Hỉ Đoàn Viên - Chương 2
05.
Kiếp trước, cũng chính trong buổi chơi bóng này, khi ta sắp ghi bàn và giành chiến thắng, Lý Ngưng Nguyệt đã ngấm ngầm giở trò, thúc ngựa đ//âm vào ta, khiến ta ngã g//ãy chân.
Dù cuối cùng ta đã giành được chiến thắng, nhưng lại mang tiếng thắng không minh bạch, gian xảo. Còn nàng ta dù thua nhưng lại nhận được sự thương cảm, đồng tình từ mọi người.
Chiến thắng và thất bại giữa ta và nàng ta từ đó đổi chỗ cho nhau.
Tạ Chiêu thì không bị Lý Ngưng Nguyệt lừa, nhưng Tạ Lễ – tên ngốc kia – lại bị nàng ta mê hoặc, ngược lại còn thương xót nàng ta, làm Phù Tuyết tức đến khóc, ăn liền một lúc ba cái chân giò lợn.
Cuộc thi bắt đầu, ta liên tiếp ghi ba bàn, sắc mặt Lý Ngưng Nguyệt từ kiêu ngạo biến thành u ám.
Nàng ta hận thù nhìn ta một cái. Khi ta sắp ghi bàn cuối cùng, nàng ta dốc hết sức thúc ngựa lao vào ta. Tình cảnh không khác gì kiếp trước. Nhưng kết cục lần này sẽ khác.
Ta hoảng sợ hét lớn, giọng mang theo tiếng khóc: “Lý cô nương, ngươi làm gì vậy?”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta, đồng tử Tạ Chiêu co lại, lập tức leo lên ngựa lao về phía ta: “Cẩn thận!”
Đồng thời, ta kéo dây cương, để góc chet bị Lý Ngưng Nguyệt chặn lại lộ ra trước mặt mọi người. Lý Ngưng Nguyệt không ngờ ta lại làm như vậy, vội vàng kéo dây cương để dừng lại, nhưng đã quá muộn.
Ngựa của nàng ta theo quán tính vẫn lao tới. Ta ngấm ngầm giật dây cương, cố ý đối đầu. Trước khi Lý Ngưng Nguyệt đ:/âm vào ta, ta đã tự ngã xuống ngựa. Như vậy chỉ bị thương ngoài da chứ không bị nội thương.
Ta không bao giờ làm chuyện hại mình để trả thù, chẳng đáng cũng chẳng khôn ngoan. Không chỉ vậy, khi hai con ngựa va vào nhau, ta còn thuận tiện đạp một cái vào Lý Ngưng Nguyệt.
Ta dùng hết sức lực, nàng ta thét lên đau đớn, bị ngựa hất văng xuống đất, lăn mấy vòng, trang sức bị rơi hết. Cả người lấm lem bùn đất, đâu còn chút dáng vẻ yếu đuối đáng yêu như kiếp trước.
Chắc hẳn lần này nàng ta bị thương nặng hơn nhiều so với kiếp trước. Tạ Chiêu ghìm ngựa nhảy xuống, gần như lao tới ôm chặt lấy ta, trong mắt đầy lo lắng.
Chàng hét lớn: “Tạ Lễ!”
Tạ Lễ từ nhỏ đã học y thuật giỏi, còn hơn cả thái y trong cung. Ta khóc nghẹn trong lòng Tạ Chiêu, cho đến khi tất cả các phu nhân quyền quý đều tụ lại xung quanh, đảm bảo không thiếu một ai, ta mới thở dốc, sợ hãi nức nở tố cáo.
“Lý cô nương, ngươi làm gì vậy? Ngươi mời ta chơi, dù thua nhưng cũng không nên hại người, thắng bại là chuyện thường tình, nếu ngươi muốn thắng, nói một tiếng là được, ta nhường cho ngươi, cần gì… cần gì phải đòi m//ạng ta như vậy?”
Lý Ngưng Nguyệt đau đớn không nói nên lời, kinh ngạc nhìn ta, miệng lưỡi rõ ràng đưa nàng ta lên dàn lửa. Ta càng khóc to hơn, trực tiếp nhắm vào chủ nhà Trương đại nương tử.
“Trương đại nương tử, sau này ta không dám đến dự hội của ngài nữa, đây là muốn lấy m//ạng người ta mà.”
Không ít tiểu thư nhà quan đang xem náo nhiệt cũng đồng tình. Trương đại nương tử vội vàng xin lỗi ta.
