Hẹn Ước Đến Bạc Đầu - Chương 3
Lý Yên Nhiên, nàng ta cũng vậy, cũng muốn được đến vị trí này.
Nhưng ta không bao giờ ngờ được, người từ trước đến giờ vẫn luôn ngưỡng mộ ta như Chu Huyền Cảnh, sau khi nghe th ở Lý Yên Nhiên đưa ra vấn đề này sau, gần như không chút do dự, lập tức mở miệng trả lời câu hỏi của nàng ta:
“Việc này thì có gì khó đâu? Trong cung đã trồng cây hoa hải đường mười năm, trẫm cũng nhìn đến chán rồi. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ, chém toàn bộ cây hoa hải đường đi, đổi thành thược dược hết, cũng coi như là đổi cảnh gì mới mẻ hơn trong chốn thâm cung này.”
Chàng ấy mới vừa dứt lời, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Chàng ấy cẩn thận quay đầu nhìn về phía ta: “A Dung, ta không có ý đó. Dung mạo của A Dung vẫn rực rỡ như xưa, ta cũng rất thích những cây hải đường đó, chỉ là nhìn ngắm nhiều năm, muốn cảnh trong cung thay đổi mới mẻ một ít.”
Cảnh này.
Là chỉ thược dược, hay là Lý Yên Nhiên đây?
Ta cúi đầu.
Đôi mắt cay cay, ta rất muốn khóc, nhưng ta phải nhịn xuống.
Ta đã đánh mất trượng phu.
Ta không muốn lại đánh mất chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.
05
Điện Phi Hương – nơi ở của Lý Yên Nhiên bị cháy.
Lúc đó, ta vừa mới chuẩn bị đi ngủ. Sau khi biết được việc này, ta vội vàng chạy tới Điện Phi Hương.
Nhưng có người còn đến nhanh hơn cả ta.
“Tỳ nữ của Đông Noãn Các ngủ gà ngủ gật, không cẩn thận để bếp lò đốt màn giường. Ai ngờ lửa lớn lan nhanh như vậy, nếu bệ hạ không tới kịp, e là thần nữ đã không còn cơ hội gặp lại bệ hạ nữa rồi.”
Lúc này, Lý Yên Nhiên đang mặc một chiếc áo đơn mỏng, cả người dựa vào lòng ngực Chu Huyền Cảnh.
Có lẽ là sau khi nghe báo tin, Chu Huyền Cảnh đã nhanh chóng chạy tới. Cho nên trên người vẫn còn mặc áo ngủ, chỉ khoác bên ngoài một chiếc áo choàng cho đỡ lạnh.
Trong mắt Chu Huyền Cảnh tràn đầy đau lòng, cởi áo choàng xuống, tự tay khoác lên người Lý Yên Nhiên.
Sau đó ôm nàng ta vào lòng: “Đừng sợ, trẫm sẽ che chở cho nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì.”
Có rất nhiều cung nữ thị vệ đứng xung quanh, nhìn cảnh tượng trước mắt, ai nấy cũng cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thêm một chút nào nữa.
Vị đế vương đã từng hứa hẹn với Hoàng Hậu sẽ để trống hậu cung kia.
Có lẽ, sẽ nuốt lời.
“Nương nương, chúng ta còn qua đó nữa không?”
Hồng Tụ nhỏ giọng dò hỏi, có lẽ là đang đau lòng cho ta, cho nên giọng điệu nói chuyện cũng chứa vài phần nức nở.
Ta lắc đầu, xoay người rời đi:
“Vốn dĩ đây là sân khấu của hai người bọn họ, nếu ta qua đó, mới thật sự là dư thừa.”
Có lẽ, ta thật sự nên rời đi.
06.
Đương nhiên là Lý Yên Nhiên sẽ không ở lại Điện Phi Hương được nữa.
Nhưng ta không ngờ, Chu Huyền Cảnh lại ban Quan Sư Cung cho nàng ta.
Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Cái tên ẩn chứa vô số tình ý, bởi vậy chủ nhân các đời của Quan Sư Cung, ai mà không phải là sủng phi.
“A Dung, chẳng qua chỉ là một cái cung điện mà thôi. Đêm qua, đúng lúc nàng ấy nhìn thấy Quan Sư Cung, cảm thấy rất thích, cho nên ta mới để cho nàng ấy ở lại đó.”
Mới sáng sớm, Chu Huyền Cảnh đã đến chỗ ta giải thích.
Ta không nói gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới lúc khi ta và chàng ấy mới vừa thành thân, bởi vì hậu cung trống rỗng nên lúc ấy có rất nhiều cung điện bị bỏ hoang.
Ta và Chu Huyền Cảnh cũng từng đi đến Quan Sư Cung, quả thật bên trong rất tráng lệ huy hoàng, từng cọng cỏ ngọn cây đều được chăm sóc hầu hạ vô cùng tỉ mỉ, e sợ người ở bên trong cảm thấy có gì không thoải mái.
Phải yêu đến cùng cực, mới có thể để cho người mình yêu ở nơi này.
