Hoa Bồ Công Anh - Chương 2
03
Đại tỷ tỷ đã sắp cập kê rồi.
Đích mẫu đã chọn được đối tượng xem mắt cho đại tỷ tỷ từ lâu, là trưởng tử của Trung Dũng Hầu, nghe nói dáng dấp tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ mà đã lập quân công, nay đang làm thị vệ nhất đẳng bên người Hoàng thượng.
Là tâm phúc đi theo Hoàng thượng mà không phải ai cũng có thể đụng vào.
Ta ở sân của đích mẫu, cuộc sống vô cùng tốt, còn chưa đến nửa năm đã béo lên, chiều cao cũng phát triển không ít.
Trong sách nói “Hạt gạo là giọt mồ hôi”, quyền quý thế gia hay dùng những lời này để vỡ lòng cho con cháu, nhưng những người ngậm thìa vàng trưởng thành không cách nào cảm nhận được điều này.
Chỉ có những ai đã từng chịu đói chịu rét mới có thể cảm nhận được sâu sắc về nó.
Cho dù đã tạm được tính là áo cơm không lo nhưng bữa ăn nào ta cũng sẽ ăn thật sạch sẽ, không để lại một hạt gạo nào.
Nhờ ơn đích mẫu, lần đầu tiên ta được đứng chung một chỗ với đại tỷ tỷ trong lễ mừng năm mới, đứng ở bên cạnh đại tỷ tỷ.
Có lẽ phụ thân lại rước thêm vài tiểu thiếp mới về nên trong phòng có thêm vài thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp mà ta không quen, họ dùng ánh mắt mềm mại quyến rũ nhìn phụ thân.
Các huynh đệ tỷ muội đều quỳ lạy chúc tết phụ thân và đích mẫu, phụ thân vừa vuốt râu vừa dài dòng dạy bảo.
Tình thương của cha thiên vị thật sự rõ ràng, đích huynh và đích tỷ do đích mẫu sinh là hai nhi nữ được hắn coi trọng nhất.
Đến phiên ta thì trong mắt phụ thân hiện lên sự mê mang.
Hắn lại quên ta là ai.
Đích mẫu nói: “Đây là Tiểu Tứ do Triệu di nương sinh.”
Phụ thân gật đầu, cũng không dao động gì quá nhiều, hắn có nhiều con lắm, bình thường lại không gặp ta ở chỗ nào nên thật sự khó để hắn nhớ kỹ được ta.
“Kính trọng bề trên, lễ phép huynh tỷ, hy vọng ngươi an phận thủ thường, chớ phụ lòng dạy dỗ của vi phụ.”
Ta cung kính đáp lời, dập đầu xong thì quay sang đích mẫu.
Đã không mừng rỡ, cũng không oán hận.
Ngày mười tháng giêng, có người trong cung tới truyền chỉ, yêu cầu quan to ngoài tam phẩm và gia quyến vào cung dự tiệc.
Nghe nói Thánh thượng mộc mạc, hiếm khi nào tổ chức yến hội, lần này cũng vì cuối năm nhận được tin rằng toàn quân phe ta thắng đậm trở về, Thánh thượng nghe thấy tin vui lớn này nên mới muốn chung vui cùng chúng thần.
Mỗi hộ đại quan được phép dẫn theo ba gia quyến, đích mẫu và đại tỷ tỷ thì không cần phải nói, nhưng không hiểu sao lần này phụ thân lại phá lệ dẫn ta đi theo đích mẫu.
Dáng vẻ đại tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp, đích mẫu cố ý chọn cho nàng quần áo mùa đông màu nhạt, trang sức cũng dùng thuý ngọc là chính, khiến nàng trông điềm đạm lại không mất sự quý phái.
Mà ta diện mạo bình thường, hiện tại ăn ngon ngủ ngon nên tròn trịa hẳn ra, thế mà đích mẫu lại chọn quần áo màu đỏ, còn sai người búi tóc hai bên cho ta, đeo lục lạc lên khiến mỗi bước chân đều mang theo tiếng vang.
Ăn diện vào chẳng khác nào mấy bé con trong tranh tết cả.
Hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng đến ngày tiến cung thì đại tỷ tỷ lại không mặc quần áo do đích mẫu chuẩn bị.
Mà trên đầu đầy trang sức vàng ngọc, lại mặc một bộ quần áo màu tím, cả người toát lên phong thái như kiểu sắp đi làm Vương phi nương nương vậy.
Phụ thân thấy cách ăn mặc đó của đại tỷ tỷ, gật đầu nói: “Đây mới là nữ nhi của ta, tỏa sáng như một viên minh châu.”
“Thế này có phải là quá nổi bật rồi không…” Giọng nói đầy lo lắng của đích mẫu truyền đến.
Phụ thân hừ nhẹ một tiếng, nói: “Một phụ nhân như ngươi thì biết cái gì? Thánh thượng là thiên tử, thích xem các thần tử ăn mặc rực rỡ.”
