Hồ Ly Đạo Trưởng Và Tiểu Hoa Yêu - Chương 3
Ta quay sang nhìn Thương Chước trên giường.
Rõ ràng mới quen vài ngày, mà lòng ta hết lần này đến lần khác bị hắn khuấy động.
Mặc kệ nước biển thẳm, mặc kệ mây núi Vu Sơn.
Dù gì ta cũng là yêu.
Đến nhân gian, lẽ ra phải là kẻ từng qua muôn hoa mà không vướng chút tình.
Tạm biệt nhé, hồ ly đạo trưởng.
Ta thầm nhủ trong lòng, rồi rời khỏi nơi ấy.
12
Tã đã rời khỏi tiểu viện ba, bốn ngày rồi.
Ánh chiều tà buông dần về tây, tuyết vẫn còn rơi, trên phố người đi lại thưa thớt.
Ta cứ thế bước đi vô định.
Chung quanh bất chợt sương mù trắng bao phủ.
Tiếng cười quái dị đứt quãng từ bốn phía truyền đến.
Giữa làn sương dày đặc, một nữ tử y phục đỏ chậm rãi bước tới.
Đầu chuột thân người.
Thì ra là một con chuột yêu hóa hình thất bại.
Chuột yêu áo đỏ đi vòng quanh ta vài lượt, đôi mắt hạt đậu xanh không ngừng đảo qua đảo lại, giọng nói chói tai: “Hoa hồn thơm quá… quả nhiên là hàng thượng phẩm.”
Lẽ ra sương mù này không thể giữ chân ta, nhưng từ phía sau nàng ta lại có một người bước ra.
Hắc bào hòa vào màn đêm, đôi mày sắc bén lạnh lẽo, vài mảnh vảy ánh lên tia sáng lạnh lùng mọc trên trán.
Nam nhân mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng giá.
Chuột yêu áo đỏ cúi mình nịnh nọt hành lễ: “Tức Minh Đại nhân, ngài đến thật nhanh.”
Tức Minh, chính là tên hắc xà yêu cứ quấn lấy ta.
Đúng là rắn chuột cùng ổ.
“Phi Sắc, nàng khiến bổn tọa tìm kiếm thật vất vả .”
Ta không nhịn được liếc mắt xem thường.
“Đồ dai như đỉa.”
Chuột yêu đảo mắt nhìn ta, cuối cùng quay sang Tức Minh: “Đại nhân Tức Minh, ngài đã hứa với tiểu yêu, sau khi việc thành sẽ chia một nửa hồn hoa cho tiểu yêu. Không biết đại nhân khi nào sẽ ra tay?”
Thật là ngây thơ.
Ta lạnh lùng cười nhạt: “Tiểu chuột yêu, ta khuyên ngươi nên cách xa tên hắc xà bỉ ổi này càng xa càng tốt. Nếu không, đến lúc chết cũng không biết mình chết như thế nào.”
Chuột yêu vừa định nói, đột nhiên bị một cái đuôi rắn quấn chặt lấy cổ.
Tức Minh cười âm hiểm: “Quả nhiên Phi Sắc là người hiểu bổn tọa nhất. Thứ mà bổn tọa muốn, làm sao có thể chia sẻ với kẻ khác.”
Đuôi rắn siết chặt thêm một chút, chuột yêu lập tức hóa thành làn khói trắng.
Ta đã nói mà.
Rắn đúng là loài lạnh lùng vô tình.
“Phi Sắc, đã đến lúc nàng theo bổn tọa về cùng song tu rồi.”
Chiếc đuôi rắn lạnh lẽo trơn nhẫy lao tới, luồn xuống váy ta.
Ta giẫm mạnh lên nó, nghiền thật kỹ: “Ngươi đừng mơ giữa ban ngày nữa! Ta theo ngươi về? E là kết cục cũng giống như con chuột yêu kia, hồn tan phách tán thôi.”
Tức Minh gằn giọng cười vài tiếng, giọng nói càng thêm độc ác: “Thứ mà bổn tọa để mắt tới, chưa từng để lỡ bao giờ.”
“E rằng lần này các hạ sẽ lỡ rồi.”
Giọng nói trong trẻo mang theo tuyết bay đến bên tai ta.
Ánh bạc loé lên, Tức Minh bất ngờ bị một luồng kiếm khí sắc bén đánh bật ra vài trượng, dường như còn bị thương nhẹ.
Một bàn tay trắng trẻo thon dài ôm lấy eo ta, kéo ta ra phía sau hắn.
Hồ ly đạo trưởng đến rồi.
13
Vẫn là đạo bào xanh sẫm, phong thái nho nhã thanh cao.
Tức Minh nhìn chằm chằm vào Thương Thước, ánh mắt âm độc: “Ngọc diện la sát, lại là ngươi. Trước kia bổn tọa còn chưa tính sổ với ngươi đâu.”
Xem ra trước đó quả thật là Thương Thước giúp ta thoát khỏi Tức Minh.
Cộng thêm lần này nữa.
