Hi Châu Một Đời - Chương 6
25
Phó Hàn Thanh không nói gì nữa.
Ánh chiều tà lặng lẽ kéo dài hình dáng anh.
Có lẽ là trong khoảnh khắc Trần Hề lau vết máu trên mặt Thẩm Lương Châu.
Có lẽ là lúc Thẩm Lương Châu dụ dỗ Trần Hề hôn mình.
Anh cuối cùng mới tỉnh táo nhận ra, Trần Hề thật sự không còn yêu anh nữa.
Một câu hỏi ngày đó của Tiết Uyển, lại cứ như vậy trở thành sự thật.
Trần Hề sẽ không trở lại bên cạnh anh.
Anh cho rằng người có thể dễ dàng buông xuống tình cảm bảy năm này cũng chính là anh.
Anh nghĩ rằng anh sẽ luôn là người chiến thắng.
Nhưng giờ khắc này anh mới hiểu được.
Người không buông xuống được chính là Phó Hàn Thanh anh.
Trần Hề lại là người nắm sợi dây diều kia.
Một khi đứt dây, diều mất phương hướng, không bao giờ trở về nhà được nữa.
26
Tôi nhìn Phó Hàn Thanh xoay người đi về phía xe, nhìn bóng dáng cô độc tịch mịch của anh biến mất.
Mặt trời lúc hoàng hôn, bỗng nhiên bị đường chân trời nuốt chửng.
Bầu trời dần chuyển sang màu cam cháy, sau đó lại biến thành màu xanh thăm thẳm.
Xe của Phó Hàn Thanh dần dần đi xa.
Tôi như phảng phất nhìn thấy Trần Hề của bảy năm thời gian từ mười bảy tuổi đến năm hai mươi bốn tuổi.
Nhìn theo chiếc xe vun vút lao đi xa, không còn bóng dáng.
Tôi biết, bắt đầu từ ngày hôm nay, ba chữ Phó Hàn Thanh cũng giống như mỗi một cái tên bình thường trên đời này.
Tôi sẽ không cố để quên nó đi, nhưng cũng vĩnh viễn sẽ không chủ động nhớ đến.
“Hề Hề…”
Thẩm Lương Châu nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Tôi quay đầu, ngửa mặt nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện.”
27
Đêm Thẩm Lương Châu cầu hôn tôi đã uống rất nhiều rượu, ôm tôi nói rất nhiều rất nhiều chuyện.
Nhưng tôi chỉ nhớ kỹ hai câu nói đơn giản nhất đó.
[Trần Hề, chúng ta tuyệt đối sẽ không có bảy năm như vậy.]
[Trần Hề, chúng ta tuyệt đối sẽ không chia tay.]
Mọi người đều thật sự nghĩ rằng mình sẽ làm được khi nói ra những câu đó.
Sau này khi phá bỏ lời thề, tôi tự hỏi làm sao lúc đó mình có thể tin vào điều này.
Nhưng tôi nguyện ý tin tưởng Thẩm Lương Châu.
Thực ra đó là tin tưởng vào chính mình.
Tin rằng mình xứng đáng được yêu thương, tin tưởng và thật lòng sẽ không bao giờ bị cô phụ.
Ngày tôi đính hôn với Thẩm Lương Châu.
Đã nhận được một phần quà từ thủ đô gửi đến.
Đó là chiếc váy cưới tôi đã từng mua.
Phó Hàn Thanh đã tìm người sửa nó.
Ngoài ra trong hộp còn một tấm thiệp.
Trên đó là chữ viết của Phó Hàn Thanh.
Anh ta nói: “Hề Hề, anh sẽ luôn đợi em.”
Thẩm Lương Châu bên cạnh tôi cũng nhìn thấy tấm thiệp.
Anh mỉm cười tự tin, hôn thật mạnh vào mặt tôi: “Đáng tiếc, anh sẽ không cho anh ta cơ hội.”
Nhưng ngay đêm đó, chiếc áo cưới đã không cánh mà bay.
Mà tôi, đã sớm không để loại chuyện không quan trọng này ở trong lòng.