Khi đó chàng ấy còn nói: “Trong lòng ta chỉ có một mình A Dung, Quan Sư Cung này, mấy chục năm nữa cũng sẽ không có người vào ở.”
Ta là Hoàng Hậu, đương nhiên chỉ có thể ở trong Điện Phượng Loan.
Còn Quan Sư Cung không phải sủng phi thì không được vào ở này, cũng đã từng đóng cửa suốt mười năm.
Bây giờ xem ra nó có thể nghênh đón chủ nhân mới của nó rồi.
“Bệ hạ sủng ái quận chúa như thế, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Nương nương, ngài thật sự không có cách nào sao?”
Hồng Tụ là nô tỳ bên cạnh ta, lớn lên cùng ta, tình cảm giữa hai người chúng ta vô cùng sâu sắc.
Nàng ấy đã từng gả chồng, nhưng phu quân quá đa tình, thậm chí vì tiểu thiếp mà động thủ đánh nàng ấy. Cho nên ta đã đứng ra giúp nàng ấy hòa li, Hồng Tụ cũng không muốn tái giá nữa, chỉ muốn ở bên cạnh ta mãi mãi.
Nàng ấy là người tận mắt chứng kiến tình cảm phu thê nhiều năm của ta và Chu Huyền Cảnh, lúc đầu là tình yêu nồng nhiệt, sau đó là hoạn nạn nâng đỡ lẫn nhau, cuối cùng là nắm tay cùng trị vì thiên hạ. Đồng thời cũng nhìn thấy, tình yêu của chàng ấy dành cho ta chuyển dần sang một người khác.
Ta lắc đầu: “Nếu là của ta, người khác không cướp được. Nếu có thể cướp được, vậy chứng tỏ nó cũng không thuộc về ta. Là đồ vật, hay là người cũng đều vậy cả. Ta có thể canh giữ nhất thời, nhưng sao có thể canh giữ cả đời.”
Nhìn bản thân trong gương, mấy năm nay bởi vì thực hiện chức trách của Hoàng Hậu, đồng thời cũng vì gặp phải rất nhiều chuyện phiền lòng, mặt mày đã sớm không còn vẻ vô lo vô nghĩ như năm đó nữa, bây giờ chỉ còn lại vẻ sầu bi.
“Hồng Tụ, ta thật sự rất mệt mỏi.”
07
Thái y nói, ta phải thường xuyên ra ngoài giải sầu.
Như vậy mới có lợi cho việc hồi phục bệnh tình.
Mặc dù ta rất lười đi ra ngoài, nhưng bên cạnh còn có một Hồng Tụ cứ lải nhải mãi. Hoặc là nàng ấy sẽ im lặng không nói gì nhưng lại nhìn ta chằm chằm bằng đôi mắt đỏ ửng kia.
“Được rồi, được rồi, bổn cung sẽ ra ngoài đi dạo với muội.”
Ta nói vậy, lúc này trên mặt Hồng Tụ mới lộ vẻ tươi cười.
Nhưng hôm nay trời có hơi gió.
Ta không có đi quá xa, chỉ đi dạo xung quanh Ngự Hoa Viên, nhìn thấy rất nhiều thợ trồng hoa đang bê từng chậu từng chậu hoa thược dược, cẩn thận xử lý Ngự Hoa Viên.
Bên kia, bọn tiểu thái giám thì thầm nói nhỏ:
“Hiện giờ bệ hạ sủng ái quận chúa Hi Hòa thật đấy, không chỉ ban Quan Sư Cung cho quận chúa ở, mà còn trồng hoa thược dược mà quận chúa yêu thích khắp hoàng cung.”
“Đúng vậy, không chỉ có mình Quan Sư Cung. Hiện giờ cả hậu cung này, có chỗ nào mà không có hoa thược dược, bệ hạ cho trồng đầy hoa, chỉ vì để lúc nào quận chúa cũng có thể được ngắm hoa.”
“Trước đây có người từng nói, tình cảm của đế hậu vô cùng sâu đậm, ta thấy cũng chỉ có vậy thôi.”
“Ngươi đừng có nói chuyện lung tung! Chuyện của các chủ tử, há có phải là chuyện mà hạ nhân chúng ta thể nghị luận? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bệ hạ để trống hậu cung mười năm, là đã cho Hoàng Hậu đủ thể diện rồi, dù sao thì đế vương nào mà không có hậu cung 3000 giai lệ đâu chứ?”
“……”
Đúng vậy! Có đế vương nào mà không có hậu cung 3000 giai lệ đâu?
Cho nên ta còn phải cảm ơn, cảm ơn những năm qua Chu Huyền Cảnh đã thiên vị và độc sủng ta.
Ta nhịn không được mà vươn tay tự ôm lấy bản thân:
“Hồng Tụ, ta lạnh quá.”
Người lãnh, lòng còn lạnh hơn.
08.
Ta lấy lý do bệnh nặng, giao quyền quản lý hậu cung ra.
