu được tiến cung làm hậu phi, hầu hạ bên vua.
Hoặc là hiếu thảo, mượn chuyện này để xin tân hoàng tha tội cho Túc quốc công.
Nhưng không, đều không phải.
Ta “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu một cái: “Khởi bẩm Thánh thượng, thần nữ chỉ muốn nhận được phong hào, thực ấp ngàn hộ.”
Tất cả mọi người hít sâu một hơi.
Từ xưa tới nay chưa có nữ tử nào làm chủ một nhà, một thứ nữ què chân như ta thì lại càng dựa vào đâu chứ?
Ta móc từ trong ngực ra món quà Thái tử đưa ta trong lễ cập kê năm đấy, cung kính trình lên.
Trong cái hộp tinh xảo chỉ có một tờ giấy, trên đó viết bốn chữ: “Đồng ý một thỉnh cầu.”
Trên đó không có dấu ấn gì, nhưng ta tin rằng quân tử nhất ngôn, chắc chắn y sẽ không nuốt lời.
Vốn liếng cả đời ta cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.
Ta thật sự không muốn ở lại Quốc công phủ, ngưỡng vọng phụ thân rồi lại bị hắn lợi dụng trở thành quân cờ của hắn.
Mà gả vào hoàng gia cũng chỉ là rời Quốc công phủ để vào một nhà giam khác lớn hơn thôi.
Đích mẫu có gia thế hiển hách, nhưng sau khi gả cho phụ thân vẫn phải sinh con dưỡng cái, quán xuyến chuyện trong gia đình vì hắn, cuối cùng lại rơi vào kết cục chia cách con cái, phu thê hai lòng.
Còn tiểu nương thì hạ thấp bản thân lấy lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến phụ thân bỏ thói có mới nới cũ, thiếp thất cứ thêm hết người này tới người khác, cuối cùng nàng bị phụ thân lãng quên như một điều hiển nhiên.
Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.
Nữ tử cũng là con người giống nam tử kia mà, tại sao từ khi sinh ra lại phải bán mạng vì nam nhân chứ?
Ta không muốn như thế!
Tân hoàng còn chưa nói gì, đại thần bên dưới đã chia ra tốp năm tốp ba thì thầm to nhỏ, rất lâu sau đó, tân hoàng mới lên tiếng:
“Vậy, như khanh mong muốn.”
Mọi người đều bất ngờ, nhưng lại nằm trong dự đoán của ta.
Y có thể trở thành bằng hữu với nữ tử như Lan Song thì tất nhiên cũng sẽ không phải người bảo thủ không chịu thay đổi.
May mắn, ta đã thắng ván cược này.
“Trẫm phong ngươi thành Cảm Công Hầu, ban thưởng vạn lượng hoàng kim, thực ấp ngàn hộ, chọn ngày dời tới Hoài Châu, nếu không được triệu thì không được phép hồi kinh.”
Lòng ta lại giật mình.
Vì không để phụ thân nghi ngờ nên ta không dám làm ăn buôn bán tại Kinh Thành, cuối cùng phí rất nhiều công sức mới làm được một vài vụ buôn bán nhỏ ở Hoài Châu…
Cho phép ta tự lập môn hộ cũng đồng nghĩa với việc đã trả lại hết ân tình năm xưa, xóa bỏ toàn bộ, từ nay về sau ta không còn là thứ nữ Phương Tứ Tứ què chân của Túc quốc công phủ nữa.
Mà là Cảm Công Hầu được Thiên tử thân phong, Phương Ngọc Thương.
Hóa ra y đã sớm biết được hết thảy, nhưng vẫn sẵn lòng thành toàn cho ta.
“Vi thần, tạ chủ long ân.”
12.
Ngày ta rời khỏi Kinh Thành, lá liễu xào xạc, không người đưa tiễn.
Nhưng khi đi tới ngoại ô thì có tiếng vó ngựa tới gần, một nữ tử áo đỏ cưỡi ngựa đi tới.
“Nghe nói mùa xuân mẫu đơn nở khắp chốn Hoài Châu, lần này có muốn đồng hành không?”
Ta hơi ngạc nhiên, chẳng ai không biết tấm lòng Thái tử dành cho nàng ấy, bây giờ Thái tử đăng cơ, có thể tự quyết định mọi việc rồi, tại sao nàng ấy còn đi làm gì nữa?
Có điều chỉ một lát ta đã suy nghĩ thông suốt.
Người phóng khoáng như thế sẽ không cam nguyện trở thành chim trong lồng, bị tình yêu trói buộc.
Ta vươn tay kéo nàng ấy vào trong xe ngựa, gạt bỏ lá liễu vươn trên tóc mai.
“Được, ta sẵn lòng!”
(Hoàn Chính Văn)