Hoa Bồ Công Anh - Chương 1
01.
Phụ thân thích nữ sắc, nạp mấy chục phòng tiểu thiếp, sinh được bảy trai tám gái.
Mà ta lại là người có dung mạo bình thường nhất trong tám nữ hài đó.
Khi đó, ta còn chưa hiểu cái gì là con thứ, cái gì là đẹp xấu, cảm thấy đại tỷ tỷ mà đích mẫu sinh trông vô cùng đáng yêu, tơ lụa mặc trên người mềm tựa như bông.
Ta từng hỏi tiểu nương, khi nào thì ta mới có thể mặc quần áo giống như đại tỷ tỷ?
Tiểu nương im lặng rất lâu, sau đó mới kéo ta vào trong lòng nàng, dùng giọng hơi nghẹn ngào nức nở để nói: “Tứ Tứ của mẫu thân, sao này biết làm thế nào đây…”
Ta không rõ lời tiểu nương nói có ý gì nhưng cũng không dám hỏi thêm, giơ tay lên gạt nước mắt thay tiểu nương, nói:
“Tiểu nương đừng khóc, sau này Tứ Tứ không hỏi những thứ này nữa đâu.”
Nhưng sau khi nghe ta nói thế, tiểu nương lại khóc dữ dội hơn.
Nàng trông như một vị Bồ Tát vừa xinh đẹp vừa u buồn, bị nhốt giữa bốn bức tường ở hậu viện, suốt ngày chỉ mong ngóng phụ thân.
Lúc tâm trạng vui vẻ, nàng sẽ ôm ta vào lòng, lặng lẽ nhớ lại những ngày tháng mặn nồng cùng phụ thân năm xưa.
Nàng kể nàng cũng từng được yêu chiều, trong cả rừng xuân sắc này, nàng là đóa hoa nổi bật nhất.
Khi đó, ngày nào phụ thân cũng ở bên nàng, cho dù nàng muốn sao trên trời thì phụ thân cũng sẽ tìm mọi cách để tìm được cho nàng.
Giọng điệu tiểu nương thoải mái, rặng mây hồng lặng lẽ hiện trên gò má nàng, ửng đỏ và đầy sức sống.
Dĩ vãng kể đến đây là nàng sẽ không kể tiếp nữa, cứ như kết cục tốt đẹp trong tiểu thuyết, hạnh phúc và viên mãn.
Nhưng hiện thực không giống như tiểu thuyết, hạnh phúc chỉ có vơi dần theo tời gian.
“Về sau ta mang thai con. Mới đầu, phụ thân con cũng chờ mong con chào đời.”
Má hồng phai đi, kéo tới chính là hơi nước tụ ở hai vành mắt, chậm chạp không chịu rơi xuống.
“Bụng tiểu nương ngày một to dần, không chỉ mập lên mà trên bụng còn có những vết rạn chằng chịt, sau khi phụ thân con thấy thế thì cảm thấy buồn nôn.”
Tiểu nương không kể tiếp nữa vì không cần nói cũng biết kết cục thế nào rồi.
Sau đó, phụ thần không tới thêm lần nào nữa.
Mà nhắc tới thì cũng lâu rồi ta không gặp phụ thân.
Ấn tượng của ta đối với ông vô cùng mơ hồ, chỉ có những ngày lễ tết mới có thể nhìn thấy ông trong yến hội gia tộc thôi.
Phụ thân và đích mẫu ngồi ở trên cao, bên dưới là những thúc bá có uy tín và danh vọng trong tông tộc.
Những thiếp thất và con cái được sủng ái có thể vây quanh phụ thân và đích mẫu, cho dù chỉ là bưng trà rót nước cũng cho thấy họ được phụ thân tin tưởng và thiên vị.
Còn không được sủng lại không có chỗ dựa như tiểu nương và ta thì chỉ có thể ngồi ở chỗ xa nhất, nhìn mọi người ca tụng phụ thân và đích mẫu từ xa.
Không ai quan tâm.
Có một lần, ta đang đào măng ở hoa viên thì bắt gặp ông ôm di nương mới đi ngắm hoa.
Nhìn thấy ta, ánh mắt ông hiện lên vẻ nghi hoặc, dường như không nhớ ra ta là ai.
Gã sai vặt phía sau bước tới cạnh ông, thì thầm nói: “Lão gia, đây là Tứ tiểu thư do Triệu di nương sinh.”
Phụ thân thản nhiên gật đầu, hỏi ta: “Ngươi làm gì ở đây?”
Ta quỳ trên mặt đất dập đầu cung kính, trả lời: “Thưa phụ thân, Tứ Tứ đang đào măng.”
