Hình Xăm Trí Mạng - Chương 1
1.
Tôi tên Chu Nhã Thanh, từ nhỏ nhà đã nghèo khó, nhưng ông trời còn thương tiếc nên đã tặng cho tôi đầu óc thông minh cùng ngoại hình ưa nhìn.
Tôi cho rằng ông trời muốn tôi ăn đồ của tư bản nên từ lúc nhìn những bức thư tình chấc đầy hộp tủ, tôi đã quyết định lợi dụng thật tốt gương mặt xinh đẹp này của mình.
Bắt đầu từ năm hai đại học, tôi đã ba năm liền giành cái chức hoa khôi của trường, cái danh hiệu này đã mang đến sự nổi tiếng cho tôi.
Trước hôm tốt nghiệp, một người gọi là dì Mễ làm trong giới thượng lưu Bắc Kinh tới tìm tôi, bà ta nói bà ta đang mở lớp đào tạo phu nhân hào môn, bao gả chồng giàu, bao luôn cả đời ăn sung mặc sướng, bà ta mời tôi tham gia lớp đào tạo này.
Tôi nghiên cứu một hồi rồi đồng ý.
Lúc gần kết thúc kỳ huấn luyện dài sáu tháng, dì Mễ giới thiệu cho tôi một ông chủ lớn, nghe đâu là chủ một gia tộc giàu có ở Giang Nam, tên là Đinh Lai.
Dì Mễ sắp xếp cho chúng tôi cùng nhau dùng bữa nhưng thật chất đó là một buổi xem mắt.
Đinh Lai đã gần 40 tuổi, phong độ ngời ngời, nhẹ nhàng lịch sự, mang theo phong thái của doanh nhân nhưng lại hiểu sâu biết rộng.
Cũng không quá già, ngoại hình cũng ổn, hơn nữa tiền tài quyền thế của ông ta làm tôi đặc biệt hài lòng.
Lúc ăn cơm, Đinh Lai hơi thất thố nhìn tôi chằm chằm, tôi ngượng ngùng hỏi ông ta sao lại luôn nhìn tôi mãi thế.
Ông ta nói da của tôi trắng lóa, là trắng đến phát sáng, ông ta chưa từng gặp qua làn da đẹp đến thế này bao giờ.
Lời này tuy là có chút dị dị, nhưng tóm lại cũng xem như là lời hay ý đẹp, nên tôi cho nó là lời khen thôi.
Đúng như dự đoán, Đinh Lai chọn tôi.
“Những cô gái từ chỗ của tôi đều phải trở thành vợ chính thức, chứ không phải làm tình nhân, Đinh tiên sinh, ông phải hiểu chuyện này.”
Dì Mễ thẳng thừng nói với Đinh Lai ngay trước mặt tôi.
Đinh Lai gật đầu, nắm tay tôi rồi nói với dì Mễ: “Tôi cưới Thanh Nhã về làm vợ, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ đối tốt với cô ấy.”
Khoảnh khắc nhận được lời hứa hẹn của Đinh Lai, tôi mừng tới phát khóc, kế hoạch lập ra nhiều năm cuối cùng cũng hưởng được thành quả, sự chăm chỉ của tôi cuối cùng cũng được đáp đền.
2.
Một tuần sau, quản gia của Đinh Lai dẫn tôi tới Giang Nam cổ trấn, đây là nơi ông ta ở, Đinh Lai thấy tôi đến liền vui vẻ tặng cho tôi một chiếc đèn lồng.
Đó là một chiếc đèn lồng dùng trong cung đình ngày xưa được sơn màu vàng nhạt, cổ hương cổ sắc, kiểu dáng độc đáo, tôi thích tới mức không nỡ rời tay, thế nên đặt nó trên tủ đầu giường.
Cũng trong đêm đó, tôi nằm mơ. Tôi mơ thấy một cô gái mặc váy trắng cầu cứu tôi, gương mặt mơ mơ hồ hồ, cả người đẫm m.á.u, thầm thì nói câu “Cứu tôi với” với tôi cả một đêm.
Tôi ngủ không ngon, cứ tưởng là mơ nhưng ai dè lúc thức dậy lại thấy bên gối có một mảnh giấy, trên đó viết: Cứu tôi với.
Tim tôi đập thình thịch, cho rằng mình hoa mắt nên nhìn ánh mặt trời một lúc, sau đó thì gần như muốn trợn trừng mắt đọc mảnh giấy.
“Phu nhân, người nhìn gì đó?”
Lê quản gia bị hỏng một mắt ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn về phía tôi, gương mặt tựa như một góc cổ thụ khô héo, tôi cũng chẳng biết tâm trạng ông ta hiện tại thế nào nữa.
Tôi sợ tới mức tay run lên, tờ giấy rơi xuống sàn nhà, vội cười cười nói: “Không có gì đâu, tại mảnh giấy này hơi đặc biệt, đó giờ chưa từng thấy qua nên nhìn xem thử đấy mà.”