28
Năm thứ ba tôi và Thẩm Lương Châu kết hôn, con gái Thẩm Dư Hề của chúng tôi chào đời.
Không lâu sau khi con gái chào đời, Phó Hàn Thanh đã gửi đến cho tôi rất nhiều lễ vật quý giá.
Tôi hỏi ý kiến của Thẩm Lương Châu.
Anh vẫn tự tin như trước, nhưng cũng rất keo kiệt.
“Con gái chúng ta cũng không thiếu những thứ này, quyên góp cho viện phúc lợi đi.”
“Haizz, em nói xem anh ta, một thân lớn tuổi không kết hôn cũng không cưới vợ, mỗi ngày đi nhìn trộm vợ con người khác, tự tìm ngược a.”
Tôi nhịn không được hé miệng cười: “Sao phải bận tâm đến chuyện của người khác làm gì chứ.”
Thẩm Lương Châu không hiểu thế nào lại vui vẻ lên.
Trước một căn phòng đầy người hầu và bảo mẫu, anh ôm tôi lên xoay một vòng.
“Hề Hề, em vừa rồi nói rất hay đó, có thể lặp lại lần nữa được không?”
“Nói cái gì chứ? A, trước tiên anh thả em xuống đã, đầu óc đều quay cuồng cả rồi…”
Thẩm Lương Châu cũng không buông tôi ra, hắn ngồi xuống để tôi vào trong lòng, hôn đi hôn lại: “Chính là câu vừa rồi, bận tâm đến chuyện người khác làm gì a.”
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng có chút đau lòng khó tả.
Người bạn thân nhất của tôi đã kể cho tôi nghe bí mật đó.
Hai năm sau khi tốt nghiệp đại học là hai năm Thẩm Lương Châu cảm thấy tồi tệ nhất.
Nhưng khi chúng tôi đã ở bên nhau, anh ấy chưa từng nói với tôi bất cứ điều gì.
Cũng chưa từng ở trước mặt tôi bộc lộ cảm xúc tiêu cực nào.
“Quản chuyện của người khác làm gì, chúng ta sống thật tốt mới là quan trọng nhất.”
Nói xong câu nói đó, tôi vòng tay qua ôm cổ anh.
Hôn lên cái tai đỏ bừng của anh, nhỏ giọng thì thầm vào tai anh: “Chồng ơi, con gái được hai tháng rồi, đêm nay chúng ta ngủ sớm chút nhé.”
29
(Phiên ngoại Phó Hàn Thanh)
Khi con gái Trần Hề được ba tuổi, một nhà ba người họ trở về Bắc Kinh thăm người thân, ở lại mấy tháng.
Tôi và cô ấy có rất nhiều bạn chung, ngày nào cũng cùng một nhóm người tụ tập đi chơi.
Đương nhiên cô ấy sẽ không tham gia.
Nhưng sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi vẫn không nhịn được hỏi những tin tức liên quan đến cô.
Bọn họ nói, sau khi kết hôn Trần Hề còn từng đi Paris học tập hai năm.
Trong hai năm đó, Thẩm Lương Châu đã bôn ba qua lại giữa Hồng Kông và Paris mà không hề than vãn mệt mỏi hay phàn nàn gì.
Sau đó, Trần Hề trở lại Hồng Kông và thành lập trang tạp chí cho riêng mình, đồng thời giữ chức tổng biên tập.
Thẩm Lương Châu ủng hộ vô điều kiện mọi quyết định và lựa chọn của cô.
Duy chỉ có việc anh không quá hài lòng vì cô thường xuyên tăng ca bận rộn.
Cô rõ ràng có thể làm một phu nhân sống an nhàn sung sướng, nhưng cô đã không làm vậy.
Cô càng ngày càng xinh đẹp, nhưng cũng không chỉ xinh đẹp.
Tình cảm của cô và Thẩm Lương Châu càng ngày càng tốt.
Con gái của họ vô cùng xinh đẹp, cùng Trần Hề lúc còn nhỏ giống nhau như đúc.
