Hệ Thống Phiên Bản 2.0 - Chương 3
Lục Hoài Nguyệt bất ngờ đứng trước mặt tôi.
Cô ta quay lại, khẽ cười.
Đôi mắt sâu thẳm, như chứa đựng một cơn lốc xoáy.
“Ở nhà thì tôi nhường cô. Nhưng ở trường này, cô phải cẩn thận đấy. Đây là địa bàn của tôi.”
Lảm nhảm gì mà dài dòng thế không biết.
Tôi nheo mắt, giả vờ giơ tay lên như muốn tát cô ta.
Lục Hoài Nguyệt giật mình, lùi ngay một bước: “Cô…”
Tôi tiến thêm một bước, ghé sát tai cô ta, khẽ nói:
“Đánh cô thì đánh, cần gì chọn nơi?”
Khi vừa vào lớp 10, tôi vẫn nghĩ sẽ cố gắng sống hòa thuận với Lục Hoài Nguyệt.
Nhưng sau đó, cô ta ngầm nói với người khác rằng tôi là đứa con riêng bị bỏ rơi bên ngoài.
Cô ta khiến tất cả mọi người xa lánh, ghét bỏ tôi.
Nếu không có hệ thống bên cạnh nói chuyện, có lẽ tôi đã bị cô ta dồn đến phát điên.
Ở đâu đánh cô ta, cũng đều là những gì cô ta đáng phải nhận.
Mặt Lục Hoài Nguyệt tái mét, ôm balo nặng trĩu sách vở, loạng choạng bỏ chạy.
15.
Tôi trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu đọc sách buổi sáng.
Những chữ cái quen thuộc ghép thành những câu xa lạ.
Đọc không hiểu.
Tôi cuống đến mức rụng một nắm tóc.
Có lúc tôi còn nghĩ, không muốn học nữa.
Dù sao mười tám tuổi tôi cũng phải chết.
Hệ thống khuyên: “Học vẫn phải học. Nhỡ mười tám tuổi cô không chết thì sao?”
Tôi bi thảm đáp: “Đến lúc đó mà bị Lục Hoài Nguyệt đuổi ra khỏi nhà, tôi vẫn là một kẻ mù chữ, không chết cũng chẳng sống nổi.”
Hệ thống im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi cũng sắp bị cô làm cho trầm cảm luôn rồi, sắp xếp cho tôi một con chó an ủi được không?”
Tôi mở vòng tay thông minh.
Tải về một ứng dụng nuôi chó ảo cho nó chơi.
Chó an ủi ảo cũng là chó an ủi.
…
Lục Hoài Nguyệt là người rất hay ghi thù.
Chỉ trong vài ngày, trường học đã tràn ngập những tin đồn vô số phiên bản về tôi.
Nhưng tôi chẳng quan tâm.
Quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chẳng khác nào trở thành cái quần lót của họ.
Dù họ có làm chuyện vớ vẩn gì, mình cũng phải gánh.
16.
Từ khi có chó an ủi, hệ thống trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Nó cố gắng đưa ra những nhiệm vụ liên quan đến học tập cho tôi mỗi ngày.
Ví dụ:
【1. Chép thuộc lòng bài “Lý Bình Không Hầu Dẫn.”
2. Học thuộc 20 từ vựng.】
Mấy nhiệm vụ này dễ như cho tôi uống nước Thái Bình Dương.
Điểm sức khỏe của tôi tăng lên từng chút một.
Thể trạng cải thiện, đầu óc cũng trở nên thông minh hơn.
Trong kỳ thi tháng thứ hai, cuối cùng tôi thoát khỏi vị trí bét bảng, leo lên thứ hạng 11 từ dưới lên.
Mẹ cầm bảng điểm của tôi, lần đầu tiên lộ ra nụ cười hài lòng: “Như Như tiến bộ nhiều rồi.”
Ba đưa cho tôi một xấp hồ sơ: “Đây là điều kiện xin du học hệ đại học, con xem thử đi. Nếu được thì đi cùng chị ra nước ngoài đi.”
Lẽ ra tôi phải vui.
Nhưng đến giờ, cảm giác của tôi đã chai sạn, chỉ cầm lấy xấp giấy, nhàn nhạt đáp: “Vâng.”
Lục Hoài Nguyệt liếc nhìn tôi.
Không nói lời nào, đeo cặp lên lầu.
Giờ tôi mới thấy một chút niềm vui.
Cô ta không vui, tôi liền thấy vui.
17.
Một tháng sau, lại chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.
Lục Hoài Nguyệt là lớp trưởng, như thường lệ, phải ở lại sắp xếp phòng thi.
Cô ta cố ý làm chậm chạp.
Mọi người về hết.
Chỉ còn tôi buộc phải đợi cô ta để cùng về nhà.
Tôi vùi đầu làm bài.
Lục Hoài Nguyệt dán xong số ghế, bước đến trước mặt tôi.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo của đèn LED, làn da cô ta trắng bệch một cách kỳ lạ.
Ánh mắt độc ác, như ngâm đầy nọc độc.
“Ôn Như, tại sao cô cứ phải quay về cản đường tôi?”
Chủ đề thật kỳ cục.
Tôi chậm rãi gấp sách lại.
Học hành mệt quá.