Ta cứ nghĩ rằng phụ thân sẽ hỏi ta lấy măng để làm gì, vậy thì ta có thể mượn cớ này để kể ra chuyện đám hạ nhân thường xuyên chểnh mảng, khiến cuộc sống của ta và tiểu nương rất khó khăn.
Nhưng sau khi phụ thân nghe xong chỉ nhíu mày: “Đường đường là Tứ tiểu thư của Quốc Công Phủ, nếu để người khác nhìn thấy cảnh ngươi ngồi xổm trên mặt đất đào đất, thì còn ra thể thống gì nữa!”
Sau khi phụ thân quở trách xong thì ôm di nương mới rời đi, hắn không kêu ta đứng dậy, vậy là ta tiếp tục quỳ, quỳ mãi đến khi trời tối mịt, tới khi té xỉu thì mới được hạ nhân đưa về.
Tiểu nương nhìn thấy hai đầu gối ta sưng đỏ, đôi mắt nàng ửng đỏ lên:
“Đều do tiểu nương không có bản lĩnh, khiến Tứ Tứ phải chịu khổ thế này.”
Ta gắng gượng chống tay ngồi dậy, hướng tiểu nương cười nói: “Tứ Tứ không đau, nương nhìn này, Tứ Tứ còn đào được hai búp măng đó.”
Ta lấy ra hai búp măng nhỏ từ trong quần giống như đang làm ảo thuật vậy.
Tiểu nương nín khóc mỉm cười: “Tứ Tứ nhà ta giỏi thật tài giỏi, con chờ nhé, ngày mai tiểu nương sẽ nướng măng cho con ăn.”
Nàng cười, nước mắt lại chảy xuống, nhỏ giọt trên đầu gối đang rướm máu của ta, khiến ta bỗng dưng thấy nhói lên.
02.
Vào năm ta mười tuổi, tiểu nương qua đời.
Lúc đó đã sắp vào mùa đông, nàng mặc quần áo mỏng manh, cơ thể gầy yếu cuộn tròn trên giường, thậm chí ta còn có thể nghe thấy được tiếng xương cốt của nàng ma sát với ván giường.
Ta chạy tới sân của phụ thân, muốn xin hắn mời đại phu về cho tiểu nương.
Ta muốn nói với phụ thân rằng tiểu nương ho khan quanh năm, buồn bực không vui, lại không được đại phu thăm khám nên ta muốn khẩn cầu phụ thân hãy tới thăm tiểu nương dù chỉ một lần.
Nhưng hiện thực là, lúc ta đến sân của phụ thân, lại bị gã sai vặt chặn lại, bọn họ nói phụ thân bận công vụ cả ngày rồi nên ban đêm đi ngủ sớm, dặn dò rằng không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy.
Nhưng trong sương phòng lại truyền ra tiếng thở gấp cùng kẽo kẹt, đây lại là chuyện gì chứ?
Ta quỳ trên mặt đất, dập đầu tới mức muốn rách toạc, cũng không thể gặp được phụ thân.
Không còn cách nào, ta chỉ có thể lấy cây trâm nương thích nhất để xin bà tử ở nhà bếp cho chút nước nóng.
Bình nước nóng được đặt ở dưới chân tiểu nương, ta nắm tay tiểu nương để hà hơi, nhưng hơi thở phả ra vẫn lạnh như băng, cho dù ủ thế nào cũng không sưởi ấm được bàn tay tím tái của nàng.
Tiếng ho khan dữ dội vang vọng khắp phòng, lại truyền không ra khỏi tiểu viện hoang tàn bị người ta vứt bỏ này.
Bên ngoài tuyết rơi lả tả, tiểu nương để lại lời nói cuối cùng: “Tứ Tứ của ta, sau này con biết làm sao đây…”
Trong phòng yên tĩnh lại, nước mắt ta rơi xuống nhưng không để lại tiếng vang nào, cũng giống như có một sinh mệnh đã mất đi ở chốn biển lửa như Quốc Công Phủ, không gợi lên nổi một chút gợn sóng.
Ngày tuyết ngừng rơi cũng là ngày tiểu nương được hạ táng.
Không có tiếng gào khóc bi thương, chỉ có từng tiếng niệm chú lạnh lùng, cho thấy đã có một sinh mệnh ra đi.
Ở bên ngoài Quốc Công Phủ có tiếng thơm vang xa, phụ thân sợ có người mượn chuyện hắn đối xử tệ bạc với thiếp thất và con cái để chỉ trích, thế nên mới sai người khóa tiểu viện đó lại, đưa ta tới chỗ đích mẫu để được dạy dỗ.
Đích mẫu sinh được một trai một gái, nhà mẹ đẻ cũng là thế gia trăm năm, địa vị vững chắc.
