Hẹn Ước Đến Bạc Đầu - Chương 2
Cung nữ thủ vệ còn nhịn không được mà dặn dò: “Các người đặt đồ xuống rồi nhanh chóng rời đi đi. Bệ hạ còn đang ở bên trong trông chừng quận chúa, coi chừng va chạm thiên tử.”
“Chúng ta đều biết cung quy mà, đặt đồ xong sẽ lập tức ra ngay.”
Hồng Tụ gật đầu, bưng dược liệu dẫn ta vào tẩm cung của Lý Yên Nhiên.
Trong phòng cũng không có những người khác.
Cách bình phong, ta có thể nhìn thấy lúc này Chu Huyền Cảnh đang ngồi ở trên giường. Chàng ấy cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Yên Nhiên đang nằm trên giường, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
“Yên Nhiên thật xinh đẹp, giống y như biểu tỷ của muội năm đó vậy.”
Lý Yên Nhiên cười khẽ: “Vậy không biết bệ hạ càng thích biểu tỷ của bây giờ, hay là thích dung mạo này của Yên Nhiên thế?”
Ta dừng chân, muốn nghe đáp án của chàng ấy.
Thiếu niên ấy.
Thật sự sẽ vì ta sắc suy mà tình mỏng sao?
“Hoàng Hậu chưởng quản hậu cung to như vậy, sớm đã không còn bộ dạng thiếu nữ năm đó nữa rồi. Hơn nữa mỗi khi trẫm nhìn thấy nàng ấy, giống như nhìn thấy một phiên bản khác của bản thân vậy, tẻ nhạt vô vị.”
Chàng ấy dứt lời, từ từ cúi đầu, vươn tay nhẹ nhàng sờ gương mặt của Lý Yên Nhiên:
“Thế, Yên Nhiên có biết tâm ý của trẫm?”
Ta suýt không thể đứng vững, cũng may là Hồng Tụ lanh tay lẹ mắt đỡ ta. Nàng ấy đỏ mắt, im lặng nhìn ta lắc đầu, sau đó muốn dìu ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Nhưng âm thanh bên kia bức bình phong vẫn không ngừng vang lên.
“Bệ hạ thích Yên Nhiên, Yên Nhiên vui mừng không thôi. Chỉ có chút tâm ý nho nhỏ báo đáp cho bệ hạ.”
“Ồ, Yên Nhiên định báo đáp trẫm như thế nào đây?”
“Như vậy……”
Lý Yên Nhiên chống người ngồi dậy, to gan lớn mật vươn tay ôm lấy Chu Huyền Cảnh. Còn Chu Huyền Cảnh, chàng ấy cũng không đẩy Lý Yên Nhiên ra.
Ta quay đầu, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn ra.
Thì ra tình thâm nghĩa trọng năm đó.
Cũng không chịu được sự xói mòn của thời gian, sắc suy tình cũng mỏng.
Chu Huyền Cảnh à Chu Huyền Cảnh.
Nếu đã không làm được, vì sao lại dễ dàng buông lời hứa hẹn chứ?
03.
Ngày hôm sau, Chu Huyền Cảnh đến bồi tội với ta:
“Hôm qua sự việc xảy ra đột ngột, Yên Nhiên bị kinh hách, cho nên trẫm mới không đến chỗ nàng được.”
Chàng ấy cũng không biết ngày hôm qua ta đã chính mắt chứng kiến cảnh tượng kia, chỉ vì duy trì một chút tự tôn còn sót lại, ta mới cố kìm chế không phát giận, cả người giống như một cái rối gỗ, được Hồng Tụ dìu rời khỏi nơi đó.
Chàng ấy phản bội lời hứa với ta.
Có lẽ là trong lòng chàng ấy có hơi áy náy, cho nên mới sáng tinh mơ đã tới dùng bữa sáng với ta.
Nhưng dù vậy, lúc chàng ấy nói chuyện với ta, thỉnh thoảng ánh mắt chàng ấy lại không kìm được mà nhìn về phía Lý Yên Nhiên đang bắt bướm trong sân.
Thiếu nữ tươi đẹp rạng rỡ, được một đám cung nữ vây quanh ở chính giữa, tiếng cười trong trẻo khiến mỗi người ở đây đều cảm thấy vui vẻ theo.