“Nhưng hậu cung chỉ có một mình Hoàng Hậu, nếu nàng không thể xử lý chuyện hậu cung, vậy còn người nào có thể xử lý được chứ?”
Chu Huyền Cảnh nắm tay của ta, trong mắt vẫn có một chút lo lắng. Dù sao hai người chúng ta cũng là phu thê nhiều năm, cho dù đã không còn tình yêu thì tình cảm mấy năm nay cũng không phải giả.
Lý Yên Nhiên đứng bên cạnh, nàng ta nhìn tay ta và tay Chu Huyền Cảnh nắm chặt với nhau, sắc mặt có hơi khó coi.
Hồi lâu sau, nàng ta bước đến:
“Nếu như bệ hạ và biểu tỷ lo lắng chuyện này, vậy thì hay là muội tạm thời thay biểu tỷ quản lý hậu cung nhé? Những chuyện vụn vặt đó, lúc ở nhà ta cũng đã từng giúp đỡ mẫu thân quản ít việc, đợi đến khi biểu tỷ khỏi bệnh, muội lại chuyển lại cho biểu tỷ, vậy có được không?”
Ta còn chưa tỏ vẻ.
Chu Huyền Cảnh đã nhanh chóng trả lời: “Ta cảm thấy cũng được. Vốn dĩ ngoài Hoàng Hậu ra, hậu cung cũng không có nữ tử tôn quý nào, hiện giờ cũng chỉ có một mình Yên Nhiên. Không bằng để cho nàng ấy tạm quản giúp nàng một thời gian, nàng cũng có thể yên tâm dưỡng bệnh.”
Giao quyền quản lý hậu cung cho một vị quận chúa còn chưa xuất các.
Đây chẳng phải là ám chỉ cho bên ngoài biết hay sao.
Ta không tin là Chu Huyền Cảnh không rõ.
Có lẽ, chỉ là cố ý giả câm vờ điếc mà thôi.
Nhưng ta vẫn gật đầu đồng ý:
“Vậy thì làm phiền Yên Nhiên rồi.”
09.
Sau khi buông bỏ quyền quản lý hậu cung.
Ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái.
Những ngày tháng trước đây, ta bị những công việc phức tạp trong cung ép đến nghẹt thở, luôn lo lắng có chỗ nào bản thân không làm tốt, hoặc là lo sợ phạm phải sai lầm.
Làm cho người trong thiên hạ nói ta là vị Hoàng Hậu không xứng chức, nói con gái Khúc gia không có đức.
Cho nên lúc nào ta cũng căng thẳng đề phòng, mới có hai mươi tám tuổi mà trong mắt đã nhuốm đầy tang thương và mỏi mệt.
Chẳng trách trong hầu hết các triều đại, có thể trở thành Hoàng Hậu, đa phần đều chỉ tương kính như tân với đế vương. Dù sao thì một nữ nhân ngày nào cũng phải giải quyết cung vụ, cả người đều tràn đầy mệt mỏi, sẽ rất khó có thể mang đến niềm vui cho đế vương.
Thật lâu sau, ta mới ngộ ra đạo lý này.
Nhưng mà tất cả những việc này đều đã không liên quan đến ta nữa rồi. Nếu đã giao tất cả quyền lực ra, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phải lấy lại cả.
Mấy ngày nay tinh thần của ta rất tốt, ta dẫn Hồng Tụ đi dạo khắp đông tây lục cung, cuối cùng cũng tìm được một nơi rất đẹp.
Điện Thính Trúc, mặc dù cách Điện Phượng Loan rất xa, nhưng lại có ưu điểm là rất lớn.
Còn có một rừng trúc nhỏ, rất lịch sự tao nhã.
“Hồng Tụ, ta rất thích nơi này. Sau này, chúng ta ở nơi này, có được không?”
Hồng Tụ khó hiểu: “Ngài là Hoàng Hậu, đương nhiên là phải ở Điện Phượng Loan tôn quý nhất, vì sao phải tới nơi này?”
Vì sao?
Ta bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước đây, trong nhà truyền thư vào. Bệnh của mẫu thân ta lại trầm trọng thê, thái y mà ta phái đi trở về hồi bẩm, nói là mẹ chỉ còn dư lại hai ba năm cuối cùng.
Ta là Hoàng Hậu, mặc dù đã từng có muôn vàn ân sủng, nhưng cung quy nghiêm ngặt, muốn thấy mẫu thân một mặt, cũng khó như lên trời.
Tâm nguyện lớn nhất của mẫu thân ta là hy vọng ta sẽ tiếp tục sống hạnh phúc cho đến cuối đời.
Cho nên, ta sẽ thực hiện tâm nguyện của bà ấy.
10.
Ta phái người quét dọn cẩn thận Điện Thính Trúc.
Dù sao cũng là chỗ ở sau này của ta, được nuông chiều mấy chục năm nay, bây giờ muốn đổi chỗ ở đột ngột thế này, cũng có hơi có chút khó khăn.
Chỉ có thể từ từ.
Hoàng cung tổ chức yến hội, ta lấy lý do nhiễm bệnh, không tham dự.