Hồ Ly Quyến Rũ Động Lòng Người - Chương 5
15.
Ngày ta và Giang Ly thành thân.
Thiên giới truyền đến tin tức Trường Ninh trọng thương, nghe nói vì Hồng Phù lâm trận bỏ chạy, hại hắn ta mắc kẹt trong bí cảnh Ma tộc.
Sau đó hắn ta khó khăn lắm mới tìm lại được một chút lí trí.
Thiếu chút nữa đồng quy vô tận với Ma thần.
Thiên đế phái người cứu Trường Ninh về, tố thiên kính chiếu lại những gì đã xảy ra trước đó.
Trận bên trong bí cảnh.
Trường Ninh máu me đầy người, dựa vào vách đá thở dốc: “Phù Nhi, mắt ta bị thương, không nhìn thấy, nàng dùng tâm niệm nói cho ta phương hướng của ma đầu.”
“Hu hu, A Ninh, ta sợ…”
Trường Ninh nắm chặt tay nàng ta trấn an.
“Đừng sợ, hắn đã bị ta đánh cho trọng thương, nàng chỉ cần nói cho ta biết vị trí của hắn, ta có thể đánh chết hắn.”
Ma thần đã bị chém đứt một nửa, giãy dụa muốn đứng lên.
Hồng Phù bị dọa cho khóc lớn, gỡ tay Trường Ninh ra, hóa thành nguyên hình, chạy đi như làn khói.
Trường Ninh bất lực đưa tay sờ soạng.
“Phù Nhi! Hồng Phù! Nàng đâu rồi?”
Đáp lại hắn ta là tiếng bước chân ngày càng gần của Ma thần.
Hắc vụ không tan che mất mắt Trường Ninh, thần trí hắn ta bị ảnh hưởng, giãy dụa đứng lên, cũng không để ý đến bất kì phòng thủ hay chiêu thức gì, thét chói tai đâm loạn.
Ma vật bị hắn ta đâm trúng nơi hiểm, trước khi chết đá hắn ta mấy cước mạnh.
Thần chí Trường Ninh không tỉnh táo, hoàn toàn không thể phòng thủ.
Hắn ta đâm thẳng vào vách đá.
Sau đó lại lăn xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Bí cảnh này một lần chỉ vào được một hai người, chỉ có thể giết chết Ma thần mới có thể mở được bí cảnh rồi rời đi.
Bây gườ Ma thần đã chết, nhưng Hồng Phù đã chạy.
Hắn ta cho rằng mình không xong, đôi mắt xám trắng chảy huyết lệ, lẩm bẩm nói: “Hóa ra thịt nát xương tan là cảm giác này, buồn cười là ta lại cảm thấy nàng sẽ không đau.”
“Ngưng Sương, nếu như nàng ở đây, nàng sẽ không bỏ lại ta mà chạy đúng không?”
Hắn ta bật khóc, trong bí cảnh chỉ còn âm thanh bi thương của hắn ta: “Ta hối hận, Ngưng Sương, ta hối hận…”
Hình ảnh dừng lại ở đây.
Hồng Phù bị trói trên đài dùng hình gào khóc.
“Ai mà không sợ khi đối mặt với loại ma vật này chứ? Ta cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, khắp tứ hải bát hoang này, vạn năm qua cũng chỉ có một mình Ngưng Sương mà thôi, dựa vào đâu mà các ngươi yêu cầu ta phải giống nàng ta.”
Thần tướng ở bên cạnh đánh mạnh vào người nàng ta.
“Ngậm miệng! Tục danh của Ngưng Sương là để cho ngươi gọi sao?”
“Dựa vào đâu ta lại không xứng? Nàng thành thượng tiên thì sao, còn không phải bại bởi ta…”
“Ngậm miệng! Tất cả ngậm miệng cho ta!” Trường Ninh được mấy tiên hầu nâng đến, đôi mắt được vải trắng băng lại chảy ra huyết lệ, điên cuồng gào thét: “Giết nàng! Giết nàng ta cho ta!”
Chúng tiên vây quanh nghị luận ầm ĩ, như có như không nhìn về phía ta.
Giang Ly sợ trong lòng ta không thoải mái, hắn lập tức nâng trán, giả vờ đáng thương:
“Không phải là bị chém đầu sao, có gì đẹp mắt mà xem chứ.”
“Ngưng Sương, ở đây quá nhiều người, đầu ta nhức, chúng ta về nhà, được không?”
Ta nắm tay hắn, mắt ươn ướt.
“Được, chúng ta về nhà.”
16. Ngoại truyện Giang Ly
Ta tên Giang Ly.
Từ khi chào đời đã được lập làm Thái tử.
Năm một trăm tuổi, ta đi theo phụ vương đến Tiên giới dự tiệc, ở ao sen của Vương mẫu gặp được một người.
Lúc đó nàng đang lười biếng dựa vào gốc sen nói chuyện với một con cá chép tinh.
Khóe miệng ẩn ẩn ý cười, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu.
Dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng.
Đột nhiên không biết nàng thấy gì mà lại ngẩn người.
Ta nhìn theo tầm mắt của nàng.
Chỉ thấy một vị tiên quân đang ôm một nữ tử trong ngực, hai người thân mật đi qua hồ nước, dường như không nhìn thấy nàng.
Sau khi hai người rời đi, con cá chép tinh kia vô cùng kích động nhảy tới nhảy lui trên lá sen.
Nhìn giống như đang mắng người.
Nàng gục đầu xuống không nói lời nào, chỉ cô đơn cười cười.