Tạ Chiêu bị ta nhéo hai cái, lập tức hiểu ra, mặt lạnh lùng phụ họa: “Ta thấy sau này đừng mở hội gì nữa! Chet thế nào cũng không biết!”
Trương đại nương tử xấu hổ, Lý Ngưng Nguyệt dù sao cũng là tiểu thư nhà Thượng Thư, nàng cũng không tiện làm quá.
Nàng vừa cẩn thận nhìn sắc mặt Tạ Chiêu, vừa ra lệnh cho người đưa Lý Ngưng Nguyệt về nhà, đồng thời cam đoan với mọi người, sau này sẽ không mời Lý Ngưng Nguyệt đến dự hội nữa.
Lý Ngưng Nguyệt tức đến mức suýt ngất, muốn nói nhưng miệng vừa động đã kéo theo vết thương trên mặt, đau đến nhăn nhó, chỉ còn lại tiếng rên rỉ.
Tạ Chiêu cẩn thận bế ta lên, đưa lên xe ngựa. Cùng lên xe còn có Tạ Lễ. Tạ Lễ chưa kịp kê đơn xong, gia nhân bên ngoài đã vội vàng hô: “Tiểu công tử, ngài mau xem, Tam công chúa muốn giet tiểu thư nhà họ Lý để đền m//ạng cho Vương cô nương.”
Ta suýt bật cười: “Huynh mau đi xem Phù Tuyết, đừng để nàng làm chuyện dại dột.”
Tạ Lễ đau đầu đỡ trán, kê đơn cho ta xong lập tức đi ngay. Tạ Lễ và Phù Tuyết cũng coi như oan gia, kiếp trước vì Lý Ngưng Nguyệt làm loạn, lại do Phù Tuyết nóng tính, khiến hai người sau khi cưới không hạnh phúc.
Ta từng nghĩ họ sẽ hoà ly, ai ngờ lại cãi cọ sống cùng nhau cả đời. Sau khi tân hoàng đăng cơ, nhà mẹ đẻ Phù Tuyết sa sút, người Tạ gia ép Tạ Lễ bỏ vợ, cưới người khác, ai ngờ Tạ Lễ thà chet không chịu, thậm chí còn công khai chống đối cha mẹ, đưa Phù Tuyết ra ở riêng.
Ta đã sống lại một đời, sẽ không để Lý Ngưng Nguyệt phá hoại tình cảm của Tạ Lễ và Phù Tuyết.
Lần này, ta sẽ khiến mọi mưu đồ của nàng ta tan thành mây khói. Buổi chơi bóng hôm nay, chẳng qua chỉ là món khai vị nhỏ, trò hay vẫn còn ở phía sau.
06.
Sự việc tại buổi chơi bóng nhanh chóng lan truyền, Lý Thượng thư bị Hoàng đế khiển trách vì không nghiêm chỉnh trong việc quản lý gia đình và dạy dỗ con cái, bị phạt nửa năm bổng lộc.
Tai mắt ở Lý phủ báo về rằng, sau buổi triều sớm, Lý Thượng thư đã mắng Lý Ngưng Nguyệt một trận rồi bắt nàng ta quỳ trong từ đường suốt mấy đêm, đầu gối nàng ta sưng phù lên không còn ra hình dạng gì nữa.
Ngày hôm sau, phu nhân Thượng thư dẫn theo Lý Ngưng Nguyệt tập tễnh đến xin lỗi ta. Hiện nay cha ta là Đại tướng quân, nắm giữ binh quyền, ngay cả Hoàng đế cũng phải nể mặt, Lý gia không dám đắc tội.
Việc trong nội phủ đều do mẹ ta quản lý, bà để hai mẹ con Lý gia đứng ngoài đợi. Tiết trời đầu xuân lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Ngưng Nguyệt bị gió lạnh thổi đến tái nhợt.
Đợi khi thời gian đủ lâu, mẹ mới cho họ vào. Vào rồi cũng không mời ngồi, hai người đứng đó xin lỗi.
“Thật sự là lỗi của tiểu nữ, hôm nay ta đặc biệt dẫn nàng đến xin lỗi tỷ tỷ.”
Lý Ngưng Nguyệt cúi đầu đứng sau lưng mẹ mình, ánh mắt lại xuyên qua mọi người mà nhìn vào ta. Một cảm giác kỳ lạ hiện lên trong lòng ta.
Rõ ràng hôm nay Lý Ngưng Nguyệt thảm hại hơn mọi khi, toàn thân thương tích, ngay cả mặt cũng có vết xước, thật sự không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng khí chất xung quanh lại ổn định hơn nhiều so với vẻ ngoài lộng lẫy thường ngày.
