Hệ Thống Thẩm Định Trà Xanh - Chương 3
7.
Để báo đáp lòng tin của Lăng Phong đối với ta, ta cũng đã nói cho hắn biết về việc ta có thể nghe được cuộc đối thoại giữa hắn và hệ thống.
Khuôn mặt hắn ấy lập tức biến thành một đám mây đen, vẫn cố tỏ vẻ điềm tĩnh.
“Hóa ra nàng đã biết từ trước, chẳng trách khi ta vừa thú thật với nàng, nàng cũng không hề kinh ngạc chút nào!”
Hệ thống cũng hoảng hốt đến độ học tiếng chuột kêu chít chít.
“Cô rốt cuộc là ai? Lần đầu tiên có người có thể phá vỡ lớp kết giới của tui á, nữ nhân cô đáng sợ thật đó! Tui muốn trở về hành tinh hệ thống, huhu!”
Ta nén cười, bình thản đáp lại hệ thống.
“Ta không chỉ có thể phá vỡ kết giới của ngươi, nghe được giọng nói của ngươi, còn có thể giam ngươi lại trong kết giới.”
Nói xong, ta vung tay lên. Đây là một kỹ năng mà ta vừa mới đột nhiên lĩnh hội được, không ngờ lại thực sự có hiệu quả.
Giây tiếp theo, giọng nói của hệ thống đã bị chúng ta lọc ra khỏi đầu.
Lăng Phong hơi tò mò hỏi ta:
“Nàng chặn tiếng của hệ thống làm gì vậy?”
Ta cười, rồi dùng tay cuốn lấy thắt lưng hắn, ghét sát vào bên tai hắn, thổi nhẹ.
“Những việc không thích hợp với trẻ em, hẳn là ngài cũng không muốn có người khác quan sát chứ?”
Thế là, gương mặt mới vừa tốt lên một chút của hắn lại một lần nữa đỏ như ráng chiều.
8.
Kể từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa ta và Vệ Lăng Phong tiến triển như vũ bão.
Nhờ hắn, ta thực sự đã trở thành nữ nhân đứng đầu hậu cung
Mọi người đều biết, tình cảm đế hậu vô cùng sâu đậm.
Nếu như có chuyện gì, xin nhờ Hoàng hậu còn hiệu quả hơn cả xin nhờ Hoàng thượng.
Cũng nhờ sự ân sủng của hắn, ta đã gửi thư nhiều lần cho cha, kêu người thu lại vây cánh, đôn đốc tộc nhân tuân thủ theo quy tắc, không được cậy sủng sinh kiêu, làm ra việc hà hiếp dân chúng, phụ đi lòng tin của Hoàng thượng.
Còn về Quý phi, sau khi ta nói ra việc nàng ta mạo danh cướp mất công lao của ta, Vệ Lăng Phong đã nói:
“Một kẻ hãm hại thê tử của ta như thế, ta tuyệt sẽ không để nàng ta yên!”
Gia tộc của Quý phi vốn không có gì nổi bật, chỉ dựa vào việc nàng ta được phong làm Quý phi mới có thể leo lên.
Thế nhưng nam nhân trong gia tộc bọn họ lại toàn những kẻ bất tài, không có lấy một kẻ ra hồn. Ngược lại, kẻ nào kẻ đấy cũng chỉ là thành phần kéo chân.
Một gia tộc như vậy, cho dù có nhận được vinh sủng đến đâu, cũng chỉ như không.
Không cần chúng ta phải tìm cớ bắt bẻ, chỉ cần Quý phi mất đi sủng ái, tấu chương tố cáo gia tộc nàng ta lập tức sẽ ập đến như tuyết mùa đông.
Thế là, Quý phi vì phạm phải tội coi thường Hoàng hậu, lăng nhục Hoàng thượng, bị tước đi địa vị, đày vào Lãnh cung.
Quý phi, à, không phải, hiện giờ phải gọi là Thứ dân Đinh Nghị Lạc mới đúng.
Cha nàng ta vì tham ô, mua bán chức quan mà bị tước hết tước vị.
Ca Ca nàng ta cũng bị kết tội cưỡng bức ép chết một dân nữ, chiếm đoạt ruộng đất, đợi ngày xử trảm.
Còn về vị muội muội đã gả đi của Đinh Nghị Lạc, dựa vào danh quý phi của tỷ tỷ mà được gả vào Cung Thân Vương phủ, nàng ta mượn danh tỷ tỷ làm mình làm mẩy, hễ có chuyện gì lại vào cung cáo trạng, sau đó quý phi liền phái người đến quở trách lão thái phi, khiến cho lão thái phi không vui, bị phu quân ghét bỏ.
Vì thế, khi Đinh Nghị Lạc bị lật đổ, muội muội nàng ta cũng bị Cung Thân vương hưu thê.
