Hệ Thống Thẩm Định Trà Xanh - Chương 4
11.
Ta thực sự muốn ôm chàng thật chặt khóc nức nở, nói cho chàng biết rằng so với việc mất chàng, ta càng muốn lên chiến trường hơn.
Nhưng ta cũng hiểu rõ tấm lòng của chàng, chàng không muốn ta gặp nguy hiểm.
Vì vậy, ta chỉ có thể lau khô nước mắt, đối diện với tình hình trước mắt.
Vẫn mắn thay, những gì chàng nói đều không sai.
Sau khi mối quan hệ của chúng ta được cải thiện, chàng đã nâng cao địa vị của ta rất nhiều.
Thậm chí ta còn có thể thường xuyên có thể can thiệp vào chính sự.
Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, chàng cũng đã sắp xếp tất cả, cộng thêm sức ảnh hưởng của gia tộc ta, Hoàng đế bệnh nặng, việc hoàng hậu là ta tạm thời nắm quyền điều hành triều chính diễn ra rất suôn sẻ.
Đồng thời, ta cũng bất ngờ nhận được một bức thư.
Bên trong là bản đồ triển khai lực lượng của Tây Lương cùng toàn bộ kế hoạch tác chiến của quân đội bọn chúng.
Dường như, đây chính là sự trợ giúp mà hệ thống đã nói.
Sau khi điều tra và xác nhận tính xác thực của bức thư này, việc thực hiện kế hoạch trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau nhiều ngày bận rộn, quân đội chúng ta giống như được thần linh phù hộ, liên tiếp nhận được tin vui.
Uy tín của ta trong triều cũng tăng lên một bậc.
Dĩ nhiên, Đình Mạn La, người đã không còn có ích, vẫn bị ta giam giữ.
Nàng ta không thể chế tạo ra những thứ lớn, nhưng có thể làm ra một số vật dụng nhỏ khá hữu ích.
Đến ngày quân Tây Lương rút lui, ta cũng nghe được tin tức Hoàng đế đã tỉnh lại.
Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn lại không đến tìm ta, mà lại đi thẳng đến Phượng Nghi Cung.
Khi ta vội vàng quay trở lại, hắn đang cầm một viên ngọc bội trên tay, biểu cảm mặt lộ ra vẻ kỳ quái.
Thấy ta bước đến, hắn mỉm cười đưa tay ra. “Yến Yến, nàng đã trở lại.”
Không hiểu sao, khi nhìn thấy bàn tay hắn giơ ra, ta bất giác lùi lại một bước. “Ngươi có phải là Lăng Phong không?”
Hắn như nghe thấy câu chuyện cười lớn nhất trên đời, ngửa mặt cười lớn. “Sao trẫm có thể là tên vô dụng đó được?”
Sau đó, hắn lại lộ ra vẻ dịu dàng. “Chỉ trách cứ con tiện nhân Đình Mạn La kia, khiến trẫm hiểu nhầm nàng suốt lâu nay, đến nỗi chúng ta phải oan oan tương báo như vậy.”
Ta không biết nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn về phía hắn.
Sau khi im lặng một lúc, ta mới hỏi: “Chẳng phải ngài yêu nàng ta sao?”
Hắn vẫy vẫy tay, tỏ vẻ rất dịu dàng. “Đừng nhắc nữa, từ đầu đến cuối trẫm vẫn luôn yêu nàng, chỉ là bị tiện nhân kia che mắt thôi. Còn nàng cũng vậy, tại sao lại không nói ra?”
“Nhưng không sao, trẫm tha thứ cho nàng rồi, tên vô dụng kia cũng không về nữa, về sau chúng ta sẽ cùng sống với nhau thật tốt đẹp.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, ta có chút lúng túng. “Tại sao ta phải sống tốt đẹp với ngươi?”
“Nàng là Hoàng hậu của trẫm, không yêu trẫm, nàng còn yêu ai nữa?”
Hắn như nhớ ra điều gì, sắc mặt lập tức trầm xuống. “Yến Yến, nàng đùng có không biết tốt xấu, thời gian đó tuy trẫm không thể nói, nhưng những lời nàng nói với tên vô dụng kia, trẫm đều nghe được hết. Trẫm đã tha thứ cho nàng chuyện nàng lừa dối trẫm, đã là rộng lượng lắm rồi.”
Sắc mặt ta cũng trở nên lạnh lùng. Nếu không phải vì thân thể này vốn do Vệ Lăng Phong sử dụng, ta thực sự muốn nghiền nát hắn thành từng mảnh.
Ta hít sâu một hơi, tỏ vẻ bản thân đã bình tĩnh trở lại.