“Ồ, là giấy gì mà có thể làm cho phu nhân cảm thấy hứng thế, cho tôi xem một chút được không?”
Từ lần đầu tiên gặp Lê quản gia tôi đã có hơi sợ ông ta, nói như nào nhỉ, sợ hãi run rẩy tựa như linh dương nhìn thấy sư tử.
Ông ta lấy mảnh giấy từ trong tay tôi.
Tôi nín thở, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
“Đây là loại giấy đặc chế để làm lồng đèn của nhà họ Đinh chúng tôi, chỉ có duy nhất ở đây, độc nhất vô nhị.”
Lê quản gia trả mảnh giấy lại cho tôi.
Quái lạ là chữ trên đó đều mất tung mất tích hết cả.
“Lê quản gia, loại giấy này nhìn thật đặc biệt, chắc là quá trình làm ra nó cũng phức tạp lắm nhỉ?”
Tôi thử thăm dò hỏi, cố tỏ ra mình giống bà chủ của nơi này.
“Mắt của phu nhân thật tốt, cái này thật ra không phải là giấy, mà là da động vật.”
Tôi thầm giật mình.
“Da động vật?” Giọng của tôi có chút run rẩy.
“Phu nhân đừng sợ, là da lợn, ở phía đông thị trấn chúng tôi có một trang trại chăn nuôi lợn. Những hoa văn trên đèn lồng thật chất là hình x.ă.m trên con lợn, mỗi con lợn đều sẽ được một nhà thiết kế chuyên nghiệp x.ă.m lên một hình. Mỗi một hình x.ă.m đều là độc nhất vô nhị, người ở khắp các nước đều đổ xô đến để đặt đèn lồng. Hàng trăm nghìn con lợn trong trang trại đã được đặt hàng trước.”
Tôi nhẹ nhàng thở phào, có lẽ tối hôm qua gặp ác mộng nên hoa mắt, chứ làm sao ban ngày ban mặt lại có q.u.ỷ xuất hiện chứ.
Nhưng đâu ngờ, mấy hôm sau trong đêm tân hôn của tôi với doanh nhân giàu có Đinh Lai lại xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị.
3.
Nhà họ Đinh là gia tộc có từ trăm năm trước, hôn lễ được tổ chức theo nghi lễ cổ xưa nên sẽ bắt đầu lúc hoàng hôn.
Hôm đó, những người ở trấn nhỏ đều đến chúc mừng, một bữa tiệc linh đình được tổ chức trải dài mấy dặm trên đường đi, hai bên đường treo đèn lồng đỏ của nhà họ Đinh, cổ điển mông lung, làm người ta không phân biệt đâu là thực đâu là mơ.
Tôi từ trên xe cưới bước xuống, rất nhiều người tiến đến chúc mừng, trong lúc hỗn loạn chả biết ai đã dúi vào tay tôi mảnh giấy, tôi nắm chặt trong tay nhưng chưa vội xem, chờ đến khi làm lễ xong, kính rượu rồi, lúc tôi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi thì mới mở ra xem.
Vẫn là dùng giấy làm đèn lồng của nhà họ Đinh viết, trên đó viết một chữ “Trốn” đỏ tươi như m.á.u.
Cảm giác như có ai đó đánh một cú lên ngực, tay tôi run rẩy làm rớt mảnh giấy xuống sàn.
Lúc này cửa mở ra, Đinh Lai ngà ngà say được hai người giúp việc đỡ vào, tôi bước tới đón, chân đạp lên tờ giấy đó, chờ ông ta đi rửa mặt thì tôi nhân cơ hội nhặt mảnh giấy lên, lúc này thì thấy dòng chữ trên tờ giấy đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh mờ mờ ảo ảo của một cô gái.
Tóc dài ngang vai, khuôn mặt thanh tú, khoé miệng nở một nụ cười q.u.ỷ dị.
Da đầu tôi tê rần, dùng sức dụi mắt rồi nhìn qua ánh đèn, tới lúc nhìn lại tờ giấy thì đã không thấy bóng dáng cô gái đó đâu nữa.
Tôi đang buồn bực thì cửa toilet mở ra, Đinh Lai đang lau tóc, rót hai ly rượu vang đỏ mang đến đây.
Váy ngủ tơ tằm không có túi nên tôi đành phải giấu mảnh giấy dưới gối đầu giường.
“Em mệt chưa? Uống một ly rượu vang đỏ đi rồi ngủ.”
Đinh Lai lịch thiệp đưa ly rượu vang đỏ cho tôi, nở một nụ cười đẹp trai ngời ngời cùng tôi uống rượu giao bôi.
Nói thật thì Đinh Lai tuy đã 40 tuổi nhưng phong độ thì miễn chê, trừ hormone thành thục của đàn ông, còn có dáng vẻ trầm ổn tự tin của người thành công, thêm tác dụng của rượu vang đỏ, Đinh Lai trong mắt tôi còn đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ.