Nhưng dù sao cũng từng là nữ nhân của Cung Thân Vương, vì mặt mũi hoàng gia, cũng không thể để nàng ta lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người phỉ nhổ được, vì vậy, ta đã đón nàng ta vào Lãnh cung, để nàng ta và tỷ tỷ thứ dân Đinh Nghị Lạc cùng ở một nơi.
Cứ vậy, Đinh gia từng một thời làm mưa làm gió, giờ đã sụp đổ hoàn toàn.
9.
Chỉ còn mấy ngày là đến Trung thu, vốn là một ngày nhà nhà đoàn viên tụ họp.
Nhưng Tây Lương bên cạnh lại điều động binh lực đến ở biên giới.
Cựu đế yếu kém, triều đình rối ren.
Quân ta liên tục thất bại trước quân Tây Lương.
Cha ta cũng vừa mới ốm, tuy không nặng, nhưng cũng không thể ra trận/
Phóng mắt nhìn cả triều đình, vậy mà lại không thể tìm được người nào phù hợp lãnh binh ra trận.
Ta và Vệ Lăng Phong đang đi dạo trong Hoàng Hoa Viên, thảo luận cách ứng phó với tình hình hiện tại.
Đột nhiên, một giọng nữ dịu dàng kiên định truyền đến bên tai vang lên: “Người có lúc vui buồn ly hợp, trăng có lúc tròn lúc khuyết, chuyện xưa khó vẹn đôi đường. Chỉ mong cùng người trường cửu, cùng thưởng nguyệt xem hoa.”
(Thủy Điệu Ca Đầu – Minh nguyệt kỷ thời hữu. Tác giả: Tô Đông Pha)
Lời thơ hay tuyệt diệu, ta vẫn còn đang mải mê chìm đắm thì Vệ Lăng Phong đã khó chịu nói: “Kẻ nào đang giả thần giả quỷ, ra đây đi!”
Người kia bước ra, uyển chuyển cúi chào. “Trung Thu sắp tới, thiếp nhìn lên trăng, không khỏi xúc động. Không ngờ lại gặp được Bệ hạ và Hoàng hậu, đã làm phiền đến hai người, vẫn mong lượng thứ.”
Cử chỉ vô cùng chu đáo chu toàn.
Chỉ là nếu như đó không phải là kẻ giờ phút này đáng ra phải bị giam cùng cựu Cung Thân vương phi ở lãnh cung, có lẽ ta đã sinh lòng tán thưởng
Ta ổn định lại cảm xúc, nhẹ hỏi: “Là ngươi sáng tác bài thơ này sao?”
Nàng ta kiêu ngạo gật đầu, sau đó nhìn về phía Vệ Lăng Phong, ánh mắt nũng nịu, “Bài thơ này chẳng qua chỉ là do thiếp thân nhất thời xúc động, không đáng là gì, vẫn mong bệ hạ mong chỉ giáo.”
Nhưng Vệ Lăng Phong chỉ nhăn mày, lạnh lùng nói, “Thủy Điệu Ca Đầu của Tô Thức mà ngươi cũng dám đạo nhái?”
Đình Mạn La ngạc nhiên, “Người cũng là người xuyên không sao?”
Nàng ta cười thoải mái, “Chúng ta đều là người xuyên không, vậy thì dễ nói chuyện rồi. Hoàng hậu, ngài đi trước đi, ta còn việc riêng cần nói với Hoàng thượng.”
Vẻ mặt nàng ta đầy khinh thường khiến Vệ Lăng Phong vô cùng giận dữ, “Lễ nghĩa giáo dưỡng của ngươi đâu? Dám nói năng với Hoàng hậu như vậy?”
Đình Mạn La vẫn thản nhiên, “Chúng ta đều là người cùng thời đại, ai cũng bình đẳng như ai, vậy thì không cần phải nói cái gì mà lễ nghĩa nữa. Hoàng hậu không phải người đến từ cùng nơi với chúng ta, kêu nàng ta lui ra chút, chúng ta tâm sự.”
Nàng ta cố gắng tiền lại gần Vệ Lăng Phong nhưng bị hắn tránh đi.
Vệ Lăng Phong lắc đầu, bất lực, “Đầu óc ngươi có vấn đề à? Đã đến thái y viện xem chưa?”
Thấy Đinh Mạn La dán dát lại gần nam nhân của bản thân như vậy, ta cũng có chút tức giận. Nàng ta tưởng ta chết rồi chắc!
Ta lạnh lùng sai thị nữ, “Đi kiểm tra xem, thị vệ trông coi lãnh cung kiểu gì mà lại để để kẻ như vậy ra ngoài làm loạn, còn dám đứng trước mặt bổn cung và hoàng thượng khoe khoang bài thơ nàng ta cướp được của người khác!”
