Hệ Thống Thẩm Định Trà Xanh - Chương 1
1
Khi tỳ nữ thân cận của Hoài tần đến cầu cứu ta, ta vừa mới gỡ trâm cài, chuẩn bị đi ngủ.
“Hoàng hậu nương nương, xin người hãy cứu tiểu chủ nhà nô tỳ với! Nàng vốn đã yếu ớt, hoàng thượng lại còn ra lệnh cho nàng nhảy suốt đêm trong vườn, giờ chắc chắn là không qua khỏi!”
Nhìn tỳ nữ quỳ sụp xuống đất, khóc không thành tiếng, ta có chút đau đầu.
Chưa kịp nói gì, phía sau đã truyền đến một giọng nam không kiên nhẫn.
“Yếu ớt mà còn dám mặc đồ như ma nữ nhảy múa trong vườn vào đêm khuya?”
Quay đầu lại, ta thấy hoàng thượng không sai người thông báo mà đã đi vào.
Hắn đưa tay đỡ ta đứng dậy, vẻ mặt dịu dàng.
“Tử Đồng không cần đa lễ.”
Ta hơi ngạc nhiên.
Ngày đại hôn, hắn lạnh lùng ném cho ta một câu.
“Để một người phụ nữ thâm hiểm như ngươi làm hoàng hậu, là sự nhượng bộ lớn nhất của ta rồi, từ nay về sau, đừng mơ tưhắn sẽ có bất kỳ tình cảm nào với ngươi.”
Sau đó, hắn không bao giờ cho ta một sắc mặt tốt.
Ta đã cố gắng giải thích vô số lần, liệu chúng ta có hiểu lầm nhau hay không, nhưng đổi lại chỉ là sự sỉ nhục nhiều hơn.
Không chỉ vậy, hắn còn luôn đối nghịch với ta.
Ta nắm quyền quản lý lục cung, hắn yêu cầu chia một nửa công việc cho phi tần để cùng quản lý.
Ta trừng phạt các phi tần phạm lỗi theo quy định của cung đình, hắn nhất định phải ban một thánh chỉ khác để tha thứ cho đối phương, chỉ để làm cho ta mất mặt.
Trong lễ tế tằm, hắn công khai trách mắng ta lễ nghi không chu đáo, đúng là người man di từ biên ải đến, phạt ta lạy suốt một buổi chiều.
Mỗi việc một chuyện, mối quan hệ giữa ta và hoàng thượng đã giảm xuống đến mức đóng băng, thậm chí có thể nói là kẻ thù.
Hắn không bao giờ đến cung của ta, ta cũng lười nịnh bợ hắn.
Các việc trong cung, nếu không gây rối đến trước mặt ta, ta sẽ không quản.
Nếu gây ra phiền toái cho ta, ta sẽ lý luận rõ ràng, coi thường thánh chỉ mà hắn ban xuống.
Có thể làm hoàng hậu, ta dựa vào đó không phải là sự sủng ái của hoàng đế, mà là nhờ cha ta làm đại tướng quân.
Vì vậy, cho dù hắn có tìm chuyện thế nào đi nữa, vị trí trung cung của ta vẫn vững như núi.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên không báo trước mà đi vào, còn tự mình đỡ ta đứng dậy.
Thái độ quá nhiệt tình này khiến ta thực sự cảm thấy kỳ lạ.
Ta nhíu mày, vô thức rút tay ra.
Giọng nói của hoàng thượng đột nhiên vang lên.
“Ôi chao, Tiểu Giám, tay của hoàng hậu thật mềm, tên cẩu hoàng đế trước kia thật mù quáng, có một hoàng hậu tốt như vậy mà không thích, lại đi sủng những con hồ ly tinh kia.”
Ta sững sờ, nhìn về phía hắn.
Là giọng nói của hắn, nhưng rõ ràng môi hắn không hề động.
Hơn nữa, các tỳ nữ xung quanh cũng có vẻ như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì.
Tiếp theo, một giọng nói trẻ con có phần tức giận vang lên.
“Ký chủ xin lưu ý lời nói, hệ thống thẩm định trà cao cấp 12581, ký chủ gọi số hiệu của ta là được rồi.”
