Hẹn Ước Đến Bạc Đầu - Chương 5
Chỉ có Khúc Thục Dung, và muội muội Hồng Tụ làm bạn bên người nàng ấy. Không có những quy củ dư thừa trói buộc, có thể trêu ghẹo nhau hai ba câu.
Ta nhìn măng trên bàn, vẻ mặt tự tin: “Nếu không phải ta đi đào măng, sao hôm nay có thể có măng ngon như thế này để ăn được đâu?”
Hồng Tụ luôn chiều chuộng ta.
“Đúng vậy, cô nương của muội là lợi hại nhất.”
14.
Xuân đi thu tới, thoáng chốc đã ba năm.
Chu Huyền Cảnh cũng từng tới rất nhiều lần, chỉ là lần nào cửa cung cũng đóng chặt, cho dù hắn gõ cửa kiểu gì, cũng sẽ không có người mở cửa cho hắn.
Có lẽ ngay từ đầu, hắn còn cảm thấy áy náy và có lỗi với ta.
Nhưng ta chưa từng mở cửa cung.
Thái độ quyết tuyệt như vậy, cũng là thái độ của ta.
Nhưng hắn là đế vương, từ trước đến nay chỉ có người thuận theo hắn, không có người nào dám làm như thế.
Đặc biệt là khi bên cạnh hắn còn có một Quý phi như hoa như ngọc.
Tình cảm của hai người bọn họ thật sự rất tốt.
Trong hoàng cung, những cây hoa hải đường kia dần bị chặt hết cả. Lúc đầu, chỉ chặt vài cây để chừa vị trí cho thược dược. Sau đó hoa hải đường vẫn không chịu nở, làm hỏng toàn bộ phong cảnh của hậu cung, cho nên đã chặt hết tất cả, thay bằng thược dược sặc sỡ loá mắt.
Đầu xuân năm thứ ba, tin Lý Yên Nhiên có thai truyền đến tai của ta.
“Cũng tốt, mấy năm nay ta vẫn luôn không có con. Dù mặt ngoài Chu Huyền Cảnh chưa nói cái gì, nhưng trong lòng cũng rất sốt ruột.”
Chiếm cứ toàn bộ ân sủng nơi hậu cung mười năm lại không có hài tử.
Nhưng hắn thật sự có ngôi vị hoàng đế cần phải truyền lại.
15.
Ta cho rằng bọn họ có hài tử, tình cảm càng sẽ sâu đậm hơn.
Nhưng ta quên mất.
Chu Huyền Cảnh là một nam nhân.
Bởi vì trước đây có lời hứa hẹn của hắn, cộng thêm ta vẫn luôn không có hài tử. Cho nên hậu cung sẽ không có những phi tần khác, chỉ có ta, cho nên tạm thời cũng coi như là cầm sắt hòa minh.
Nhưng bây giờ, bụng của Lý Yên Nhiên càng lúc càng lớn.
Bên giường Chu Huyền Cảnh không có người.
Mà những cung nữ an phận lúc trước, nhìn Lý Yên Nhiên được sủng ái, cũng muốn bản thân mình trở thành Lý Yên Nhiên tiếp theo.
Cho nên, có người bò lên long sàng.
Chu Huyền Cảnh đã chưa từng cùng chung chăn gối với Lý Yên Nhiên mấy tháng nay, lại uống chút rượu, mơ màng hồ đồ sủng hạnh một cung nữ.
Sau khi Lý Yên Nhiên biết được, hai người cãi nhau một trận rất to.
Chuyện như vậy có lần đầu tiên thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
Sau khi cái hứa hẹn bỏ trống hậu cung không còn, hậu cung phải nên muôn hồng nghìn tía, chỉ cần là đế vương thích, mỹ nhân ngũ hồ tứ hải đều nên là hắn.
Cho nên, càng ngày hậu cung càng xuất hiện nhiều người mới.
Sự sủng ái độc nhất của Lý Yên Nhiên cũng dần dần bị những người mới kia chia cắt.
Khóc lóc kể lể, cãi nhau ầm ĩ, không ngày nào là không có.
Nữ nhân hậu cung nhiều, có thể mang thai long tự cũng càng nhiều.
Lâm mỹ nhân có thai.
Nguyệt tín của Hứa tiệp dư cũng đã muộn hơn nửa tháng.
“Hậu cung này, có lẽ sẽ càng ngày càng náo nhiệt.”
Lúc này, ta tựa vào một chiếc ghế dựa được đặt trong rừng trúc, trong tay cầm một cái quạt tròn, nhẹ nhàng quạt quát, nhìn rừng trúc xung quanh, cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.
“Hiện giờ cô nương thật sự không thương tâm à?”
Lúc này Hồng Tụ đang xắn tay áo, làm sạch cỏ cho mảnh đất trồng rau của nàng ấy.
Ta cười: “Cho tới bây giờ, ta vẫn rất yêu thiếu niên trong trí nhớ của ta. Những tình cảm và và quá khứ đó, đều không phải là giả. Nhưng Chu Huyền Cảnh của bây giờ, càng giống một đế vương. Từ sau chuyện của Lý Yên Nhiên, ta cũng đã hết hy vọng. Đương nhiên, sẽ không tiếp tục đau buồn nữa.”