Ta lặng lẽ đi theo nàng về tẩm cung.
Hình như nàng đã uống say, ngồi một mình trên bậc thang trước điện ngẩn người.
Không biết vì sao, khi thấy dáng vẻ này của nàng trong lòng ta khổ sở đến mức muốn khóc, ta chạy đến trước mặt nàng, làm ra đủ các loại hành động buồn cười.
Ngày xưa ta làm vậy, phụ mẫu đều sẽ bị chọc cười ha ha.
Nhưng nàng vừa nhìn đã khóc.
Đêm đó ta đợi nàng ngủ thiếp đi rồi mới rời khỏi.
Sau khi trở về Hồ tộc, ta tìm người nghe ngóng tin tức của nàng khắp nơi.
Hóa ra nàng tên Ngưng Sương, là một thượng tiên, nghe nói phu quân của nàng yêu rất nhiều nữ tử, cuộc sống của nàng rất không vui.
Hồ tộc chúng ta, cả đời chỉ có một bạn lữ.
Ta không hiểu, có thê tử tốt như nàng nhưng tại sao phu quân nàng lại không biết trân quý.
Ta hỏi phụ vương nàng có thể làm Thái tử phi của mình không.
Ngày đó phụ vương trừng lớn mắt nói: “Phu quân của nàng là Trường Ninh thượng tiên, là chiến thần của Tiên giới! Con ngay cả lông còn chưa đủ dài đã dám tính toán đoạt thê tử với người ta?”
Phụ vương sợ ta làm gì liều lĩnh nên không đưa ta ra ngoài nữa.
Cho đến khi ta ba trăm tuổi.
Sau khi phụ mẫu ra ngoài du ngoạn, cũng đúng lúc kết giới của Hồ tộc thủng một lỗ lớn.
Cuối cùng ta cũng đợi được cơ hội lén chạy ra ngoài.
Ta tìm được nàng ở hàn đàm, ta vội vàng chạy đến, không ngờ lại bị kết giới bên ngoài đâm cho chảy máu vỡ đầu.
Đúng lúc nàng đi đến, ta lập tức nhào đến cắn góc áo nàng.
Quả nhiên nàng vừa đẹp vừa tốt bụng, chẳng những mang ta về mà còn cho ta ăn đan dược tăng linh lực.
Kết quả ta hóa hình sớm.
Lúc đó nàng đang cầm một viên đan dược chuẩn bị đút cho ta ăn, nàng ngẩn người tại chỗ.
Giây phút đó ta đột nhiên nhớ đến dáng vẻ phụ hoàng lấy lòng mẫu hậu mình đã thấy khi còn bé.
Thế là ta học theo.
He he…
Quả nhiên nàng thích.
17. Ngoại truyện Giang Ly
Trước khi thành thân.
Phụ vương và mẫu hậu gọi Ngưng Sương đến nói chuyện.
Còn nói đây là chuyện cần làm trước khi thành thân, nam nhân không thể nghe.
Ta tin họ mới là lạ.
Lỡ như họ bắt nạt Ngưng Sương thì sao.
Ta lặng lẽ đi theo.
Ai ngờ mới đi đến trước cửa sổ ta đã nghe thấy họ hỏi Ngưng Sương thích gì ở ta.
Ta ghé người vào bệ cửa sổ, vểnh tai nghe.
Vẻ mặt Ngưng Sương mềm đi, môi nở nụ cười dịu dàng.
“Con người ta lúc nào cũng lạnh tâm lạnh tình, nhưng hắn nghe lời đến mức trái tim ta cảm thấy đau, có lẽ là bảy tấc của ta đi.”
Nghe lời này, phụ mẫu ta ngẩn người một lúc.
Cuối cùng không nhịn được mà đỏ mặt.
“Sao bây giờ ngay cả rắn cũng biết nói lời tâm tình vậy, khó trách nhi tử ngốc của ta bị mê hoặc đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc.”
18. Phiên ngoại Giang Ly
Lần đỏ Ngưng Sương đã bị dây tơ hồng làm sợ, nàng không muốn buộc dây tơ hồng lần nữa.
Không sao, ta sẽ dùng vạn vạn năm để chứng minh.
Năm thứ một trăm sau khi thành thân.
Chúng ta sinh được hai tiểu hồ ly.
Năm thứ một ngàn sau khi thành thân.
Cuối cùng đám nhóc con cũng trưởng thành, ta giao việc ở Hồ tộc cho chúng, mang theo Ngưng Sương du lịch tứ hải bát hoang.
Vạn năm sau khi thành thân.
Ngưng Sương ngày càng thích cười, sẽ quấn lấy ta mua cho nàng mua những thứ xinh đẹp nhưng vô dụng, thấy nàng vui vẻ như vậy, ta rất vui vẻ.
Ba vạn năm sau khi thành thân.
Tính tình Ngưng Sương càng ngày càng khó chiều, nàng cầm bầu rượu, kiêu ngạo nhìn ta:
“Không được, hôm nay chàng phải uống đến say với ta.”
Cuối cùng Ngưng Sương tùy ý phóng khoáng cũng quay về.
Ta vui đến mức không ngậm được miệng: “Được, được.”
Đám nhãi con trong tộc nói sau lưng rằng ta bị thê tử quản nghiêm.
Ta không thèm quan tâm.
Hừ, những đứa nhãi chưa thành thân như chúng thì hiểu gì chứ.
Đây là chốn đào nguyên ở đầu quả tim ta.
[Hết]