“Gọi số hiệu nghe lạnh lùng quá, hay là ta gọi ngươi là Tiểu Trà nhé?”
Cùng với sự khiêu khích hơn nữa của hoàng thượng, giọng nói đó trực tiếp im lặng.
Hắn mới ho khan một tiếng, nhìn về phía tỳ nữ đang run rẩy sợ hãi.
“Chủ tử ngươi muốn nhảy, trẫm liền để nàng ta nhảy suốt đêm, ngươi có gì bất mãn với thánh chỉ của trẫm sao?”
Tỳ nữ liên tục khấu đầu, miệng không ngừng nói không dám, ánh mắt cầu cứu liên tục nhìn về phía ta.
Ta xoa trán, thử hỏi hoàng thượng.
“Nếu bệ hạ không thích Hoài tần, đuổi người đi là được rồi, dù sao cũng là con gái của gia đình quan lại, cần gì phải hạ nhục như vậy?”
Ban đầu ta tưởng rằng hắn lại sẽ khinh bỉ nói ta giả nhân giả nghĩa, nhưng hắn lại sáng mắt lên, liên tục gật đầu.
“Hoàng hậu quả thật xinh đẹp lại hiểu chuyện, nói đúng lắm!”
Rồi lại nghiêm giọng ra lệnh cho cung nhân.
“Hoài tần thể yếu, nếu không thích ứng được cuộc sống trong cung, vậy thì ngày tuyển chọn lớn sau này không cần tham gia, ngày mai trực tiếp đưa về nhà đi.”
2
Ta chăm chú nhìn hoàng thượng.
Vị thiếu niên thiên tử, mặc một bộ long bào màu tím, tóc được búi cao bằng một chiếc trâm vàng ngọc, toàn thân toát lên vẻ quý phái.
Khác với trước kia, giờ đây ánh mắt của hắn trong sáng, còn mang theo sự e ấp đặc trưng của tuổi trẻ.
Trên khuôn mặt trắng trẻo xuất hiện một chút ửng hồng, có chút lúng túng thì thầm hỏi hệ thống.
“Tiểu Trà, bây giờ có phải nên đi nghỉ không? Theo nhân vật hoàng đế trước kia thì ta nên chào hỏi vài câu, hay là trực tiếp đẩy ngã hoàng hậu lên giường?”
Giọng nói của hệ thống có chút bất lực vang lên.
“Ký chủ, nhân vật hoàng đế của ngươi là thiên vị cho quý phi trà xanh, ngươi đã sớm lạc đường đến tận sa mạc rồi, bây giờ hỏi lại có hơi muộn không?”
“Nhưng mà…” Hoàng thượng đột nhiên trở nên lúng túng.
“Ta bị dị ứng với trà xanh mà, hơn nữa, ta vẫn còn là trai tân đấy.”
Hệ thống chưa kịp lên tiếng, ta đã bị người đàn ông trước mặt làm cho bật cười.
Tiếp đó, ta lại nghe thấy giọng nói ngây ngốc của hoàng thượng.
“Tiểu Trà, cứu mạng, hoàng hậu cười lên thật đẹp, ta sắp chết ngạt mất!”
Ta không nhịn được mà lắc đầu, lúc này ta đã có thể khẳng định, người đàn ông trước mặt, và vị hoàng thượng trước kia, là hai người hoàn toàn khác nhau.
Thấy hắn căng thẳng đến nỗi cứ cọ sát gấu áo, ta chủ động nắm lấy tay hắn, phá vỡ sự bế tắc.
“Bệ hạ cẩn thận bị đau tay, ngài xem, long bào sắp bị ngài cọ nhăn hết rồi.”
Hắn mới sực tỉnh, cười hề hề với ta.
Đôi mắt sáng lấp lánh, giống như chứa cả một trời sao.
Vẻ mặt đó, có phần ngốc nghếch, không có chút nào vẻ uy nghiêm của một vị thiên tử, ngược lại còn rất chân thành, thật đáng yêu.
Cũng chính lúc đó, ngoài cửa cung của ta lại vang lên một trận ồn ào.
“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương lại gây khó dễ, không cho nô tỳ vào gặp ngài, quý phi nương nương đột nhiên đau tim, cầu xin ngài mau đến xem ngài ấy với.”
