Hình Xăm Trí Mạng - Chương 3
9.
Rõ ràng Đinh Lai lo lắng nên mới muốn trở về sớm hơn dự tính.
Từ lúc tôi bất chấp mọi thứ để bước chân vào giới thượng lưu thì tôi đã hiểu rõ giữa những cặp vợ chồng hào môn có mấy ai chân thành.
Tôi đã qua cái tuổi tin vào tình yêu trong truyện cổ tích từ lâu rồi.
Nếu Đinh Lai quan tâm tới nhà thờ tổ này như vậy, hẳn là nhà thờ tổ chắc chắn có bí mật của ông ta hoặc của nhà họ Đinh.
Tôi đã tải hai tấm ảnh đó lên máy tính để xem.
Từ ông bà của Đinh Lai, cho đến bố mẹ của ông ta, càng xem càng thấy bất thường.
Nếu nói ông của Đinh Lai còn ở thời phong kiến nên tam thê tứ thiếp còn miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng bố của Đinh Lai hẳn là người sau thời dân quốc, lúc năm 50 tuổi mà đã có tận mười người vợ.
Sau đó tôi nhìn những người này, khoảng thời gian chết cách nhau 2-3 năm.
Lúc thấy Đinh Lai, tôi bụm chặt miệng mình lại.
Từ hàng thứ năm đến hàng thứ mười, có hơn 60 cái, tất cả đều là bài vị của vợ Đinh Lai, nên là…. Đinh Lai đã kết hôn rất nhiều lần? Một năm có thể là 2-3 lần?
Thế vợ cũ của ông ta đều đã c.h.ế.t?
Trong đầu tôi dường như “bùm” một tiếng.
Trách sao được thím Trương không coi trọng bà chủ, bởi lẽ bà chủ của cái nhà này đều sống không được lâu.
Cô gái áo trắng trong giấc mơ của tôi có phải là vợ cũ của Đinh Lai không?
Nếu không phải nhờ tấm ảnh chụp này, tôi còn tưởng tôi với Đinh Lai sẽ thật dài thật lâu ở cạnh nhau cả đời.
Có cảm giác bản thân rơi vào hầm băng, người tôi run như cầy sấy.
Thế nên bà chủ của cái nhà này không được phép bước chân vào từ đường, Đinh Lai mới nghe tôi đi vào đó liền sốt sắng chạy về.
Tay tôi run đến nỗi không cầm chắc được điện thoại, tôi đành phải đặt nó lên giường, ngồi quỳ trên sàn nhà, ấn mở WeChat, gửi ảnh chụp với định vị cho dì Mễ, cầu cứu bà ta.
Tôi không muốn c.h.ế.t, tôi không muốn c.h.ế.t, tôi còn trẻ, tôi chưa có cơ hội…
Dì Mễ an ủi tôi, bảo tôi là bà ta nhất định sẽ tìm người điều tra Đinh Lai cẩn thận, còn tôi phải bình tĩnh trước, không được suy nghĩ lung tung, nếu hết thảy chỉ là hiểu lầm thì sao?
Tôi cũng nghĩ như thế, lỡ chỉ là hiểu lầm thì chẳng phải tôi đã tự tay đập nát giấc mộng hào môn của mình sao?
Tôi ổn định lại tâm trạng, chờ tin tức của dì Mễ.
10.
Buổi tối, Đinh Lai mới về tới đã ôm tôi vào lòng, gấp gáp muốn xem hình xăm sau lưng tôi.
“Da của em thật sự quá hợp với đóa mẫu đơn này, hình xăm đã bong vảy hết rồi, trông thật tự nhiên, đẹp quá đi mất.” Đinh Lai nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi rồi nói.
“Sao cơ? Anh từng xăm cho người phụ nữ khác rồi ư?” Tôi hờn dỗi nói.
Gương mặt Đinh Lai cứng đờ, sau đó cười cười: “Cục cưng à, chỉ có mình em thôi. Ngoan nào, để ông xã xem lần này x.ă.m ở chỗ nào thì đẹp nè?”
Gì? Còn muốn x.ă.m nữa?
Tôi bị dọa sợ, hoảng hốt xua tay: “Em không x.ă.m nữa đâu, đau quá, đóa mẫu đơn này đã rất đẹp rồi, em hài lòng lắm rồi, thật sự đó.”