Đích mẫu không phản bác, chỉ là sự lo lắng trong mắt lại hằn sâu hơn.
Ta cảm thấy lời phụ thân nói cũng có lý, đại tỷ tỷ xinh đẹp như vậy nên phải ăn diện thật đẹp chứ, để cho tất cả mọi người biết cô nương xinh đẹp nhất trên đời này ở Quốc Công Phủ.
Sau này nhớ lại ta mới phát hiện khi còn nhỏ mình ngây ngô dại khờ thế nào.
Đã là người không màng hết thảy để bò lên trên thì chuyện gì hắn làm cũng sẽ vì lợi ích.
Cho dù là hy sinh nữ nhi của mình.
04.
Cung yến được tổ chức trong một cung điện rất lớn.
Cho dù đích mẫu đã răn dạy ta nhiều lần rằng không được nhìn nhiều nói nhiều, nhưng ta vẫn không kìm được việc muốn thăm dò.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, những viên dạ minh châu lớn bằng nắm đấm được làm thành cầu thang, tỏa ra ánh sáng lấp lánh màu xanh lục, trên đỉnh cầu thang là xà ngang bằng gỗ dùng để treo bức tranh cửu long ngậm ngọc bằng vàng rực rỡ, xa hoa chấn động lòng người.
Không biết có phải là do quá căng thẳng hay không mà khi đứng ở đây, ta cảm thấy trước mắt có ánh sáng lóe lên, chói tới mức khiến mắt người đau nhói.
Ta và đại tỷ tỷ đi theo bên người đích mẫu, nhìn đích mẫu bắt chuyện với mọi người, tán gẫu với những chủ mẫu thế gia khác về việc nhà.
Đợi đến khi Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương tới, bên cạnh còn có một thiếu niên trông vô cùng tuấn tú đi theo.
Mọi người quỳ xuống đất lạy, hô to Thánh thượng vạn tuế, Hoàng hậu, Thái tử thiên tuế.
Hóa ra thiếu niên tuấn tú kia chính là Thái tử.
Giọng của Thánh thượng hiền hòa, nhưng ẩn chứa trong đó là sự uy nghiêm của một người bề trên.
Yến hội bắt đầu, Thánh thượng bưng chén rượu lên nói chuyện đôi ba câu, sau đó mọi người lại quỳ xuống đất hô to vạn tuế.
Kế tiếp là từng vị đại thần bước ra ca ngợi công đức của ngài, những nử tử xinh đẹp như tiên bưng món ngon nối đuôi nhau đi vào, trong điện có rượu có mỹ nhân, ca múa thái bình.
Thánh thượng uống nhiều vài chén rượu, cười ha hả tán gẫu chuyện nhà cùng các thần tử, lúc gọi tới phụ thân thì phụ thân vừa mừng vừa lo.
Thánh thượng nói phụ thân hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, làm người thanh liêm quả quyết, là nhân tài hiếm có trong triều.
Hoàng hậu nương nương cười khoan thai, nói: “Túc quốc công có hiền danh như vậy, không thể không kể đến sự ủng hộ to lớn của Quốc công phu nhân, nếu Hoàng thượng muốn ban thưởng thì cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.”
Thánh thượng cười to, tay vuốt chòm râu nói liên tục ba từ “Tốt”.
Đích mẫu vội vàng bước tới quỳ xuống tạ ơn: “Thần phụ được như ngày hôm nay đều là nhờ thiên ân, nào dám kể công.”
“Thần thiếp đã sớm nghe nói Quốc công phu nhân có một đích nữ, dung nhan tuyệt sắc, hôm nay gặp được mới thấy quả nhiên đẹp tựa thiên tiên, theo thần thiếp thấy, bây giờ Quốc công phu nhân đã là nhất phẩm rồi, nếu phong nữ nhi đẹp tựa thiên tiên của nàng làm Quận chúa thì sẽ hay hơn.”
Hoàng hậu nũng nịu, nhìn đại tỷ tỷ đang quỳ dưới đất cùng đích mẫu, trong mắt tràn đầy thưởng thức.
“Ha ha, Tử Đồng nói có lý lắm, vậy thì cứ theo lời nàng nói, phong nàng làm Xu Nhan quận chúa, dung nhan như vậy nên xứng với thân phận như thế mới đúng.”
“Đúng vậy, Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói Quận chúa đã sắp tới tuổi cập kê, nữ tử triều ta mười lăm đã gả phu quân, theo thần thiếp thì ngài đã làm người tốt thì phải làm cho trót, chẳng phải ban cho Quận chúa một hôn sự tốt thì sẽ tuyệt hơn nữa sao?”
Ta quỳ gối một bên, chưa từng thấy rõ vẻ mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, chỉ có thể liếc mắt nhìn thấy đích mẫu đang phát run nhè nhẹ.
Thánh thượng đang có hứng thú dào dạt: “Phương ái khanh, chẳng hay nữ nhi nhà khanh đã có hôn phối chưa?”
Phụ thân chắp tay đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ chưa từng có hôn phối.”