Nữ tỳ bị ngăn ở ngoài cửa, nhưng tiếng kêu la lại rõ ràng từng chữ từng chữ.
Lại đến rồi.
Mỗi lần hoàng thượng đến cung của ta, quý phi luôn tìm cách cướp người đi, tiện thể đổ thêm dầu vào lửa cho ta.
Chỉ là lần này, ta lười nói thêm, chỉ nhìn hoàng thượng, xem hắn sẽ làm gì.
Quả nhiên hắn nhíu mày, hỏi nội thị thân cận Dương Cẩn.
“Trong cung của hoàng hậu, cũng có thể để những nô tài này lớn tiếng ồn ào như vậy? Theo quy định của cung đình, nên xử lý thế nào?”
Dương Cẩn đành phải cười trừ đáp.
“Theo quy định của cung đình, nên đánh bốn mươi roi, nếu còn sống thì đày đến khu vực lao động khổ sai.”
Hoàng thượng liếc mắt, lạnh lùng nói.
“Vậy còn không mau đi?”
Dương Cẩn đáp ứng một tiếng, vừa định đi thì lại bị hoàng thượng gọi lại.
“Đúng rồi, ngươi lại sai người báo cho quý phi biết một tiếng, nếu có bệnh thì đi tìm thái y, trẫm không biết chữa bệnh.”
Dương Cẩn không dám chậm trễ, cung kính đáp ứng.
Nhưng từ ánh mắt nghi hoặc của hắn, ta có thể hiểu được sự oán trách trong lòng.
Lúc trước chính hoàng thượng yêu cầu, không cần phải tôn trhắn như một hoàng hậu, vì vậy cung nữ của quý phi mới dám ngông cuồng như vậy.
Bây giờ lại đột nhiên đối xử với ta ân cần như vậy, nếu không phải ta nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và hệ thống, chắc chắn cũng sẽ sinh nghi.
Ban đầu hoàng thượng vẫn còn do dự với hệ thống về việc có nên ở lại cung của ta hay không.
Hệ thống khuyên can rất nhiều.
“Ký chủ, hoàng hậu là người hiếm hoi trong hậu cung có chỉ số trà xanh bằng 0, nếu ngươi có thể thành công ở lại, nhất định sẽ nhận được số điểm cao, đến lúc đó ngươi cũng có thể đổi lấy những vật phẩm tương ứng.”
Hoàng thượng vẫn còn có chút ngượng ngùng.
“Nhưng mà, ta với hoàng hậu còn chưa hề nói chuyện yêu đương, ta phải tỏ tình trước, sau đó mới hẹn hò, bước cuối cùng mới là động phòng hoa chúc chứ?”
Tin tức quý phi cầu kiến đã cắt ngang cuộc tranh luận của hai người.
Đinh quý phi khóc lóc thảm thiết, rất đáng thương.
Mỗi lần nhìn thấy nàng ta, ta đều rất tò mò.
Tại sao luôn có người lại cố tình khóc lóc thật đẹp như vậy, ta đã từng thấy vô số người đau khổ khóc lóc ở biên ải, họ khóc không hề đẹp chút nào, nhưng lại khiến người ta đau lòng.
Nếu không phải đau khổ thật sự, lại cố tình làm ra vẻ như vậy, từ trước đến nay hoàng thượng luôn bị lừa, thật khiến người ta buồn nôn.
Nhưng hoàng thượng bây giờ lại thay đổi hoàn toàn.
Hắn trừng mắt nhìn lớp trang điểm kỹ lưỡng của quý phi, không thể tin được nói.
“Ối dời ơi, mặt đỏ ửng hết lên, có phải dị ứng không? Chẳng lẽ là bệnh truyền nhiễm, có bệnh không phải lỗi của ngươi, nhưng ra ngoài hại người thì đích thị là lỗi của ngươi rồi.”
Quý phi suýt nữa thì ngây người ra, thấy hoàng thượng một mặt nghiêm túc, có chút lắp bắp.
Ngay sau đó, không cam lòng liếc mắt nhìn ta một cái, rõ ràng cho rằng là ta đã giở trò.
Dĩ nhiên, nàng ta vẫn chưa quên mục đích chính của mình khi đến đây.
Lau nước mắt, vẻ mặt đau khổ.