Lúc này, điện thoại của Đinh Lai “ting” một tiếng.
Ông ta cầm điện thoại, khẽ nhíu mày, thoáng liếc mắt nhìn tôi một cái:
“Có một con lợn chạy trốn ở ngoại ô phía đông, anh đi xem một lát rồi về, em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng ông ta đến lúc ông ta biến mất sau cánh cửa, tiếng đóng sầm cửa làm tôi bừng tỉnh, xoa xoa cánh tay sởn da gà.
Nếu tôi không nhìn lầm thì hồi nãy khi mà tôi từ chối Đinh Lai, trong mắt ông ta đã lóe lên một tia độc ác, rõ ràng là ông ta không vui.
Cái ánh mắt đó làm tôi thấp thỏm lo âu, làm thế nào cũng không ngủ được nên tôi đã thắp chiếc lồng đèn cung đình màu vàng nhạt yêu thích nhất của mình lên, đặt ở trên tủ đầu giường rồi bật máy tính tìm kiếm tên Đinh Lai.
11.
Đinh Lai từng có một người vợ cả, đã c.h.ế.t vào mười năm trước, tiếp một năm sau đó ông ta cưới vợ hai, vợ hai của ông ta cũng c.h.ế.t vào ba năm trước. Từ lúc đó, Đinh Lai vẫn luôn độc thân.
Tôi liếc nhìn tấm ảnh chụp bài vị trong nhà thờ tổ trên điện thoại, người vợ hai của ông ta thật sự đã qua đời vào năm thứ hai sau khi kết hôn, quả nhiên không thể tin bất kỳ cái tin tức hay tin đồn gì.
Nên là chỉ có hai người vợ đầu là bà Đinh, còn những người sau này chắc là đều đi làm giấy kết hôn giả nhỉ?
Tôi lấy giấy kết hôn của tôi với Đinh Lai ra xem, tìm thử trên mạng một đoạn clip so sánh giấy đăng ký kết hôn thật giả, đúng thực nó là đồ giả.
Tôi nhớ rõ lúc đó, Đinh Lai nói ông ta sợ tôi xếp hàng ở Cục Dân Chính sẽ mệt nên liền mời nhân viên của Cục Dân Chính đến nhà cũ của Đinh gia để làm giấy kết hôn riêng cho chúng tôi.
Đắm chìm trong niềm hư vinh của phụ nữ, lúc đó tôi cảm thấy quá hạnh phúc, nở mày nở mặt nên đã nhanh chóng chấp nhận.
Đâu ngờ tới lúc đó lại chính là điểm bắt đầu của một chuỗi âm mưu.
Tôi cầm điện thoại bấm số của dì Mễ, đem những chứng cứ tôi tìm được gửi cho bà ta, gửi cả định vị, nhờ bà ta mau cho người đến đón tôi đi.
Dì Mễ đồng ý cái roẹt, nói rằng ngày mai trước lúc trời tối bà ta sẽ tự mình tới rước tôi về thành phố, bảo tôi nhớ chú ý an toàn.
Chúng tôi hẹn xong thời gian địa điểm gặp mặt, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới rồi tôi ngủ thiếp đi.
Lúc tôi ngủ, cô gái mặc váy trắng lại xuất hiện, hai hốc mắt đầy m.á.u, khẽ thì thầm bên tai tôi tên một trang web.
“Xem đi, xem đi, xem đi…”
Tôi giật mình tỉnh giấc, trong tay bỗng dưng có thêm một mảnh giấy đèn lồng, trên đó viết địa chỉ một trang web, trực giác nói cho tôi biết trên cái trang web này ẩn giấu một bí mật khủng khiếp.
Tôi kích động tới mức tay run run, nhanh chóng bật máy tính, nhập địa chỉ web vào khung tìm kiếm, lúc này mới phát hiện là một web ở nước ngoài, cần phải dùng VPN mới có thể xem được, cũng may nó không làm khó được tôi.
Mấy phút sau, tôi load lại lần nữa mới biết đó là một web đ.e.n chuyên đấu giá tác phẩm nghệ thuật.