Nghe những chuyện thú vị này, cũng chẳng qua là để giết thời gian thôi.
16.
Lâm mỹ nhân sẩy thai.
Không có ai biết lý do vì sao.
Chuyện rất đột nhiên, chỉ là ngủ trong tẩm cung của mình một giấc, lúc tỉnh lại thì chăn đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Ngay cả bản thân Lâm mỹ nhân cũng không giữ được.
Chu Huyền Cảnh rất thương tâm, tối hôm đó hắn lại đến gõ cửa Điện Thính Trúc. Ta không quan tâm tới hắn, hắn gõ một hồi lâu, cũng may là cung điện này cũng đủ lớn, tiếng gõ cửa cũng sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta.
Hiện giờ, trong cung chỉ có Lý Yên Nhiên và Hứa tiệp dư là có thai.
Nhưng cuộc chiến chốn hậu cung sẽ vĩnh viễn không bao giờ dừng lại. Không phải ngươi hạ độc ta, thì chính là ta bày mưu bẫy ngươi. Trước đây, Lý Yên Nhiên cho rằng bản thân mình là người đặc biệt nhất, ỷ vào ân tình của đế vương, cố ý tra tấn Hứa tiệp dư.
Cuối cùng, tra tấn đến nỗi Hứa tiệp dư mất đi hài tử.
Hứa tiệp dư cũng không phải là người dễ chọc, sau khi bị tra tấn mất đi hài tử, đồng thời lại bị thái y báo rằng từ nay về sau sẽ không thể mang thai, tất cả hy vọng đều tan biến, càng thêm không sợ chết, chỉ là trước khi chết nàng ta cũng muốn kéo Lý Yên Nhiên theo chôn cùng.
Cho nên, trong mùa đông giá rét này.
Lý Yên Nhiên sắp lâm bồn, bị Hứa tiệp dư đẩy mạnh xuống hồ Thái Dịch, mặc dù đã được thái giám cứu giúp kịp thời. Nhưng hài tử trong bụng vẫn chết non. Sức khỏe của nàng ta cũng chịu tổn thương rất lớn, sau này không thể lại có thai được nữa.
Hậu cung lại thêm một nữ nhân điên khùng.
Vẫn còn trong thời gian ở cữ, thế mà Lý Yên Nhiên lại công khai, rút kiếm giết chết Hứa tiệp dư.
Hậu cung nháo nhào, loạn như tơ vò.
Mặc dù Chu Huyền Cảnh rất thích nữ tử trương dương như Yên Nhiên, nhưng cũng không thích âm mưu quỷ kế chốn hậu cung, càng đừng nói đến việc sau trận ầm ĩ đó, tất cả hài tử của hắn đều không còn.
“Nghe nói, bệ hạ và Lý Yên Nhiên lại cãi nhau một trận. Tình cảm của hai người cũng không còn tốt đẹp như ba năm trước đây. Chẳng lẽ đây chính là báo ứng cho việc nàng ta cố ý đoạt phu quân của người khác sao?”
Hồng Tụ có chút hả hê khi thấy Lý Yên Nhiên gặp họa, sau khi nói xong lại bỏ vào miệng ta một quả nho do nàng ấy trồng.
Chua đến ê răng.
Nhưng mà ta không dám nhổ ra, sợ nàng ấy khổ sở, cảm thấy ngay cả một quả nho mà bản thân cũng trồng không được.
“Ta và hắn là phu thê mười năm còn đi đến tình trạng này nữa. Vốn dĩ Lý Yên Nhiên có thể được hắn sủng ái cũng là dựa vào việc có một khuôn mặt tương tự ta lúc còn trẻ mà thôi. Hậu cung bây giờ có rất nhiều nữ tử tuyệt sắc. Hơn nữa tính cách của nàng ta quá trương dương. Lúc trước bệ hạ sủng ái, cho dù thể nào hắn cũng bằng lòng chiều theo nàng ta. Bây giờ ghét bỏ, đương nhiên là bắt đầu bắt bẻ, soi mói.”
Con người lúc nào mà chẳng ham thích điều mới lạ.
17.
Thật ra ta cũng không quan tâm đến việc hậu cung đã xảy ra chuyện gì cho lắm.
Mùa đông này.
Người chết đi, không chỉ có hai đứa bé chưa chào đời của Chu Huyền Cảnh .
Mà còn có cả mẫu thân vẫn luôn triền miên trên giường bệnh của ta.
Bà ấy không chịu được đựng được nữa.
Đại nạn buông xuống, đã tới lúc nói lời từ biệt.
Ta ở trong Điện Thính Trúc, chưa từng bước ra ngoài suốt bốn năm. Cho tới hôm nay, khi tin mẫu thân của ta bệnh nặng, ta mới tự mình mở cửa cung, lập tức nhìn thấy Chu Huyền Cảnh đang đứng trước cửa.
Bốn năm không gặp, trông hắn có vẻ mệt mỏi và già nua hơn trước nhiều.