Thật ra thì cô ấy vẫn mãi không biết, trong bóp tiền của tôi còn giữ một bức ảnh chụp cô ấy lúc năm tuổi.
Bắc Kinh lớn như vậy, *vòng luẩn quẩn lại rất nhỏ.
*Kiểu như là PHT muốn gặp mà gặp hông được á.
Nhưng tôi và Trần Hề, lại chưa từng gặp nhau lần nào.
Nhưng một ngày nọ, vào buổi trưa, tôi vô tình gặp con gái họ Thẩm Dư Hề ở căn tin.
Con bé trốn sau *hòn non bộ và lén lút ăn hộp kem.
*Là núi giả í
Giống như một chú sóc nhỏ đáng yêu, miệng nhỏ đầy đặn và phồng lên.
Bước chân của tôi không đi tiếp mà dừng lại, cứ như vậy nhìn con bé, sau đó tiếc nuối rời mắt.
Chỉ chốc lát sau, tôi nghe được tiếng Trần Hề gọi tên con bé.
Con bé cũng nghe thấy, tròn mắt sợ hãi, ngơ ngác nắm chặt hộp kem.
Tôi ma xui quỷ khiến đi tới, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi con bé: “Có phải sợ mẹ phát hiện con lén ăn kem không?”
Bé gật đầu, đôi mắt to tròn đảo quanh, đặc biệt thông minh.
“Chú giúp cháu trốn mẹ được không?” Con bé do dự, nhìn tôi một lúc.
Như thể chắc chắn rằng tôi không phải người xấu, mới gật đầu.
Tôi ôm con bé lên, nó nhỏ nhắn, thơm tho, mềm mại, nằm trong vòng tay tôi.
Đôi bàn tay nhỏ bé của bé nghịch nghịch những chiếc cúc trên bộ vest của tôi, bỗng nhiên bé nói bằng một giọng ngọt ngào: “Chú ơi, chú có biết con không?”
Cổ họng tôi như bị thứ gì đó chặn lại, một mảnh đắng chát.
Và mọi thứ trước mắt tôi dần trở nên mờ nhạt.
Nếu như thời gian có thể quay lại năm đó, đêm đó.
Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa.
Trần Hề sẽ là vợ tôi.
Chúng tôi sẽ kết hôn ở Bắc Kinh, sinh con đẻ cái.
Con bé cũng sẽ không có tên Thẩm Dư Hề, con bé sẽ là con gái của tôi với Trần Hề.
Tôi ngẩng mặt lên, kìm nước mắt, cúi đầu mỉm cười với con bé: “Đúng vậy, chú biết con.”
“Vậy chú có biết tên con không?”
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của con bé ôm lấy tôi: “Lén nói cho chú biết, con tên là Thẩm Dư Hề.”
“Ba con Thẩm Lương Châu và mẹ Trần Hề hôn nhau, cho nên con mới được sinh ra.”
“Thật sao? Cái tên này thật hay.”
Tôi thơm nhẹ nhàng lên mặt con bé nói:
“Được rồi, chúng ta không thể đi trốn quá lâu, nếu không mẹ sẽ lo lắng đó.”
Bé ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy con ăn thêm một miếng kem nữa, chỉ một miếng thôi.”
Con bé ăn một muỗng kem lớn, hệt như con mèo mỉm cười ranh mãnh với tôi.
Tôi chạm vào tóc con bé, thả nó xuống và nói: “Đi tìm mẹ đi.”
Tôi nhìn con bé bước đi.
Váy công chúa của con bé giống như một đóa hoa nở rộ, rực rỡ trong vòng tay Trần Hề.
Tôi không nhìn Trần Hề lần thứ hai.
Tôi sợ mình sẽ bật khóc thảm thiết trong hành lang nơi người người qua lại.
Trần Hề đã không còn để ý bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi, nhưng Thẩm Lương Châu chắc chắn sẽ nghĩ tôi thật lố bịch.
Đúng vậy, nửa đầu cuộc đời tôi thật vô lý và nực cười.
Nhưng trong suốt quãng đời còn lại của tôi, sự vô lý và nực cười này đều trở thành vọng tưởng.