Heo Đất Bốn Mắt - Chương 4
Sau đó, cậu ấy đưa tài liệu lại cho giáo viên chủ nhiệm.
Trình Tuyết tức đến nghiến răng.
Cô giáo chủ nhiệm như hiểu ra vấn đề, lắc đầu, thầm nghĩ đám trẻ đúng là biết cách làm trò.
Rồi cô nghiêm giọng nói: “Được rồi, tôi sẽ nộp tài liệu ngay bây giờ.
“Cảm ơn bạn Vệ đã tài trợ xây thêm vài tòa nhà cho trường, giúp mọi người có điều kiện học tập tốt hơn.”
Lớp học lại xôn xao.
Sắc mặt Giang Lâm tái mét.
“Tôi nghe nói có một người thừa kế tập đoàn đã tài trợ vài tòa nhà cho trường mình, hóa ra lại là cậu ấy.”
“Không ngờ Vệ Minh Lễ không chỉ đẹp trai, học giỏi mà còn giàu có!”
“Lần này, Tô Trúc Trúc thắng lớn rồi!”
“Aaaa, thật ghen tị với Tô Trúc Trúc!”
14.
Thoát khỏi ánh mắt trầm trồ của bạn bè, tôi và Vệ Minh Lễ cùng đi bộ về nhà.
Tôi hỏi: “Vậy là cậu giả què, còn vết bầm trên mặt cũng là giả?”
Cậu ấy bối rối giải thích: “Ban đầu là thật, nhưng khi vết bầm tan, tôi đã dùng đồ trang điểm để vẽ lại.”
Rồi cậu nhìn tôi với ánh mắt dè dặt, hỏi nhỏ: “Trúc Trúc, cậu có giận tôi không?”
Tôi mím môi, đáp: “Tại sao cậu lại giấu tôi? Vừa nãy còn lừa tôi là bị cảm nữa.”
Vệ Minh Lễ khẽ nói: “Tôi sợ cậu sẽ không muốn nói chuyện với tôi nữa.”
Tôi nhíu mày: “Sao cậu lại nghĩ vậy?”
Cậu cúi đầu, giọng khẽ run: “Tôi sợ nếu nói ra, cậu sẽ nghĩ rằng trước đây tôi luôn cố tình giấu cậu, giống như bây giờ.
“Cậu là người đầu tiên không vì tiền bạc mà đối xử tốt với tôi. Tôi không muốn mất cậu.”
Nghe cậu nói, tôi thấy xấu hổ, trái tim cũng mềm đi.
Vệ Minh Lễ bổ sung: “Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi yêu. Tôi muốn để lại ấn tượng tốt với cậu.
“Khi họ nói cậu và tôi là một cặp, cậu không phủ nhận, tôi thật sự rất vui.”
Mặt tôi đỏ bừng, không biết phải đáp lại thế nào.
Cậu ấy nhìn tôi, buồn bã hỏi: “Chẳng lẽ cậu chỉ nói vậy để giữ thể diện cho tôi?”
Tôi vội vàng nói: “Không phải! Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu!”
Nghe vậy, Vệ Minh Lễ ôm chầm lấy tôi, không giấu nổi sự hạnh phúc: “Tuyệt vời quá, bảo bối Trúc Trúc của tôi.”
Mặt tôi nóng bừng, khẽ đáp: “Ừm… bạn trai…”
15.
Vệ Minh Lễ mua một căn hộ gần trường. Khi không ở ký túc xá, tôi thường đến đó ở.
Hôm ấy, khi tôi đang tưới cây, chuông cửa vang lên.
Ra mở cửa, tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng. Bà trông rất trẻ.
Bà nhìn tôi, nhướng mày hỏi: “Cháu là bạn gái của A Lễ đúng không?”
Tôi bối rối gật đầu: “Dạ, chào dì.”
Bà cầm theo một bình giữ nhiệt, cười nhẹ nhàng nói: “A Lễ nhờ người nấu món thuốc bổ. Dì nghĩ không có việc gì làm nên mang qua đây.
“Mà thằng bé từ nhỏ đã khỏe mạnh, khí huyết dồi dào, đâu cần bổ gì.
“Không ngờ nó lại giấu một cô bạn gái dễ thương thế này.”
Tôi ngại ngùng đáp: “Cảm ơn dì ạ.”
Bà nhìn quanh căn hộ, hài lòng nói:
“Khá lắm, rất có không khí gia đình.”
Nhưng tôi lại nghĩ, nhà họ Vệ là gia đình danh giá, liệu họ có ngăn cấm tôi và Vệ Minh Lễ không.
Tôi lo lắng nói: “Dì ơi, cháu thật sự rất thích A Lễ, cháu sẽ đối xử tốt với cậu ấy.”
Nghe vậy, bà bật cười: “Thằng nhóc đó có kể với cháu rằng hào môn rất khắc nghiệt, đúng không?”
Tôi gật đầu, nhỏ nhẹ đáp: “Cháu biết dì thiên vị em gái của cậu ấy là Vệ Noãn, nhưng A Lễ cũng rất xuất sắc.
“Hy vọng dì sẽ công nhận cậu ấy.”
Bà bất ngờ bật cười, đáp: “Vệ Noãn mà nó nói là chú chó Samoyed nhà dì đấy!”
Tôi ngơ ngác, không nói nên lời.
Bà nhìn tôi, dịu dàng nói: “Cô bé ngốc, thằng nhóc đó đúng là cáo già!”
16.
Khi Vệ Minh Lễ về nhà, tôi phồng má kể lại chuyện sáng nay.
Cậu ấy ôm tôi, hôn liên tục, giọng khàn khàn nói: “Trúc Trúc, anh sai rồi. Anh chỉ muốn em chú ý đến anh. Tha lỗi cho anh nhé.”
Tôi không chịu nổi, vội xin tha: “Được rồi, được rồi, em tha thứ cho anh! Đừng hôn nữa, mặt em nóng như lửa rồi!”
Cậu ấy khẽ cười, hôn nhẹ lên trán tôi, hỏi: “Em muốn làm gì vào sinh nhật sắp tới không?”
Tôi ngẩn người: “Sắp sinh nhật em rồi sao? Em quên mất.”
Cậu ấy vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng nói: “Em quên nhưng anh thì nhớ.”
Tôi nghĩ một lúc rồi đáp: “Em muốn đi nhảy bungee.”
Cậu ấy nhướn mày hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại muốn chơi cái đó?”
Tôi cười nhẹ: “Em muốn nói lời tạm biệt với bản thân mình ngày xưa, người luôn tự ti và sợ hãi.”
“Nhảy bungee rất phù hợp, anh đi cùng em chứ.”
Cậu ấy ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh rất vui vì trong kế hoạch của em có anh.”
…
Chúng tôi cùng nhau trải nghiệm nhảy bungee.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mọi nỗi sợ và tự ti đều bị gió cuốn đi, chỉ còn lại cảm giác tự do, như một khởi đầu mới.
Vệ Minh Lễ ôm tôi thật chặt, thì thầm bên tai: “Trúc Trúc, chúc mừng sinh nhật. Hy vọng mỗi ngày của em đều rực rỡ và tràn đầy tự tin. Anh sẽ luôn bên cạnh em.”
Tôi vùi mặt vào lồng ngực cậu ấy, ôm thật chặt, thầm mong những ngày tháng sau này sẽ luôn tốt đẹp.
-HẾT-