Hoa Bồ Công Anh - Chương 3
Tiếng kêu thất thanh của nữ tử và trẻ em hòa cùng giọng nói tức giận của Thiên tử, ta muốn bò tới nơi an toàn nhưng cả người lại không có chút sức lực nào.
Sau đó nữa thì ta hoàn toàn rơi vào hôn mê.
06..
Lúc ta tỉnh lại đã là nửa tháng sau.
Người nào trong kinh cũng nói Túc quốc công có phúc lớn, đích nữ không chỉ được phong làm quận chúa lại còn sắp trở thành vương phi, đến cả thứ nữ cũng trở thành ân nhân cứu mạng của Thái tử.
Nhưng lại chẳng một ai bày tỏ thương tiếc rằng vị thứ nữ đó bị xà gỗ đè gãy chân, từ đây về sau sẽ trở thành người què.
Trong cung có phái thái y thay phiên nhau tới điều trị cho ta, đến phụ thân cũng thỉnh thoảng sẽ tới thăm ta một lát.
Thấy ta cuối cùng cũng tỉnh lại, dùng mắt thường cũng có thể thấy được phụ thân thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bày ra vẻ mặt người cha hiền từ, cười tủm tỉm hỏi ta có khát hay không, có đói bụng hay không, còn gọi nô bộc tới trước mặt ta, lạnh lùng ra lệnh:
“Chăm sóc Tứ tiểu thư cho chu đáo, nếu nàng xảy ra chuyện gì thì không một ai trong số các người có thể trốn thoát được đâu.”
Dứt lời, phụ thân lại quay đầu nhìn ta, nói: “Nếu vi phụ không nhầm thì trong vòng mấy ngày tới, trong cung sẽ phái người tới xem, đến lúc đó ngươi biết phải nói thế nào rồi chứ?”
Ta gật đầu, nói: “Tứ Tứ biết.”
Phụ thân giơ tay vuốt râu, gật đầu hài lòng, lúc này mới rời đi.
Trông thì có vẻ hắn quan tâm lo lắng cho ta lắm, nhưng từ đầu tới cuối lại không hỏi ta có đau hay không dù chỉ một câu.
Ta rất muốn nói với phụ thân rằng Tứ Tứ rất đau, đau tới mức tối ngủ không yên, nhưng nhìn bóng dáng của phụ thân ta lại không thốt nên lời dù chỉ một câu.
Tình thương của cha mà ta đã từng vô cùng khát vọng, vào giờ phút này lại lặng lẽ biến mất theo bóng dáng khuất dần của phụ thân.
Người được hắn nuông chiều như đại tỷ tỷ còn không trốn được vận mệnh bị phụ thân hi sinh thì huống chi là một thứ nữ không quan trọng gì như ta?
Ta rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc, nếu ta để quý nhân trong cung nhìn thấy thì nói không chừng lại bị bắt bẻ rằng ta không thật lòng muốn cứu Thái tử.
Cho dù chân trái đau nhức tới mức run rẩy ta cũng không rơi một giọt nước mắt, đến thái y chữa trị cho ta cũng nói ta là đứa tính tình cứng cỏi.
Ngày thứ năm sau khi tỉnh lại, Thái tử đích thân tới Quốc công phủ một chuyến, ta nằm trên giường giãy giụa muốn đứng dậy chào hỏi nhưng bị Thái tử cản lại.
Lúc biết bệnh tình của ta đã ổn định và đang trong quá trình hồi phục thì cuối cùng trên gương mặt tuấn tú của Thái tử cũng xuất hiện ý cười.
“Cô nương phúc lớn mạng lớn, là may mắn của cô.”
Ta còn chưa kịp nói gì, phụ thân đã giành nói trước: “Thái tử nghiêm trọng rồi, có thể phân ưu vì quân là phúc khí của tiểu nữ đã tu mười kiếp mới có được.”
Thái tử không nói gì, chỉ nhìn ta: “Có đau không?”
Ta kinh ngạc: “Cái gì?”
“Cô hỏi là chân ngươi còn đau không?”
“Có thể vì Thái tử phân ưu là vinh hạnh cả đời của Tứ Tứ, không đau.”
“Người nào phải cỏ cây sao có thể không đau cho được?” Thái tử thở dài, nói: “Là cô làm liên lụy tới ngươi.”
Nói thật ra ta cảm thấy rất may mắn vì hôm đó đã sớm phát hiện long châu bị lỏng, nếu không người bị đập trúng sẽ là Thái tử.
Đến lúc đó toàn bộ Túc quốc công phủ sẽ phải chôn cùng y.
Trong mắt Thái tử mang theo sự áy náy, trước khi đi y cởi miếng ngọc bội đeo bên hông xuống, nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, nếu thiếu thốn cái gì thì hãy sai người mang khối ngọc bội này tới Đông Cung tìm cô.”
Ta không từ chối, dùng hai tay nhận lấy ngọc bội.
