Hiệp Sĩ Của Em - Chương 5: Ngoại Truyện - Góc Nhìn Của Nam Chính
Khi ba tôi nói sẽ tìm cho tôi một đối tượng để liên hôn, tôi thẳng thừng nói với ông rằng, ngoài Triệu Yên Nhất, tôi sẽ không cưới ai khác.
Ông nhìn tôi một lúc, rồi nói rằng gia đình thích Triệu Uyển hơn.
Dù cô ấy không phải con ruột của nhà họ Triệu, nhưng cô ấy lại được cưng chiều nhất trong nhà, vì mẹ cô ấy mới là bà chủ hiện tại của nhà họ Triệu.
Điều này có nghĩa là, cưới cô ấy thì việc hợp tác thương mại giữa hai gia đình sẽ chặt chẽ hơn.
Tôi còn chưa nói gì, ba đã tiếp tục nhấn mạnh: “Triệu Uyển muốn lấy con, còn Triệu Yên Nhất thì chưa chắc.”
“Ngôn Thời, đừng làm mọi chuyện phức tạp.”
Tôi im lặng.
Yên Yên đã quên hết chuyện cũ, liệu cô ấy có chấp nhận một cuộc hôn nhân thương mại như vậy không?
Khi tôi đang suy nghĩ về cách giải quyết, ba tưởng tôi đã đồng ý với đề nghị của ông, ông đứng dậy: “Ngày mai hẹn Triệu Uyển đi ăn tối đi, hai đứa cũng nên gặp nhau nhiều hơn.”
Tôi cũng đứng lên, nhìn thẳng vào mắt ông: “Con sẽ không gặp cô ấy để ăn tối.”
“Người con muốn cưới chỉ có Triệu Yên Nhất. Ba chắc cũng hiểu rất rõ, không ai có thể ép con làm những điều con không muốn.”
“Có lẽ ba cũng nên cân nhắc tìm một người thừa kế khác.”
Dù đôi cánh của tôi vẫn chưa hoàn toàn đủ lông đủ cánh, nhưng tôi đã có vị trí nhất định trong tập đoàn Kỷ thị, và nếu giai đoạn này cắt đứt với tôi, đó sẽ là một tổn thất lớn đối với Kỷ thị.
Ba nhìn tôi một lúc lâu, rồi không nói gì thêm, chỉ rời đi.
Khi việc liên hôn chưa có kết luận, tôi đã đi Mỹ công tác, và khi trở về, ba nói với tôi rằng ba tháng nữa sẽ đính hôn, với Triệu Yên Nhất.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra cô ấy đã đồng ý.
Trong khi quên hết mọi chuyện quá khứ, cô ấy vẫn chọn tôi.
Kết luận này khiến tôi vui mừng đến phát điên.
Một tháng trước lễ đính hôn, trong một buổi tiệc, tôi định tìm cô ấy, nhưng đối tác liên tục kéo tôi nói chuyện về dự án.
Tôi lơ đãng, ánh mắt không ngừng dõi theo cô ấy.
Cô ấy lẻn vào phòng nghỉ.
Cuối cùng tôi cũng tìm được lý do để thoát ra.
Khi tôi đi theo cô ấy, tôi nhìn thấy cô ấy đổ chất lỏng trong ly rượu vào một túi nhỏ, rồi cẩn thận cho vào túi xách.
Sau đó, cô ấy lên tầng hai của khách sạn, ghé tai nghe ngóng trước cửa một căn phòng.
Bộ dạng lén lút đó khiến tôi nhớ lại hình ảnh cô ấy khi còn nhỏ.
Mỗi lần tan học, tôi không biết cô ấy sẽ xuất hiện từ hướng nào, rồi cô ấy sẽ cười tươi rói, kéo lấy vạt áo đồng phục của tôi và nói: “A Thời ca ca, chúng ta cùng về nhà nhé.”
Tôi đột nhiên ngẩn ngơ, cô bé tinh nghịch ngày ấy đã biến mất từ lâu rồi.
Cho đến khi cô ấy va vào lòng tôi, tôi cứ ngỡ cô ấy đã trở lại.
Cô ấy đẩy tôi vào lối thoát hiểm, đôi mắt trong sáng và rạng rỡ.
Cô ấy kéo cà vạt của tôi, cười nói: “Ồ, hóa ra là vị hôn phu của tôi, thật tình cờ.”
Tôi vừa định nói gì đó, cô ấy đã đưa tay lên bịt miệng tôi, bàn tay mềm mại nhưng lạnh ngắt.
“Đừng nói gì.”
Cô ấy nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đôi mắt long lanh đầy phấn khích.
Tôi cúi xuống nhìn cô ấy, đột nhiên cảm thấy cô ấy thế này cũng rất tốt.
Quên hết những chuyện không vui.
Dù cho cái giá của việc quên đi những phiền muộn là cô ấy quên cả tôi, cũng không sao.
Tiếng ồn bên ngoài ngày càng lớn, tôi nghe thấy tiếng la hét của mẹ kế cô ấy, cùng những âm thanh hỗn loạn khác.
Cô ấy hài lòng buông tôi ra.
Tôi mỉm cười hỏi: “Lại làm chuyện gì tốt nữa đây?”
Cô ấy nhún vai: “Lấy gậy ông đập lưng ông thôi.”
Tôi cởi áo vest khoác lên người cô ấy, qua lớp áo tôi nắm lấy cổ tay cô ấy.
“Đêm nay trăng đẹp lắm, đi dạo không?”
Cô ấy nắm lấy tay tôi, nở nụ cười tinh nghịch và rạng rỡ: “Nhớ đấy, tối nay không được về nhà.”
-HẾT-