Trong đó cũng bao gồm Chu Huyền Cảnh, chàng ấy nhìn Lý Yên Nhiên, bất tri bất giác nở nụ cười.
Hôm qua mới ôm thăm dò lẫn nhau, hôm nay ánh mắt hai người thỉnh thoảng nhìn nhau cũng khó nén tình cảm.
“Bệ hạ làm bất cứ việc gì cũng đều có lý do của bệ hạ.”
Ta không vạch trần, chỉ cảm thấy đau buồn.
Đồng thời cũng muốn nhìn thử xem, rốt cuộc Chu Huyền Cảnh có thể thất thố vì Lý Yên Nhiên đến nỗi nào.
Có thể giống như lời của Hồng Tụ không ——
Liệu chàng ấy sẽ ruồng bỏ lời thề chính miệng hứa với ta năm đó để nạp Lý Yên Nhiên làm phi?
Nhưng chàng ấy không thể đối xử với ta như vậy.
Cho dù không giữ lời thì chàng ấy cũng không nên dây dưa với biểu muội có huyết mạch thân duyên với ta. Đây chẳng phải là đánh vào mặt ta trước mặt tất cả mọi người, dẫm đạp lên thể diện Hoàng Hậu của ta sao?
Chu Huyền Cảnh, chàng không thể đối xử với ta như thế.
Khi ta đang cúi đầu suy nghĩ.
Lý Yên Nhiên xách váy chạy vào, nàng ta cũng không có hành lễ với ta và Chu Huyền Cảnh, chỉ kéo cánh tay ta, nhỏ giọng dò hỏi: “Biểu tỷ, chúng ta đến Ngự Hoa Viên đi dạo được không?”
Nàng ta vừa mới tiến cung không lâu, cảm thấy cái gì cũng mới lạ.
Hôm nay muốn đi chơi thuyền trên hồ, ngày mai lại muốn đến Như Ý Quán bảo họa sư vẽ tranh cho nàng ta. Bây giờ lại có hứng muốn đến hoa viên bắt bướm.
“Sáng sớm hôm nay nương nương có hơi không khoẻ……”
“Được đó. Vậy trẫm cũng đi nữa.”
Hồng Tụ vừa định mở miệng từ chối thay ta, nhưng Chu Huyền Cảnh đã giành cắt ngang lời của Hồng Tụ, như thể không nghe thấy lời của Hồng Tụ, đứng lên, đi song song với Lý Yên Nhiên bước ra khỏi tẩm cung ta:
“Nàng thật giống biểu tỷ của nàng, lúc nàng ấy vừa mới vào cung, nàng ấy cũng rất thích đến Ngự Hoa Viên bắt bướm.”
“Vậy sao? Lần đầu thần nữ biết được đấy, biểu tỷ vẫn luôn dịu dàng đoan trang, không ngờ cũng có lúc hoạt bát hiếu động như vậy……”
Hai người hàn huyên trò chuyện, đã cùng bước ra tẩm điện, không ai quan tâm đến ta ở phía sau.
Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào.
Trong mắt Chu Huyền Cảnh cũng chỉ còn lại gương mặt trương dương xinh đẹp của Lý Yên Nhiên?
Hồng Tụ định nói gì đó.
Ta ngăn nàng ấy lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đầu ta đã đỡ đau hơn rồi, đi hoa viên dạo chút cũng không sao.”
Hơn nữa ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc bộ dạng lúc trẻ của bản thân mình ra sao.
Bởi vì, ta cũng sắp quên mất rồi.
Lý Yên Nhiên thật sự rất hoạt bát hiếu động. Cữu cữu có rất nhiều nữ nhi, nhưng đa số đều được nuôi dạy theo khuôn phép, dịu dàng thủ lễ.
Chỉ có Lý Yên Nhiên, như thể được cố tình nuôi dạy giống ta vậy, mỗi động tác mỗi nụ cười đều tương tự một cách rất tự nhiên.
Sao ta lại không rõ chứ.
Cữu cữu của ta rất có dã tâm, trước đó cũng không ngừng ám chỉ bảo ta triệu kiến Lý Yên Nhiên vào cung, ông ấy cũng muốn nhà mình có một vị sủng phi, lấy đó củng cố thế lực của Lý gia trên triều đình.
Mặc dù ta hiểu, nhưng khi đó ta vẫn tin tưởng vào Chu Huyền Cảnh.