Những ngày gần đây chuyên tâm chính sự, ta đã không còn là một hoàng hậu ngây thơ gì cũng không biết nữa.
Ta không muốn tiếp tục nghe hắn lải nhải, liền truyền lệnh giam hắn lại, nói với bên ngoài Hoàng thượng vẫn chưa khỏi bệnh.
Trong mấy ngày tiếp theo, sự không an phận của Hoàng thượng đã vượt xa ngoài dự đoán của ta.
Hắn vẫn coi bản thân là hoàng đế có thể hô phong hoán vũ trước kia, làm loạn trong cung.
Vì vậy hắn liền sai cho người đứng ra bày tỏ việc không hài lòng với việc ta nắm quyền, sau đó âm thầm đi về phía Tây Lương truyền tin, nói sẵn sàng nhường một phần lãnh thổ, chỉ cần họ chuẩn bị quân đội tấn công lần nữa, khiến ta hết đường chạy.
Ngay khi tin nhắn ấy rơi vào tay ta, ta thực sự muốn cười nghiêng ngả.
Một kẻ làm vua mà lại có thể vì tranh quyền mà nhượng lại lãnh thổ?
Vẫn may tin tức đã bị ta chặn lại, nếu không, chẳng biết còn xảy ra chuyện gì nữa.
Đang định xem cần phải xử lý hắn như thế nào, hắn lại muốn trốn vào Cấm Cung.
Ta do dự một chút một chút, cuối cùng vẫn để thị vệ cho phép hắn đi.
Ta cũng muốn xem, hắn còn muốn làm gì.
12.
Trong Cung Lãnh, Đình Mạn La đang nói chuyện với một ma ma mới đến.
“Ta đã bỏ ra không ít quan hệ và công sức để đưa muội muội ta ra ngoài, nàng ta nói rằng bản thân là người xuyên không, chắc chắn sẽ quyến rũ được Hoàng đế. Nhưng sao bây giờ lại không thấy tin tức gì?”
Ma ma quan thẳng thắn đáp lời, “Ngươi đã làm quý phi lâu như vậy mà không giữ được trái tim Hoàng đế, lại hy vọng muội muội mình quyến rũ được Hoàng đế? Cả hai tỷ muội ngươi đều có vấn đề về đầu óc à?”
Hai người còn đang tranh cãi thì Hoàng đế đã bước vào, vẻ mặt hắn cục kỳ lạnh lẽo.
Đình Mạn La không biết tin tức bên ngoài, vẫn tưởng rằng Hoàng đế đến thăm nàng ta là vì lòng trắc ẩn, liền dùng khăn chấm nước mắt, làm vẻ mặt rất ủ rũ.
Nhưng sau những ngày lao động trong Cung Lãnh, nàng ta nào còn vẻ đẹp mỹ lệ động lòng như trước nữa, dáng vẻ đó chỉ khiến người ta càng thấy khó chịu.
Quả nhiên, trước khi nàng kịp khóc, Hoàng đế đã bóp chặt cổ nàng ta, nói với giọng không có chút ý tốt , “Tiện nhân, tất cả là do ngươi, khiến trẫm hiểu lầm Hoàng hậu bao nhiêu năm nay, bây giờ Hoàng hậu vẫn không tha thứ cho trẫm, còn kiểm soát quyền lực của trẫm, tất cả đều là lỗi của ngươi.”
Đình Mạn La bị siết cổ đến sắc mặt đỏ bừng, chỉ biết ho sặc sụa.
Nàng ta nghiến răng gắng sức nói, “Vậy… còn ngươi… không có vấn đề gì sao?”
Hoàng đế ngừng tay, nhìn chằm chằm nàng ta, “Ngươi có ý gì?”
Nàng ta cười khẩy, ánh mắt đầy chế giễu, “Hoàng đế đến đây là để trách tội thần thiếp sao? Nhưng khi thiếp nói thiếp đã cứu ngài, ngài lại tin lời thiếp ngay, ngài không biết rõ về người đã cứu mình, cũng không kiểm tra, lẽ nào chuyện này cũng trách thần thiếp sao?”
Hoàng đế bị nàng ta chọc giận, sắc mặt càng thêm khó coi, “Ngươi ả tiện nhân này, trẫm thấy ngươi thực sự không muốn sống nữa rồi.”
Đình Mạn La cười lạnh, tựa như đã điên, “Dù sao gia đình thiếp cũng đã bị ngài hành hình hết rồi, thiếp còn sống để làm gì nữa? Thiếp còn gì phải sợ nữa ư?”
“Còn nữa, ngôn ngữ của bệ hạ quả là nghèo nàn, lẽ nào ngài chỉ biết dùng một câu “tiện nhân” để chửi người ư?”