Đình Mạn La sửng sốt, “Sao người xuyên không trong truyện dùng thơ cổ được, còn ta lại không? Mọi người đều là người xuyên không, giúp đỡ nhau chẳng phải tốt hơn ư”
Vệ Lăng Phong chế nhạo, “Giúp đỡ lẫn nhau? Lẽ nào không phải ngươi muốn dựa vào quyền lực của ta để quay lại cuộc sống vô pháp vô thiên, chuyên đi áp bức người khác sao?”
Nói rồi, hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ra lệnh cho thị vệ đưa nàng ta trở lại cung lạnh giam giữ cẩn thận.
Nàng ta bị thị vệ kéo đi, khóc lóc ầm ĩ. “Ta không muốn trở lại lãnh cung, nơi đó thực sự không phải nơi để cho con người ở, xin các người hãy tha cho ta đi, ta biết rất nhiều thứ của thế giới hiện đại, ta rất có ích, các người không thể đối xử với ta như thế được!”
Ta bỗng nhớ lại những gì Vệ Lăng Phong từng kể về thế giới đó, ta hỏi nàng ta. “Thuốc súng, ngươi có biết làm thuốc súng không?”
Nàng ta vì không muốn trở về, sớm đã khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, thấy ta hỏi vậy, liền vội vàng gật đầu. “Ta biết, cho ta thời gian, ta có thể làm được mọi thứ!”
10.
Đối với quyết định giữ lại Đình Mạn La của ta, Vệ Lăng Phong thực ra có chút không hài lòng.
Chỉ là bị ta mắng lại. “Nàng ta là người học văn, làm sao có thể làm ra thuốc súng được? Ta đã nói rồi, để ta ra trận, ta đảm bảo sẽ đánh bại Tây Lương dễ như không, nhưng hắn lại cứ bảo không, không giữ Đình Mạn La lại còn có thể làm gì được? Cứ coi như chữa chết ngựa thành ngựa sống đi!”
Hắn chỉ có thể tủi thân cúi đầu, thầm thì với hệ thống trong người. “Tiểu Trà, đây là vợ ta mà, chiến trường nguy hiểm như vậy, làm sao ta có thể để nàng ấy đi được? Giá như biết trước mình sẽ xuyên không, ta đã học thuộc lòng mọi thủ thuật khi xuyên không rồi!”
Hệ thống chưa kịp đáp lại, ta đã lạnh lùng cất tiếng. “Đừng tưởng chàng nghĩ trong lòng ta không nghe thấy!”
Nhưng cuối cùng, chúng ta vẫn suy nghĩ quá lạc quan.
Chỉ vài ngày sau, biên giới phía Tây đã hoàn toàn thất thủ.
Đó là một vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng. Khi nhận được tin này, ta suýt nữa thì tức phát điên, cầm lấy thanh trường thương của bản thân muốn tìm Vệ Lăng Phong xin tham chiến.
Nhưng khi ta vừa bước vào điện, đã phát hiện hắn đã ngủ say.
Cho dù ta có gọi thế nào, hắn cũng không thể tỉnh dậy.
Thị vệ thân cận của hắn Dương Cẩn đưa cho ta một lá thư.
“Yến Yến, xin lỗi vì sự hèn yếu của ta.”
“Là ta bất tài, không thể bảo vệ được đất nước mà nàng yêu quý.”
“Ta biết, ta không thể cãi lại nàng, nàng chắc chắn sẽ đòi ra trận.”
“Nhưng ta không thể đồng ý, ta không thể tự tay đưa nữ tử mà mình yêu thương nhất vào nơi nguy hiểm như vậy.”
“Ta cũng không thể chấp nhận sự thật bản thân không thể bảo vệ nàng.”
“Tiểu Trà nói, thực ra vẫn còn một cách khác.”
“Nếu ta dùng hết tất cả điểm tích lũy hiện có, còn có dùng quyền sử dụng cơ thể mình làm thế chấp, nó có thể giúp ta chiến thắng trận chiến này.”
“Đừng khóc, ta sẽ trở về, chỉ là không phải lúc này.”
“Có thể một ngày, cũng có thể sẽ mất đến mười năm.”
“Ta đã sắp xếp mọi thứ rồi, nếu ta chìm vào giấc ngủ, mọi việc trong triều đều sẽ do nàng quyết định.”
“Dù sao, đồ của phu quân cũng là của nàng, đó là điều đương nhiên.”
“Yêu nàng.”
“Phu quân, Vệ Lăng Phong.”
Ta run rẩy nhìn về phía chàng.
Đôi mắt vốn luôn rạng rỡ giờ đang chặt chẽ nhắm lại, hàng mi dài buông thấp, lông mày hơi nhíu lại, không biết đang lo lắng điều gì.