Dung mạo của bà không quá xinh đẹp nhưng lại rất đoan trang, nói chung hầu hết chủ mẫu của thế gia đại tộc đều như thế, ngôn hành cử chỉ thận trọng.
Hầu hết thời gian, trong mắt đích mẫu không có chút cảm xúc dao động nào cả, chỉ khi nhìn thấy hai đứa con của mình thì nàng mới để lộ ra ý cười thôi.
Mà ta, chỉ là thứ nữ mà phụ thân miễn cưỡng đưa tới chỗ nàng.
Một thứ nữ nàng không thích, cũng chẳng muốn quan tâm.
Ngày đầu tiên chuyển đến sân của đích mẫu, ta gặp được đại tỷ tỷ.
Nàng lớn hơn ta năm tuổi, lại là đích trưởng nữ nên nay đã sắp cập kê, rất được phụ thân sủng ái.
Nàng mặc một bộ váy đỏ kiều diễm, làn da non mịn gần như trong suốt dưới ánh mặt trời chói chang.
Xinh đẹp đến mức khiến cho người ta không dời mắt được.
Trong khi ta không được ăn no trong một khoảng thời gian dài, xanh xao vàng vọt, còn không bằng cả nha hoàn nhị đẳng bên người nàng.
Nàng cau mày nhào vào trong lòng đích mẫu, làm nũng nói: “Mẫu thân, con không muốn ở chung với kẻ quái dị này đâu, mau đuổi nàng ta đi đi.”
“Đừng có nói bậy, nàng là Tứ muội muội của con đấy.” Ngoài miệng đích mẫu trách cứ như thế nhưng lại ôm đại tỷ tỷ, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng.
Ta đứng thẳng tắp giữa phòng, giống một con búp bê bằng vải rách bị vớt từ dưới nước lên.
Ánh mắt đại tỷ tỷ nhìn ta mang theo sự ghét bỏ, bịt miệng bịt mũi đánh giá ta từ trên xuống dưới một lần, cứ như đang phải nhìn thứ gì đó bẩn thỉu vậy:
“Nếu đã ở đây, tốt nhất là ngươi đừng gây chuyện thị phi, nếu không…”
Nếu không thế nào, nàng không nói tiếp nữa.
Ta lúng ta lúng túng gật đầu: “Tứ Tứ nhất định sẽ nghe lời đích mẫu và đại tỷ tỷ, tuyệt đối không gây thêm phiền toái. ”
Đại tỷ tỷ lại nũng nịu với đích mẫu, hai người nói chuyện mãi đến lúc ăn trưa mới thôi.
Thị nữ truyền lệnh đi vòng qua ta, mang vô số món ăn quý hiếm lên theo thứ tự.
Mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng, ta cúi đầu nuốt vài ngụm nước bọt.
Dùng bữa xong, thị nữ dâng trà, dường như tới lúc này đích mẫu mới nhớ tới trong phòng còn một người là ta.
“Chọn mấy món ăn kèm rồi mang tới phòng của Tứ tiểu thư đi.” Sau đó lại dặn dò: “Ngày nào ta cũng bận đủ thứ chuyện, mấy người các ngươi nhớ để ý Tứ tiểu thư.”
Ngày hôm đó, ta được ăn đồ ăn mà đích mẫu thưởng cho, cho dù chỉ là đồ ăn thừa nàng để lại nhưng vẫn ngon và tốt hơn những thứ bình thường ta ăn đến mấy trăm lần.
Từ đó về sau, cuối cùng ta cũng không cần tới hoa viên đào măng nữa, cũng không cần tới nhà bếp để trộm bánh bao.
Ta được đích mẫu xếp cho ở căn phòng cách xa, trên giường được phủ chăn đệm vô cùng mềm mại, không cộm đến xương cốt của ta nữa.
Cho dù chỗ ta ở hẻo lánh nhưng cảnh sắc cũng vô cùng đẹp mắt, ban đêm mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy ánh trăng tròn vành vạnh, không thì cũng là trăng khuyết lấp ló sau làn mây.
“Tiểu nương, bây giờ Tứ Tứ được ngủ rất ấm, người xem.”
Ta vươn năm ngón tay, nhìn chúng dưới ánh trăng chiếu vào lúc đêm đen: “Những chỗ nứt da trên tay Tứ Tứ đã lành hết rồi!”
“Tứ Tứ sống rất tốt, hôm nay đích mẫu còn thưởng cho Tứ Tứ một miếng bánh ngọt đấy.”
Trong một thoáng đó, ánh trăng mờ ảo như chiếu rọi ra gương mặt của tiểu nương, đôi mắt u oán kia mọi khi lại để lộ ra sự chờ mong.
Ta thì thào tiến vào mộng đẹp: “Tiểu nương, người không cần lo lắng cho con đâu… Tiểu nương…”