Hẹn Ước Đến Bạc Đầu - Chương 6
Có lẽ là bị đám nữ nhân trong hậu cung lăn lộn đến điên đầu chăng?
Còn về phần ta, mấy năm nay, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Ngoại trừ việc không cãi thắng Hồng Tụ ra, ta chẳng có chuyện phiền lòng nào cả, ngược lại trông càng trẻ tuổi.
Bởi vậy, khi Chu Huyền Cảnh vừa nhìn thấy ta, hắn ngẩn ngơ cả người.
Sau một hồi, hắn mở miệng nói: “A Dung, ta nhớ nàng.”
Nhưng ta chỉ muốn bật cười thành tiếng.
Bốn năm nay hắn sống rất dễ chịu, nếu đám nữ nhân trong hậu cung có thể hòa thuận hơn một chút, chắc gì hắn đã nhớ tới ta.
Chẳng qua là bây giờ hắn bị đám nữ nhân kia làm ầm ĩ đến khó chịu, tình cảm với Lý Yên Nhiên cũng hao hết.
Còn ta, ta vẫn là Khúc Thục Dung trong trí nhớ của hắn.
Thêm vài phần phong thái lúc còn trẻ.
Là bộ dáng mà hắn đã từng thích nhất.
Cho nên ánh mắt của hắn mới có thể dừng lại trên người ta một lần nữa, lại một lần đó lộ ra vẻ say đắm đó.
Ta không quan tâm đến hắn, lựa chọn xuất cung.
Chu Huyền Cảnh muốn đi đến Khúc phủ cùng ta, ta không từ chối, dù sao, cả cuộc đời này của mẫu thân chỉ mong tận mắt nhìn thấy ta được hạnh phúc.
Ta trở thành Hoàng Hậu, độc chiếm ân sủng.
Tất cả những chuyện xảy ra mấy năm nay, ta đều luôn gạt bà ấy.
Đến chết, bà ấy cũng sẽ không biết, con gái của bà ấy cũng đang trải qua những gì trước đây bà ấy trải qua.
“A Dung, trong lòng mẫu thân có rất nhiều tiếc nuối, mẫu thân sợ con sẽ giống như mẫu thân, gả cho một lang quân như ý, ân ái mấy năm, cuối cùng sắc suy tình mỏng, mất đi tình cảm chân thành thời niên thiếu. Cũng may là A Dung may mắn, không giống như mẫu thân, bệ hạ yêu con như vậy, con sẽ luôn hạnh phúc.”
Ta quỳ gối trước giường, nước mắt tuôn trào. Mẫu thân đã không còn sức gì nữa, nhưng bà ấy vẫn cố gắng vươn tay muốn vuốt ve mặt ta.
Ta nắm lấy tay bà ấy, đặt lên mặt của ta:
“Mẹ, bệ hạ đối đãi với A Dung rất tốt, vẫn luôn nhớ kỹ lời hứa với ta, bỏ trống hậu cung. Cho nên người không cần cố gắng gượng vì con nữa. Người đã quá mệt mỏi rồi.”
Bà ấy gắng gượng bốn năm trời, chỉ sợ sau khi bà ấy chết, ta sẽ sống không hạnh phúc.
Bà ấy triền miên trên giường bệnh, còn vị phụ thân có mới nới cũ kia của ta, suốt ngày chỉ biết chui vào phòng của tiểu thiếp, đã sớm quên mất phu nhân tình thâm nghĩa trong của ông ấy.
“Như thế, mẫu thân yên tâm rồi.”
Mẫu thân rưng rưng nước mắt, nhưng lúc ra đi, trên mặt lại nở nụ cười.
Ta cố nén nỗi bi thương trong lòng, quỳ xuống mặt đất dập đầu ba cái: “Xin lỗi mẫu thân, nữ nhi nói dối.”
Nhưng mà may quá, mẫu thân sẽ mãi mãi không biết.
18.
Sau khi xử lý tang sự của mẫu thân xong.
Ta trở về hoàng cung.
Từ ngày đó, đêm nào Chu Huyền Cảnh cũng đến gõ cửa Điện Thính Trúc, mong ta có thể tha thứ cho hắn, trở về Điện Phượng Loan, trở lại là Hoàng Hậu cùng hắn nắm tay đi đến hết cuộc đợi.
Sau 49 ngày của mẫu thân, ta lại mở cửa cung ra.
Trong tay ——
Còn có một thánh chỉ mà Chu Huyền Cảnh đã từng để lại cho ta.
“A Dung, nàng làm vậy là có ý gì?”
Thấy ta ra ngoài, lúc đầu hắn rất là vui vẻ. Nhưng khi nhìn thấy thánh chỉ kia, trong mắt hắn tràn đầy khiếp sợ.
“Đã từng có người nói với ta, tâm tư của đế vương sâu không lường được. Chàng ấy tin tưởng bản thân có thể yêu ta trọn đời trọn kiếp, nhưng hứa hẹn, cũng không chỉ một câu nói. Cho nên chàng ấy đã để lại cho ta thánh chỉ này, nếu một ngày nào đó, chàng ấy không giữ được lời hứa hẹn, ta có thể dùng thánh chỉ này rời khỏi chốn thâm cung, trở lại là Khúc Thục Dung của trước đây.”