Nửa đêm, cuộc đấu giá đang được phát sóng trực tiếp, tôi đăng ký thành công xong tiếp tục đăng nhập, lúc này trên sàn đấu giá đang đấu giá một cái sừng t.ê g.i.á.c hoang dã mới s.ă.n được ở Châu Á, trang web phát quá trình s.ă.n g.i.ế.t con tê giác đó, sau đó bị một người có ID ở Canada mua được với giá 8.8 triệu tệ.
Tiếp theo xuất hiện một tấm hình, mà tấm hình này làm m.á.u trong người tôi như ngừng chảy, đó là hình chụp bóng lưng của một người phụ nữ, mà trên lưng người phụ nữ đó có x.ă.m một khóm hoa mẫu đơn màu hồng trông giống hệt như tôi.
Tất nhiên thứ đ.ấu g.iá không phải là tấm ảnh là tấm da có hình xăm trên lưng người phụ nữ này, người uỷ thác cho biết bọn họ có thể chế tác nó thành một cái túi xách miễn phí cho người mua, giá khởi điểm của nó là 800 ngàn tệ.
Những tưởng sẽ không ai muốn có một thứ p.hi p.háp lại b.i.ế.n t.h.á.i như thế này, nhưng không nghĩ tới thì màn này còn cướp giật ác liệt hơn so với cái sừng t.ê g.i.á.c lúc nãy.
Qua nhiều lần nâng giá thì nó đã được chốt với mức giá 10 triệu tệ.
Giây phút đó, hình x.ă.m sau lưng giống như một con q.u.ỷ đang bám lấy tôi, khiến tôi sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người.
12.
Bỗng tôi nghe loáng thoáng tiếng ô tô chạy vào sân, tôi lập tức tắt máy tính, cởi bộ đồ ngủ ướt đẫm ra, nhanh chóng đi tắm để gột rửa mồ hôi nhớp nháp trên cơ thể, sau đó lẳng lặng nằm trên giường giả bộ ngủ.
Nằm xuống, điều chỉnh lại hô hấp chưa được một giây thì Đinh Lai đã bước vào phòng, ông ta tắm xong, nhẹ nhàng đốt một chút huân hương, đặt ở đầu giường, rồi ông ta nằm lên giường, ôm chặt tôi từ phía sau lưng.
Tôi sợ tới mức giật bắn người, nhưng lại được ông ta ôm vào lòng an ủi.
Nếu tôi không bước chân vào nhà thờ tổ, cũng không nhìn thấy trang web bán đấu giá đó, tôi nhất định cho rằng mình đã gả cho một người đàn ông vừa lịch lãm vừa dịu dàng.
Đinh Lai khẽ hôn tôi, vỗ về tôi như vỗ về một đứa trẻ, thế mà tôi lại thích mới ghê, ngửi mùi huân hương thơm ngọt, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy đã là buổi sáng.
Toàn thân tôi đau nhức, đặc biệt là tay với chân, không nhìn thấy thì không sao, vừa nhìn thấy thì muốn xỉu tại chỗ.
Đinh Lai thừa dịp tôi ngủ đã x.ă.m hình mai, lan, cúc, trúc lên tay chân của tôi.
Tôi bực đến mức muốn tìm Đinh Lai hỏi cho rõ, nhưng hỏi rồi mới biết ông ta đã ra ngoài từ sáng sớm.
Tinh lực dồi dào thật, tối x.ă.m mình, sáng cũng không cần ngủ bù.
Nhưng hơi kỳ lạ là bình thường tôi ngủ không sâu, nhưng tối hôm qua tôi lại ngủ say như c.h.ế.t vậy, một chút cảm giác cũng không có?
Trừ khi…
Tôi nhìn chằm chằm huân hương trên tủ đầu giường, trong lòng rét lạnh.
Ông ta gấp gáp đến mức đó sao? Hay là do người mua đang thúc giục?
Có phải ông ta càng gấp thì tôi sẽ c.h.ế.t càng mau không?
Cũng may tôi đã hẹn dì Mễ chiều tối nay gặp ở cổng tây của nhà họ Đinh rồi.
Đáng tiếc tới nhà họ Đinh gần một tháng, tôi vẫn chưa biết được người dùng giấy đèn lồng truyền tin cho tôi, từng bước dẫn tôi tới chân tướng sự thật rốt cuộc là người hay q.u.ỷ.
Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội biết được.