“Ba Lưu vương tử đang muốn cưới vương phi, theo bổn cung thấy thì nữ nhi nhà ngươi và vị vương tử kia trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa không có chỗ nào bắt bẻ được. Hoàng thượng, ngài thấy thế nào?”
Ý cười trong mắt Thánh thượng càng hiện lên rõ hơn: “Ý hay, quả là ý hay, lương duyên trời ban như thế, sao trẫm có thể không tác thành cho được?”
Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương mỗi người một câu, thế là quyết định vận mệnh cả đời của đại tỷ tỷ.
Đến giờ phút này ta mới giật mình phát hiện, có lẽ phụ thân đã sớm biết Thánh thượng có ý định cho đại tỷ tỷ tới Ba Lưu hòa thân, thế nên khi đích mẫu chọn trang phục cho đại tỷ tỷ xong rồi, người luôn luôn mặc kệ những điều này như phụ thân mới bảo đại tỷ tỷ ăn diện lại cho lộng lẫy.
Về phần chọn ta đi theo không phải vì coi trọng ta, mà vì ta là đứa trông tầm thường nhất trong đám nữ nhi của hắn, khi hoa nhài cắm bãi phân trâu mới làm nổi bật hoa nhài lên được.
Phụ thân lặng lẻ bày tỏ lòng trung thành với Thánh thượng, để cuộc đời hắn tiến thêm một bước.
Có lẽ đích mẫu đã sớm dự đoán được, nhưng cho dù dự đoán được thì có thể làm gì đây?
Cho dù nàng xuất thân danh môn nhưng xuất giá tòng phu, trước quyền uy tuyệt đối thì nàng chẳng thể thay đổi được điều gì cả.
Phụ thân quỳ xuống đất, hô to vạn tuế, tạ chủ long ân, làm át đi giọng nói run rẩy của đích mẫu.
Trong mắt Thánh thượng lại càng hiện lên sự hài lòng, ngài vung tay lên cho Thái tử bên cạnh đích thân đỡ phụ thân đứng dậy.
Còn về đại tỷ tỷ vừa được phong quận chúa thì không có ai để ý tới cảm nhận của nàng.
Vận mệnh của một đích nữ thế gia, được Thiên tử và Hoàng hậu an bài là vinh hạnh lớn nhất đời này của nàng rồi.
Thái tử đứng trên bậc thang dạ minh châu, thân thiết đỡ phụ thân đứng dậy, miệng còn khen những lời như rường cột nước nhà.
05.
Có lẽ là vì quỳ quá lâu nên khi đứng dậy ta thấy choáng váng, trong thoáng chốc trước mắt như lóe sáng, chói đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.
Ta nhớ lúc vừa tiến vào nơi này ta cũng đứng tại nơi đây, trước mắt lóe lên ánh sáng.
Ta len lén ngước mắt lên, đập vào mắt là viên ngọc rất to trong miệng Cửu Long được treo trên đỉnh bậc thang dạ minh châu kia.
Lúc ta đang nhìn chằm chằm long châu thì ánh sáng đó càng chói mắt hơn, hơn nữa ta còn phát hiện viên long châu này đang từ từ rơi ra!
Có lẽ trong lúc viên long châu này đang từ từ rơi xuống đã phản chiếu lại ánh nến, thế nên mới có thể tỏa ra ánh sáng chói mắt như thế!
Mà bên dưới long châu là Thái tử đang đứng trò chuyện vui vẻ cùng phụ thân và quần thần!
Trong nháy mắt cả người ta lạnh toát, bên tai không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa, một suy nghĩ đáng sợ thoáng hiện lên trong đầu ta…
Xà gỗ bị lỏng… Thái tử đứng bên dưới long châu…
Long châu… Thái tử!
“Không!” Ta không rảnh lo quy củ gì nữa, chỉ hét lên một tiếng rồi vượt qua đích mẫu và phụ thân, lao về phía Thái tử.
Ánh sáng trên đầu lại càng lấp lánh hơn, kèm theo đó là xà gỗ treo long châu cũng dần dần bị lỏng, ta dùng hết sức lực để sải bước nhanh lên bậc thang dạ minh châu, vươn tay đẩy mạnh Thái tử một cái.
Cùng lúc đó, long châu và xà gỗ rơi xuống, cả đại điện chỉ có một tiếng “rầm” vang lên.
Thái tử lảo đảo bước lui về sau, còn ta thì ngã nhào dưới đất không kịp trốn tránh, bị long châu rơi xuống đập mạnh vào chân trái.
Cơn đau nhói truyền đến từ chân trái, ta ngã quỵ dưới đất muốn mở miệng nói chuyện lần nữa nhưng lại bị mồ hôi ứa ra trên trán làm nhòe đôi mắt.
Sau đó ta nghe thấy tiếng hô hoán rối loạn trong điện, có người hô to: “Bảo vệ Thánh thượng.” Sau đó lại truyền tới tiếng đao kiếm va chạm nhau.