Ánh mắt nàng ta nhìn ta hoàn toàn thay đổi, tràn đầy khinh thường, không giống vẻ ngu ngốc ngày trước.
Nàng ta bước lên xin lỗi ta, dáng vẻ rất thấp kém, chưa kịp nói lời nào thì nước mắt đã rơi, trông thật đáng thương.
“Vương muội muội, hôm đó tỷ không cố ý, ngựa phát cuồng, tỷ không kiểm soát được, sau này mới biết con ngựa đó đã bị người hạ thuốc, thật sự xin lỗi muội.”
Ta cười lạnh trong lòng, diễn tốt thật đấy. Để cứu vãn danh tiếng của mình trong kinh thành, nàng ta đã tốn không ít công sức để nghĩ ra lý do.
Mẹ ta châm biếm vài câu, thấy chướng mắt, bèn đuổi người đi. Phu nhân Thượng thư xấu hổ dẫn theo Lý Ngưng Nguyệt rời đi.
Vốn dĩ chỉ là hình thức để Hoàng đế và các quan viên xem. Ai ngờ, Lý Ngưng Nguyệt lại quay lại, nhờ gia nhân báo rằng nàng ta quên đưa quà đền bù, phiền ta ra gặp một chút.
Ta nhướn mày, thật thú vị, nên cho người dẫn nàng ta vào. Ta muốn xem nàng ta lại giở trò gì.
Nàng ta đưa cho ta một cái hộp dài tinh xảo, thay đổi thái độ, cười nham hiểm, ghé sát tai ta, giọng nhẹ nhàng như rắn độc nhả nọc, dính đầy sự thù hận: “Vương Thư, không ngờ phải không? Cái bẫy của ngươi đã giúp ta trở lại, đời này ta sẽ cho ngươi nếm trải mùi vị bị ngũ mã phanh thây là như thế nào.”
Lời nói đầy căm hận khiến ta nắm chặt cái hộp, ánh mắt nhìn nàng ta thì rất bình thản, không chút gợn sóng.
Có vẻ chuyện tại buổi chơi bóng đã khiến nàng ta nhận ra ta cũng trọng sinh, vậy thì ta cũng chẳng cần giấu giếm.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng ta cũng không phải đối thủ của ta. Ta đã giet được nàng ta một lần, thì có thể khiến nàng ta không thể lật lại lần thứ hai.
Trọng sinh chỉ là một lợi thế, thứ quyết định sống chet vẫn là trí tuệ và mưu lược của mỗi người.
Ta mỉm cười với nàng ta: “Vậy thì ngươi phải cố gắng đấy, đừng để mãi thất bại dưới tay ta, ngươi trọng sinh rồi, cũng nên thông minh lên chút, nếu không sẽ khiến ta thấy chán lắm.”
Nàng ta hừ lạnh, ánh mắt vui mừng không giấu nổi: “Lần này ta khác hẳn kiếp trước, Vương Thư, lần này ta có hào quang nữ chính. Ngươi nhớ đấy, trong thế giới này, ta mới là nữ chính, ngươi không thể và sẽ không bao giờ đấu lại ta.”
“Thật sao?” Ta cười không nói gì.
Nàng ta cao ngạo nhìn ta như nhìn con kiến, khinh thường: “Vương Thư, ngươi sẽ không còn may mắn như kiếp trước nữa, người không thể đấu lại trời, mà ta chính là nữ chính được trời chọn, ta là thiên mệnh chi nữ của thời đại này.”
Nàng ta uốn éo rời đi với vẻ ngạo mạn.
Thật đáng tiếc, ta chưa bao giờ tin vào thiên mệnh. Ta chỉ tin rằng con người có thể chiến thắng cả ý trời.
07.
Mở chiếc hộp dài ra, ta thấy bên trong chính là cây trâm mà ta đã cho người thay thế. Lý Ngưng Nguyệt cố tình dùng nó để khiêu khích ta.
Ta chơi đùa với cây trâm giả trong tay, đột nhiên bật cười. Thú vị. Thật là thú vị.
So với Lý Ngưng Nguyệt ngu ngốc trước đây, ta lại thích Lý Ngưng Nguyệt đã được rèn luyện, thông minh hơn của kiếp trước.
Cuộc sống tẻ nhạt này luôn cần có chút vui thú, phải không? Ta bắt đầu mong chờ rồi đây.