Đổi một chân để lấy sự bình an cho toàn bộ Túc quốc công phủ và tiền đồ cho mình, dù thế nào thì cũng không tính là lỗ.
07.
Cho đến khi ta có thể chống gậy đi lại đơn giản thì cũng tới lúc đại tỷ tỷ phải tới Ba Lưu hoà thân.
Ngày nàng xuất giá gió nổi rất lớn, lớn tới mức người ta không mở mắt ra được.
Trên tường thành, Hoàng hậu nương nương cố ý phái nữ quan tới đưa tiễn.
Hiếm khi nào mà các tỷ muội tụ tập lại với nhau nhưng không ai cười nổi, nghe nói Ba Lưu vương tử kia đã qua tuổi bốn mươi, không chỉ thê thiếp thành đàn mà còn có vài đam mê đặc biệt nữa…
Đại tỷ tỷ ôm đích mẫu khóc đỏ mắt, nữ quan đứng cạnh liên tục nhắc nhở rằng: “Hôm nay là ngày vui, xin Vương phi nương nương hãy chú ý dung nhan.”
Có nữ quan đứng cạnh nên đích mẫu không dám nói nhiều, chỉ có thể gượng cười mà nước mắt lưng tròng, nói: “Con của ta, vi nương mong con chuyến đi này bình an, cả đời trôi chảy.”
Trên thuyền thổi kèn khởi hành, gió đông thổi góc váy bay phần phật, lưu luyến và bi thương.
Đại tỷ tỷ cần phải đi rồi.
Kể từ năm đó, cách trăm núi ngàn sông, không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.
Mãi đến khi thuyền đã đi xa, nữ quan từ biệt, đích mẫu mới khóc nên thất thanh, giống như bị rút mất linh hồn.
Sinh ly tử biệt, là điều thống khổ nhất trên đời này.
Mọi người vây quanh đích mẫu, đến cả những di nương bình thường không thân thiết gì với đích mẫu cũng đến gần để an ủi.
Chỉ có phụ thân nhíu mày, nói: “Phụ nhân vô tri, nữ nhi làm Vương phi là chuyện vui chứ có gì mà phải khóc lóc kia!”
Dù đã sớm biết phụ thân bạc tình bạc nghĩa, nhưng tới giờ phút này, ta mới thật sự cảm thấy cả người lạnh toát.
Ta từng tận mắt nhìn thấy cảnh phụ thân nắm tay đại tỷ tỷ thả diều, cũng từng thấy hắn mang theo những món đồ chơi mới lạ về cho đại tỷ tỷ sau khi đi làm nhiệm vụ.
Người người trong phủ cũng biết phụ thân cưng chiều đích nữ hơn cả trưởng tử.
Nhưng cũng chính một người cha hiền từ như thế đã dâng nữ nhi mà mình luôn cưng chiều lên cho hoàng gia không chút do dự khi hoàng gia có ý muốn hòa thân.
Ta chống gậy đứng bên ngoài đám người, nhìn đích mẫu luôn đoan trang điềm đạm khóc tới khàn giọng, sau đó phụ thân phất tay áo rời đi.
Mặt biển cuồn cuộn những cơn sóng, đưa con thuyền khuất bóng hoàn toàn.
Ta lặng lẽ nói thầm trong lòng.
Đại tỷ tỷ, bảo trọng nhé.
08.
Sau khi đại tỷ tỷ hoà thân không bao lâu thì phụ thân ghi ta dưới danh nghĩa của đích mẫu, ta cũng dọn từ căn phòng hẻo lánh tới phòng mà đại tỷ tỷ đã từng ở.
Một quý nữ đã từng cứu mạng Thái tử không thể tiếp tục làm một thứ nữ thế gia bị người bỏ mặc không có danh tiếng nữa.
Thỉnh thoảng Hoàng hậu nương nương và Thái tử lại sai người mang đồ ban thưởng tới cho ta, sau mỗi lần ban thưởng, phụ thân lại cưng chiều ta nhiều thêm một chút.
Trong khoảng thời gian đó, hắn lại lục tục đính hôn cho nhị tỷ tỷ và tam tỷ tỷ thứ xuất với người ta.
Từ khi đại tỷ tỷ xuất giá thì sức khỏe của đích mẫu không được tốt, ngày ngày uống thuốc bổ nhưng vẫn không thấy có hiệu quả, nhưng nàng vẫn không quên trách nhiệm chủ mẫu của mình, chọn được đối tượng cho nhị tỷ tỷ và tam tỷ tỷ từ rất sớm.
Nàng vừa ý nhi tử thứ xuất của mấy vị đại phu ở Ngự Sử Đài, hầu hết những người có thể vào Ngự Sử Đài đều là người cương trực công chính, thế nên cũng dạy dỗ ra nhi tử có phẩm tính không tồi.