Khoản nợ ân tình này, càng lúc càng sâu thêm rồi.
Ánh mắt của Tức Minh rơi xuống hai chúng ta, hắn chậc lưỡi hai tiếng: “Đạo sĩ cứu yêu tinh, thật là hiếm thấy. Thương Thước, ngươi quả là làm rạng danh Ẩn Nguyệt Quán các người.”
À, đúng rồi.
Tên hắc xà này không chỉ ích kỷ bỉ ổi vô tình, mà cái miệng cũng vô cùng thối.
“Quá khen.”
Thương Thước khẽ nhướng mày, dáng vẻ ngạo mạn đầy phong lưu.
Mặt Tức Minh tái xanh.
Ta không nhịn được cười thành tiếng.
Ánh mắt liếc qua đuôi rắn của Tức Minh, ta khẽ nhắc: “Đạo trưởng hồ ly cẩn thận, hắn đang đánh lén!”
Thương Thước đẩy ta về phía sau, vung mạnh phất trần.
Chiếc phất trần màu bạc lập tức kéo dài ra, trong chớp mắt đã quấn chặt lấy cổ của Tức Minh.
Tức Minh hoàn toàn không phải là đối thủ của Thương Thước.
Thấy tình thế bất lợi, hắn hóa thành một làn khói đen, chật vật bỏ chạy.
Ta nhìn theo hướng Tức Minh vừa rời đi, lớn giọng nói: “Coi như ngươi chạy nhanh đấy! Còn dám dây dưa với bà đây, cẩn thận ta lột da rắn của ngươi làm áo!”
Cái gọi là “chó cậy thế chủ,” hẳn là như vậy.
“Sao lại không từ mà biệt?”
Tuyết đột nhiên ngừng rơi.
Thương Chước cầm một chiếc ô trúc xanh, che trên đỉnh đầu ta.
Ta mỉm cười quay người: “Đạo trưởng lo cho ta sao?”
“Lẽ nào ngươi không nên lo cho bản thân mình trước sao? Hồ ly đạo trưởng, bí mật của ngươi đã bị ta phát hiện rồi.”
Ta cầm lấy tua dài ở khuyên tai của hắn, cuộn vòng quanh ngón tay.
Thương Chước cụp mắt nhìn ta, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Đùa thì cứ đùa.
Nhưng có vài chuyện, vẫn cần nói rõ ràng.
“Thương Chước, ngươi có từng nghe câu thơ này chưa? ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân.’”
Ta bắt lấy ánh mắt của hắn, thân mình không ngừng tiến sát.
“Rốt cuộc ngươi đang che ô cho ai?”
Hồ ly đạo trưởng trong mắt một mảnh trong trẻo.
Bị ta hỏi như vậy, cũng giống như tối hôm ấy, nơi đuôi mắt hắn hơi đỏ lên, lại chẳng có chút bối rối nào.
Hắn nói: “Ta chưa từng xem nàng là kẻ thế thân.”
Đạo sĩ nói lời tình cảm, thật đúng là muốn mạng người.
Lại khiến người ta không thể không tin tưởng.
Ta khoát tay: “Thôi đi, chung quy ngươi cũng có ơn với ta. Hơn nữa chuyện uống rượu, quả thật là do ta bướng bỉnh. Hồ ly đạo trưởng, đa tạ ngươi nha, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi.”
Thương Chước lại đổi chủ đề: “Ngày mai cùng đi hội đèn lồng nhé.”
Ta có chút nghi hoặc.
Hắn giải thích: “Tâm nguyện.”
Là cái trò chơi đó.
Hừ.
Tiểu đạo trưởng này, nhớ rõ thật.
14
Trong nhân gian, lễ hội náo nhiệt nhất chính là hội đèn lồng thượng nguyên.
Mười dặm phố dài, người đông như dệt.
Khi đèn hoa trên phố sáng lên, sắc màu lộng lẫy, soi rọi màn đêm tựa ban ngày.
Ta rất thích sự náo nhiệt huyên náo của hội đèn lồng.
Nhưng chưa từng cùng ai ngắm hội đèn.
Không ngờ, khi cùng Thương Chước đi giữa những tiếng chào gọi của các hàng quán ven đường, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác kỳ diệu.
Tựa như chúng ta đã quen biết từ lâu.
Ta mải suy nghĩ, hoàn toàn không để ý Thương Chước đã dừng lại.
Ta bất ngờ không kịp đề phòng, va vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Hắn như biến phép, lấy ra hai chiếc đèn trời, ngẩng đầu ra hiệu: “Có muốn thả không?”
Ta cắn một miếng sơn trà chua ngọt, gật đầu.
Trời đêm như đổ mực, đèn sáng lung linh, hòa cùng ánh sao lấp lánh.
Khi thả đèn trời, cần viết ra tâm nguyện của bản thân.
Ta viết một chuỗi dài thật dài.
Liếc mắt thấy Thương Chước.
Trên giấy đèn của hắn, chỉ có một dòng chữ nhỏ.