Đinh Lai rất giỏi tạo bầu không khí, đầu tiên là thắp vô số đèn lồng cung đình đủ kiểu đủ loại do nhà họ Đinh chế tác, để giường làm trung tâm rồi đặt nó ở chung quanh, sau đó ông ta tắt đèn, trong ánh đèn lay động, ông ta quỳ một gối xuống trước mặt tôi.
Ánh đèn mông lung mờ ảo, nét đẹp của người đàn ông loá mắt, bầu không khí mập mờ, rất nhanh tôi đã ngã vào trong cái ôm của Đinh Lai.
4.
Nửa đêm tôi đau tới giật mình tỉnh giấc, sau lưng tê dại, giống như bị cả ngàn con kiến gặm cắn, tôi mơ màng mở mắt ra, đang định xoay người thì bị Đinh Lai giữ chặt.
“Đừng nhúc nhích, sẽ sớm ổn thôi.”
“Ngoan.”
“Anh đang làm gì đó?” Cơn đau sau lưng làm tôi lo lắng.
“Được rồi.” Đinh Lai cười nói.
Ông ta lấy di động chụp một tấm ảnh cho tôi xem.
“Nhã Thanh, đây là quà tân hôn anh tặng cho em, xem xem đẹp không?”
Đó là một khóm hoa mẫu đơn đang nở rộ, những cảnh hoa hồng nhạt xếp chồng lên nhau, giống như những con bướm đang nhảy múa, từ cánh hoa đến nhuỵ hoa đều được chạm khắc tỉ mỉ, sống động như thật, nhưng là nếu không phải xăm trên lưng tôi, tôi còn thích hơn nữa.
“Đẹp lắm.”
Tôi cười cười đáp lại.
“Nhưng là đây không giống một hình x.ă.m, mà giống một bức tranh.”
Tôi thuận miệng nói ra nghi ngờ của tôi.
Nét mặt Đinh Lai cứng lại, ngay sau đó dịu dàng nói: “Xin lỗi, từ nhỏ anh đã quen vẽ đèn lồng nên thứ anh x.ă.m đa phần đều là những bức tranh trên đèn lồng.”
Ra là thế.
Tôi an ủi ông ta: “Đẹp thật đó. Đây là lần đầu tiên em thấy hình x.ă.m đẹp như thế này. Ông xã của em lợi hại thật.”
“Lê quản gia nói không sai, anh đúng là thấu hiểu lòng người.”
Đinh Lai mỉm cười ôm tôi vào lòng, tôi vùi đầu vào ngực ông ta, che giấu cảm xúc của tôi.
Đây là món quà bất ngờ sao? Có lẽ đối với Đinh Lai là thế, nhưng đối với tôi thì lại không.
Đinh Lai x.ă.m hoa mẫu đơn lên lưng tôi mà không hề hỏi ý tôi tiếng nào, chỉ cần ông ta muốn thì ông ta làm, từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến cảm xúc của tôi, hoặc là nếu tôi không thích hoa mẫu đơn thì sao. Giống như tôi chỉ là thú cưng của ông ta chứ không phải là một… Con người.
“Nhã Thanh, em rất thích đèn lồng giấy của nhà họ Đinh sao?” Đinh Lai ghé đầu thì thầm bên tai tôi.
Tôi gật đầu.
“Hèn gì đi ngủ mà còn để nó cạnh bên.” Dường như ông ta cười khẽ một tiếng.
Nghe câu này, đôi mắt tôi đang khép hờ đột nhiên mở to, dưới ánh đèn lồng nhẹ nhàng, cái mảnh giấy cỡ nửa bàn tay mà họ Đinh dùng làm đèn lồng bị tôi giấu dưới gối, giờ lại bất thình lình ở trước mặt tôi, chẳng nói đâu xa, chắc chắn Đinh Lai đã sớm thấy nó rồi.
Thế những chữ trên giấy Đinh Lai có thể nhìn thấy không?
Cơ thể tôi bất giác run lên.
“Em sao thế? Khó chịu ở đâu sao?” Đinh Lai quan tâm hỏi tôi.
“Lưng, lưng hơi đau một chút.” Cùng lúc đó, mồ hôi lạnh trên người tôi túa ra.
Đinh Lai vội buông tôi ra, nói lời xin lỗi, rồi quay lưng lại với tôi mà đi ngủ.
Nhìn phản ứng của Đinh Lai thì hẳn là ông ta chỉ thấy được mảnh giấy, còn những chữ trên mảnh giấy sẽ tự biến mất như lần trước?
Tôi đưa ta chậm rãi mò mẫm tìm mảnh giấy đó, nỗ lực không chế trái tim đang kinh hoàng, đưa nó lên trước mặt nương nhờ ánh sáng để nhìn xem thử.
Quả nhiên hệt như lần trước, chữ trên đó đều mất tung mất tích.
Tôi hít một hơi thật sâu, xoa xoa ngực, tinh thần căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng, cả người thấm mệt nên mới một chút đã ngủ thiếp đi.