Tin tưởng cả đời này, chàng ấy chỉ yêu một mình ta, cho dù có nữ tử trẻ hơn ta, xinh đẹp hơn ta xuất hiện thì chàng ấy cũng sẽ không quên lời hẹn thề cùng ta.
Nhưng hình như lần này ta sai rồi.
04.
“Hôm nay nhất định thần nữ sẽ có thể bắt được rất nhiều bươm bướm, đến lúc đó bệ hạ muốn kiểu gì, thần nữ cũng có thể cho ngài.”
Lý Yên Nhiên mở miệng cười duyên, chạy tới chạy lui giữa các bụi hoa.
Nàng ta mặc bộ quần áo màu xanh biếc, đó là màu mà ta yêu thích nhất lúc chưa xuất các, chỉ là sau này trở thành Hoàng Hậu, đa số xiêm y đều phải phù hợp với quy củ, không khỏi có hơi trầm tối.
Đóa hoa càng làm nổi bật dung mạo yêu kiều nõn nà của nàng ta.
Vốn đã là mỹ nhân như hoa như ngọc, lại là bộ dạng mà Chu Huyền Cảnh thích nhất.
Ánh mắt của chàng ấy vẫn luôn dõi theo Lý Yên Nhiên, chưa từng dời khỏi.
Chàng ấy nhìn Lý Yên Nhiên, ta nhìn chàng ấy, hết sức hoang đường.
“Khụ khụ……”
Gió ở Ngự Hoa Viên rất lớn, hôm qua ta lại bị cảm lạnh, còn chưa kịp uống thuốc đã phải đi đến Ngự Hoa Viên, nhịn không được ho khan vài tiếng.
Chu Huyền Cảnh nghe tiếng ho của ta, lúc này mới nhìn sang ta, trong mắt tràn đầy quan tâm:
“Sức khỏe của nàng……”
“Bệ hạ! Thược dược trong Ngự Hoa Viên nở thật đẹp, còn đẹp hơn nhiều so với hoa được chăm sóc tỉ mỉ ở nhà thần nữ nữa. Nhưng hoa đẹp như vậy, sao chỉ có mấy chậu thôi vậy?”
Chu Huyền Cảnh còn chưa nói xong, Lý Yên Nhiên đã bưng một chậu hoa thược dược chạy vào đình nghỉ mát.
Người còn kiều diễm hơn cả hoa.
Ánh mắt của Chu Huyền Cảnh chăm chú nhìn nàng ta, đến nỗi quên cả nói chuyện. Ngần người hồi lâu, mãi cho đến khi thái giám hầu hạ bên cạnh ho khan nhắc nhở, lúc này mới sực tỉnh lại.
Chàng ấy xoay người lại, không nói chuyện với ta nữa.
Chàng ấy nhìn Lý Yên Nhiên, mở miệng mà không nghĩ ngợi gì: “Nếu nàng thích thược dược, vậy trẫm sẽ mệnh lệnh cho thợ trồng hoa chăm sóc cẩn thận, để hoa thược dược nở đầy hoàng cung, được không?”
Lý Yên Nhiên không trả lời ngay mà lơ đãng nhìn sang ta.
Bốn mắt nhìn nhau, ta có thể nhìn thấy rõ dã tâm trong ánh mắt của nàng ta.
“Nhưng khắp hoàng cung đâu đâu cũng là cây hải đường, đâu còn vị trí cho thược dược, như vậy phải làm sao bây giờ?”
Rõ ràng là nàng ta đang dò hỏi Chu Huyền Cảnh, nhưng ánh mắt của nàng ta lại nhìn thẳng vào ta.
Ta cũng nhìn lại nàng ta.
Là hoa hải đường, hay là thược dược?
Đây không còn là cuộc tranh đấu giữa hai loại hoa nữa rồi.
Ta hiểu, Lý Yên Nhiên cũng hiểu rất rõ.
Xưng hô tỷ tỷ muội muội kia chỉ là để giữ mặt mũi lẫn nhau. Năm ta vào cung trở thành Hoàng Hậu, Lý Yên Nhiên chỉ là đứa trẻ mới mấy tuổi, vốn dĩ cũng chẳng có tình cảm thâm hậu gì.
Nữ tử trong thiên hạ, đặc biệt là tiểu thư thế gia đại tốc, mấy ai mà không thèm nhỏ dãi ngôi vị Hoàng Hậu đâu chứ?