Nhưng phụ thân lại cảm thấy người ở Ngự Sử Đài toàn là kẻ mua danh trục lợi, suốt ngày chỉ biết can ngăn ngỗ nghịch Thánh thượng, gả nữ nhi tới đó sao mà có thể hạnh phúc được.
Thế nhưng thái độ của đích mẫu lại khác thường, tranh cãi rằng: “Không hạnh phúc cái gì chứ? Chỉ là ngài cảm thấy hôn sự này không mang lại lợi ích cho con đường làm quan của ngài thôi.”
Phụ thân bị đích mẫu nói trúng tim đen, thế nên ném chén trà xuống đất rồi bỏ đi.
Ta biết đích mẫu đang muốn bù đắp hối tiếc về đại tỷ tỷ lên người những tỷ muội còn lại, nhưng đứng trước nam quyền tuyệt đối thì nàng không có quyền quyết định.
Trong phòng lại yên tĩnh, một lát sau, tiếng khóc đứt quãng và nức nở của đích mẫu vang lên.
Nàng đã cố gắng hết sức rồi nhưng lại không thay đổi được điều gì cả.
Sau khi xong chuyện của tam tỷ tỷ thì ta cũng mười bốn tuổi, qua một năm nữa là tới lúc cập kê.
Phụ thân vô cùng để bụng chuyện giáo dục ta, hắn mời những đại sư nổi tiếng về dạy ta cầm kỳ thi hoạ, thề rằng sẽ đền bù lại tất cả những thứ ta từng thiếu thốn.
Hắn lệnh cho ta một ngày chỉ được ngủ hai canh giờ, thời gian còn lại đều phải học tập lục nghệ*.
(*Lục nghệ: Lễ nghĩa, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, thư pháp, toán học.)
Ta biết hắn đang có ý định gì.
Hắn muốn ta gả cho Thái tử, chỉ riêng chuyện ta đã từng cứu Thái tử cũng khiến ngài không thể nào bạc đãi ta được.
Một khi Thái tử đăng cơ, có lẽ ta sẽ trở thành Quý phi chỉ dưới một người trong hậu cung, như thế thì Túc quốc công như hắn cũng được xem như có quan hệ từ trong triều cho tới hậu cung.
Đợi một thời gian, chưa chắc không thể trở thành vương gia khác họ đâu.
Bây giờ phụ thân có tính toán của riêng mình, chuyện gì ta cũng nghe theo sắp xếp của hắn vì ta đã trở thành tên què rồi, nếu không chịu cố gắng bù đắp bằng những phương diện khác thì ta sẽ thật sự trở thành kẻ vô dụng mất.
Mỗi khi nghĩ tới điều này, ta lại càng cố gắng học tập hơn, cho dù chỉ có cơ hội một phần vạn thì ta cũng không muốn giao vận mệnh của mình vào trong tay người bạc tình bạc nghĩa như phụ thân.
Bắt đầu từ lúc ta liều mình cứu Thái tử, tình nghĩa cha con giữa ta và hắn đã thanh toán xong rồi.
09.
Thái tử thường xuyên được bệ hạ phái đi thị sát ở các nơi nên đã lâu rồi không tới Quốc công phủ.
Từ khi chân bị què cho tới nay, ta cũng trở thành người mà thế gia nào ở Kinh Thành cũng biết và thường xuyên được các quý nữ chủ mẫu thế gia mời đi dự tiệc.
Nếu ai mời ta cũng không từ chối thì khó tránh khỏi sẽ khiến Hoàng hậu nương nương cho rằng ta cậy sủng mà kiêu, dù sao những người này cũng không phải thật sự muốn mời ta, mà là đang tỏ thái độ cho Hoàng hậu nương nương thấy.
Nhưng cũng không thể từ chối hết được, vì như thế sẽ để lại tiếng xấu quái gở và ngạo mạn.
Thế nên ta từ chối khéo hầu hết các thiệp mời, chỉ chọn vài nhà có dòng dõi gia phong nghiêm cẩn để đi, vừa không quá phô trương nhưng cũng không quá khiêm nhường.
Chỉ khi biết mình biết ta mới có thể sống sót được.
Lúc gặp lại thái thử là vào lễ cập kê của ta.
Có lẽ y vừa vội vàng trở về nên lúc đưa quà cho ta, ta có thể nhìn thấy rõ ràng trên cổ tay áo của y dính lấm tấm bùn đất.
“Vỗ gươm dài chừ cán đeo ngọc, ngọc lanh canh chừ ánh sáng ngời. Hai chữ Ngọc Thương, ngươi có thích không?”
Ta nhẹ nhàng bái lạy: “Thần nữ tạ ơn điện hạ ban tên.”
Đến khi cập kê thì nữ tử mới được đặt tên, trong phòng này toàn là chủ mẫu tiểu thư thế gia có uy tín danh dự trong Kinh Thành, nhưng chưa thấy Thái tử tham gia lễ cập kê của quý nữ nhà ai và tự mình ban tên cả.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn ta cũng thay đổi.