“Đạo trưởng, ngươi ước điều gì vậy?”
Ta tiến lại gần.
Thương Chước không nói, chỉ mỉm cười khẽ, cùng ta thả chiếc đèn sáng rực trong tay bay đi.
Ánh đèn rực rỡ, nhảy nhót trong mắt hắn, lấp lánh tựa ngân hà.
Người tuyệt sắc thanh cao như vậy, tự nhiên thu hút ánh mắt của không ít cô nương.
Có người thẹn thùng liếc nhìn trộm, có người táo bạo ngắm nhìn.
Thậm chí có người táo tợn hơn, ném luôn bông hoa lụa trong tay tới.
Hừ.
Gương mặt này hại người không ít đây.
Ta vội kéo hắn đi, kẻo lại vương tơ tình khắp nơi.
Thương Chước chưa kịp phản ứng, khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ta nhìn quanh, chỉ về phía xa nơi đông người, giả vờ phấn khích: “Kia… kia có kể chuyện kìa, chúng ta qua đó xem.”
Chủ yếu là bên đó ít cô nương hơn.
Ông kể chuyện gõ bàn một cái, xòe quạt, mấp máy môi trên dưới.
Kể thao thao bất tuyệt.
“Nói rằng ở chốn giao thoa giữa tiên giới và phàm gian này, có một ngọn tiên sơn quanh năm tuyết phủ. Trên núi có một vị cửu vĩ hồ tiên quân sinh sống.”
Vốn là tránh đào hoa, nhưng nghe cái gì mà cửu vĩ hồ tiên quân, ta lại thấy hứng thú.
Ta dùng khuỷu tay chạm vào Thương Chước: “Cửu vĩ hồ, có khi là tổ tiên nào của ngươi đấy.”
15
Thương Chước dường như lại thấy chẳng mấy thú vị, chỉ nhếch môi: “Chỉ là một câu chuyện mà thôi.”
Nhưng hắn cũng không nói là không muốn nghe nữa.
Ta không để ý đến hắn, tiếp tục nghe kể.
“Vị tiên quân đó tuân lệnh Thiên Đế trấn giữ ngọn núi, một canh giữ đã là ngàn năm. Nhưng sau đó, không rõ vì lý do gì, tiên quân ấy lại tự ý lấy trộm bảo vật của tiên sơn. Thiên Đế nổi giận, giáng xuống hình phạt lôi đả, mỗi năm vào ngày tuyết cuối cùng của mùa đông, tiên quân phải chịu đựng hình phạt nửa người nửa hồ ly, đến ngàn năm sau mới chấm dứt…”
Nghe đến đây, ta quay sang nhìn Thương Chước.
Sắc mặt hắn cũng không còn giữ được vẻ bình thường.
Cũng phải thôi.
Nghe chuyện đồng tộc bị trừng phạt, hẳn hắn cũng thấy khó chịu.
“Được rồi! Không nghe nữa! Cái gì mà câu chuyện nhảm nhí, thật vô vị.”
Ta kéo Thương Chước rời đi.
Đã khuya lắm rồi, những tiếng rao hàng bên đường dần nhỏ lại, người bán hàng cũng dọn dẹp, chuẩn bị về nhà đón tết.
Từ lúc rời chỗ kể chuyện, Thương Chước có vẻ là lạ.
Có lẽ là lòng thương cảm cho đồng tộc chăng.
Đi một đoạn, Thương Chước đột nhiên hỏi:
“Nàng nghĩ, vị tiên quân đó là người như thế nào?”
Ta còn đang nghĩ về câu chuyện, gần như buột miệng: “Ta nghĩ, hắn đúng là một kẻ ngốc. Cái gì mà tiên sơn, nói trắng ra cũng chỉ là một ngọn núi tuyết. Thiên Đế bảo trông coi, hắn lại cứ thế mà giữ gìn hàng ngàn năm, chẳng than phiền một lời. Nếu không là kẻ ngốc thì là gì?”
Vừa nói xong, ta vội bịt miệng.
Xong rồi.
Lỡ nói xấu tổ tiên của người ta, đúng là không hay.
Thương Chước ngẩn người một lúc rồi nở nụ cười: “Nàng nói đúng, hắn quả thực là kẻ ngốc.”
Thấy hắn không giận, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi ta an ủi: “Hồ ly đạo trưởng, đừng nghĩ ngợi nhiều. Chẳng phải ngươi đã nói đó chỉ là một câu chuyện sao? Rốt cuộc ngọn núi và vị tiên quân ấy có tồn tại hay không, cũng không biết chắc.”
Lời vừa dứt, eo ta bỗng cảm thấy lạnh buốt.
Một chiếc đuôi rắn đen cuộn chặt lấy ta, mạnh mẽ kéo ta đi.
Trong ánh sáng chói lòa, ta thấy Thương Chước càng lúc càng xa dần.
Khi mở mắt lần nữa, ta đã ở một nơi khác.
Gương mặt âm trầm của Tức Minh hiện ngay trước mắt.