“Có lẽ bệ hạ ngài cũng không biết, màn trình diễn trên giường của ngài cũng nghèo nàn như ngôn từ của ngài vậy, ta lần nào cũng phải giả vờ khen ngài lợi hại, thật là làm khó cho ta. Hoàng hậu không quan tâm đến ngài, quả thực là quyết định đúng đắn vô cùng.”
Hoàng đế càng tức giận, lao vào đánh lộn với nàng.
“Trẫm đánh chết ngươi!”
“Đánh đi, dù ngài có đánh chết ta, cũng không thể thay đổi sự thật, ngài là một kẻ vô dụng.”
13.
Khi người của ta tới ngăn chặn, Đình Mạn La đã không còn thở nữa.
Chết dưới tay người đàn ông mà nàng ta từng dùng hết mọi âm mưu để giành lấy, vô cùng bi thảm.
Cũng không biết nàng ta có hối hận về việc đã giả mạo công lao của ta hay không.
Về phần Hoàng đế, ta thực sự đã chán ngấy kẻ chỉ biết gây rắc rối đó.
Ta quyết định cho hắn uống thuốc an thần.
Dù sao, ta chỉ cần thân thể hắn, không phải con người hắn.
Cho dù hắn có rở thành kẻ ngốc vì uống quá nhiều thuốc an thần, miễn là Vệ Lăng Phong trở lại, mọi thứ cũng sẽ trở lại như cũ.
Nhìn Hoàng đế nhắm mắt lại, ta có chút bất đắc dĩ.
Bỗng nhiên, ta nghĩ đến hệ thống. ta thử gọi về phía Hoàng đế.
“Tiểu Trà? Ngươi có nghe thấy ta nói không? Khiến Lăng Phong ngủ say có lợi ích gì cho ngươi?”
“Chẳng phải ngươi chỉ muốn điểm tích lũy thôi sao? Ta là Hoàng hậu, ta có thể kiếm cho ngươi bao nhiêu trà xanh cũng được, ngươi đánh thức Lăng Phong dậy, ta đảm bảo cho ngươi ăn trà xanh đến chán ngấy!”
Thấy đối phương vẫn không đáp lại, ta cuối cùng không nhịn được nữa, lên tiếng đe dọa.
“Nếu ngươi còn không thèm để ý đến ta, ta sẽ ra lệnh truy bắt tất cả những người xuyên không trên toàn thiên hạ! Còn khiến cho con cháu ta đời đời săn lùng người xuyên không, để ngươi mãi mãi không thể kiếm được điểm tích lũy!”
Cuối cùng, giọng nói bất đắc dĩ của hệ thống cũng vang lên.
“Nương nương, ta cũng không muốn như vậy đâu, chỉ là cửa hàng hệ thống có quy định, nợ điểm tích lũy phải dùng quyền sử dụng cơ thể để bù đắp, xin ngài đừng làm khó ta, ta chỉ là một hệ thống nhỏ nhoi mà thôi.”
Ta mỉm cười, có thể giao tiếp là dễ xử lý rồi.
“Hoặc là trả Lăng Phong lại cho ta, ngươi muốn gì cứ nói, hoặc là ta sẽ hạ lệnh, ngươi tự chọn đi.”
Phía hệ thống im lặng một lúc lâu mới trả lời ta. “Ta vừa xin phép hệ thống chính, lãnh đạo nói rằng có thể cho ngài một cơ hội. Nhưng nếu trong một tháng mà Lăng Phong không đủ điểm tích lũy, hắn sẽ hôi phi yên diệt, ngài xem, có được không?”
Ta im lặng, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. “Ngươi đã nói, Lăng Phong ở lại nơi này của bổn cung có thể lấy được không ít tích phân, có phải không? Chàng ấy còn thiếu bao nhiêu điểm?”
Hệ thống lại một lần nữa trở nên im lặng.
Có lẽ nó không ngờ ta lại không cần mặt mũi đến vậy.
Một lúc sau, nó mới nói.
“Chủ nhân còn thiếu năm ngàn điểm, mỗi lần lưu trú có thể kiếm được năm trăm điểm.”
Ồ, vậy thì khá đơn giản.
Không bao lâu, hoàng đế lại lần nữa mở mắt.
Thấy ánh mắt kia lại lần nữa trở nên trong veo, ta biết Lăng Phong của ta đã trở lại.
Hắn cười híp mắt. “Yến Yến.”
Ta lập tức hôn lên môi hắn.
Hắn đỏ mặt, có chút ngại ngùng.
“Yến Yến, bây giờ vẫn là ban ngày,” hắn nói.
Ta đáp, “Thời gian không còn nhiều, mau trả nợ đi!”
(Hết)