Rời khỏi nơi này, ta đã quyết định chuyện này từ bốn năm trước rồi.
Chỉ là ta không muốn làm mẫu thân lo lắng, cho nên ta mới có thể ở chỗ này đợi hết năm này đến năm khác.
Bây giờ mẫu thân đã đi rồi, bất kể là hậu cung thâm trầm hay là Khúc gia, ta đều đã không còn bất kỳ chuyện gì hay người nào đáng giá lưu luyến cả.
Ta, muốn rời khỏi.
Muốn rời khỏi kinh thành, đi ra bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh khắp nơi.
Tuyết phủ trắng xóa hay mưa bụi vùng Giang Nam mà tiểu thuyết miêu tả, ta chưa từng gặp qua.
Ta đã lãng phí mười năm tuổi trẻ của mình trong chốn thâm cung, trông đợi một trượng phu sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng đổi dạ, nước mắt đã chảy khô, trái tim cũng đã nguội lạnh:
“Cho nên, bây giờ ta muốn trở lại là Khúc Thục Dung.”
Không phải là thê tử của ai.
Cũng không phải là Hoàng Hậu của quốc gia này.
Ta chỉ là ta, là Khúc Thục Dung tự do tiêu dao như ta đã mơ hồi còn nhỏ.
“A Dung, nàng thật sự muốn rời khỏi ta sao?”
Ánh mắt của Chu Huyền Cảnh cực kỳ đau khổ.
Giống như không thể nào tin nổi, ta thật sự sẽ hạ quyết tâm vĩnh viễn rời xa hắn.
Cho nên, cuối cùng ta và hắn đã lập một thỏa thuận.
Hạn là một tháng.
Nếu một tháng sau, ta vẫn không thay đổi ý định, vậy thì hắn sẽ không tiếp tục ngăn trở ta, ta sẽ dẫn theo Hồng Tụ rời khỏi nơi này, hoàn toàn rời khỏi kinh thành.
19.
“A Dung, ta đã giải tán toàn bộ nữ nhân trong hậu cung. Bây giờ hậu cung trống không, lời hứa mà ta hứa với nàng, vẫn còn ở đó.”
Hắn vừa hạ triều, sẽ lập tức tới chỗ ta dùng đồ ăn sáng.
Hắn cẩn thận nhắc đến điều này, mong có thể thấy ta mỉm cười hạnh phúc.
Ta không cười, chỉ có hơi tiếc hận: “Rất nhiều nữ tử trong hậu cung đều là thân bất do kỷ. Vốn tưởng rằng được ân sủng, cũng coi như là có được một vị lang quân như ý. Có lẽ bây giờ các nàng ấy cũng đang rất khổ sở.”
Bất kể là có nảy sinh tình cảm với đế vương hay không.
Từng nhập hậu cung, bây giờ lại bị điều về. Một số gia tộc có tộc quy nghiêm ngặt chỉ biết nghĩ là con gái nhà mình phạm phải sai lầm, đắc tội đế vương, cho nên thân là phi tần như các nàng bị bắt trở về nhà.
Tình cảnh của bọn họ, chỉ sợ sẽ càng gian nan.
“Bệ hạ là đế vương, cần khai chi tán diệp, giang sơn cũng phải có người kế tục. Bệ hạ làm như vậy, đại thần tiền triều nhất định sẽ có ý kiến, ngài cần gì phải vậy chứ?”
Chu Huyền Cảnh lắc đầu, trong mắt tràn đầy kiên định: “Không, lúc trước là do ta hồ nháo. Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn có một mình nàng mà thôi.”
“Vậy —— Lý Yên Nhiên thì sao?”
Thiếu nữ tươi đẹp rực rỡ, một đường trở thành Quý phi.
Nghe vậy, trong mắt Chu Huyền Cảnh hiện lên một tia chán ghét:
“Nàng ta à, ngoại trừ bộ dáng có vài phần giống nàng ra, tính tình hoàn toàn không giống, không có một chút hiền huệ dịu dàng nào của nàng, cả ngày chỉ biết tìm ta náo loạn ầm ĩ, thậm chí còn dám ám hại hậu cung phi tần, hại chết hài tử của ta. Nữ nhân độc ác như vậy, nể tình công lao của Lý gia, ta mới tha cho nàng ta một mạng, cho nàng ta sống trong lãnh cung đến hết đời.”
Từ trước đến này, tình cảm của đế vương vẫn luôn lãnh khốc vô tình vậy đấy.
Lý Yên Nhiên, cũng thua cuộc.
Bất kể là hải đường, hay là thược dược. Không có loại hoa nào có thể nở rộ mãi mãi.
20.
Kỳ hạn một tháng đã đến.
Bất kể Chu Huyền Cảnh làm bao nhiêu chuyện, bất kể hắn có níu kéo như thế nào.
Ta cũng không có một chút chần chờ hay do dự nào.
Từ cái đêm mà hắn canh giữ bên cạnh Lý Yên Nhiên, trái tim ta cũng đã bị tổn thương đồng thời ta cũng quyết ý chặt đứt tơ tình.
Vì quân có hai lòng, nên ta mới quyết liệt.
Từ đây về sau, không còn gặp lại.
-HẾT-