Không còn sức để tranh cãi, cô ta bảo buổi tối có mặt trời tôi cũng mặc kệ.
“Đừng có nổi điên ở đây, làm xong việc thì về sớm đi.”
Cô ta không đi.
Ngược lại còn tiến sát một bước, thấp giọng nói: “Camera trong phòng học bị hỏng rồi.”
Tôi không bận tâm: “Dù đầu óc cô có hỏng cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Cô ta nhìn tôi, giơ tay tự tát mình hai cái.
Tôi: “?”
Tôi cúi đầu nhìn cô ta.
Thậm chí còn có chút buồn cười.
Lục Hoài Nguyệt đã rút kinh nghiệm từ lần trước.
Lần này, cô ta lao ra khỏi cửa, với gương mặt đầy dấu tát, chạy khắp nơi.
Rõ ràng muốn để mọi người nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình.
Sau khi đóng cửa phòng học lại.
Tôi lấy điện thoại ra, hỏi hệ thống: “Camera sửa xong chưa?”
Nó trả lời: “OK rồi, mất 1 điểm sức khỏe. Để đề phòng, tôi đã lưu lại video camera giám sát, siêu nét, còn nghe rõ từng câu cô ta nói.”
18.
Giáo viên phụ trách vẫn chưa rời trường.
Chẳng mấy chốc, ông ta dẫn theo Lục Hoài Nguyệt đang khóc thút thít quay lại lớp học.
Bạo lực học đường vốn là một vấn đề nghiêm trọng.
Nhưng vì chúng tôi là chị em, tình huống lại có phần đặc biệt.
Ông ta quyết định gọi điện cho ba mẹ tôi.
Ba mẹ tôi rất sĩ diện, không muốn vạch áo cho người xem lưng, nên bảo chúng tôi về nhà giải quyết.
Khi bị đưa ra khỏi trường.
Lục Hoài Nguyệt nhìn tôi, nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
Cô ta dường như nghĩ rằng mình đã chiến thắng.
Trận đấu tối kỵ nhất là ăn mừng giữa hiệp.
Tôi mỉm cười, không nói gì thêm.
Về đến nhà, Lục Hoài Nguyệt lao ngay vào vòng tay mẹ, khóc thút thít.
Mẹ ôm lấy cô ta, xót xa vuốt đầu an ủi.
Ba lạnh mặt, ném một chiếc cốc xuống chân tôi: “Tôi nghĩ mình nuông chiều con quá rồi, con còn dám đánh chị con!”
Một mảnh sứ vỡ văng tung tóe.
Tôi cúi xuống, nhận ra đây là chiếc cốc ông vừa bỏ ra mấy chục triệu mua về.
Thì ra làm vỡ đồ không phải là chuyện to tát nhỉ.
Tôi ngẩng đầu, đối diện với ông: “Không phải con làm.”
Ba cau mày: “Không phải con? Chẳng lẽ Hoài Nguyệt vô duyên vô cớ lại tự đánh mình?”
Cô ta đúng là người sẽ tự đánh mình.
Cô ta đúng là kỳ quặc như vậy đấy.
Mẹ ngẩng đầu lên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Như Như, mẹ biết con bất mãn vì Hoài Nguyệt từng đánh con, nhưng nó đã xin lỗi rồi, hai đứa là chị em mà…”
Chị em cái gì.
Tôi còn chưa đổi họ, hai chúng tôi thậm chí không cùng họ.
Ở bên hệ thống phiên bản 2.0 lâu, tôi cũng ngày càng nóng tính hơn.
19.
Tôi vẫn chưa lấy video camera ra.
Chỉ muốn xem họ còn có thể nói thêm điều gì vô lý nữa.
Thấy tôi im lặng không đáp, ba càng giận dữ: “Đến giờ mà còn không chịu hối cải, con đúng là bị người ngoài dạy hư rồi!”
Ông rõ ràng biết nói gì để chọc tức tôi nhất.
Nhưng lần nào ông cũng chọn cách đó để nói.
Tôi đã hiểu rõ.
Nơi này chẳng ai quan tâm đến tôi cả.
Tôi nói: “Không phải con làm, đi kiểm tra camera đi.”
Lục Hoài Nguyệt run lên, yếu ớt ngẩng đầu: “Thầy giáo nói camera trong lớp bị hỏng rồi mà.”
Tôi cười: “Camera sửa xong rồi, không ai nói với chị à?”
Cô ta ngẩn ra.
Biểu cảm hiện rõ sự hoảng loạn: “Muộn thế này rồi, đừng làm phiền thầy cô nữa chứ?”
Nói cũng đúng.
Giáo viên đã tan làm cũng là người vô tội.
Tôi lấy điện thoại ra: “Tôi có lưu một đoạn video, chị có muốn xem không?”
Mặt Lục Hoài Nguyệt tái mét, lập tức ngồi thụp xuống đất.
20.
Trong video rõ ràng từng chi tiết.
Lục Hoài Nguyệt ban đầu oán trách tôi, sau đó tự đánh mình để vu oan cho tôi.
Một loạt hành động kỳ quặc đến khó hiểu.
Phòng khách lặng đi trong giây lát.
Ba đen mặt, không dám nhìn tôi: “Hoài Nguyệt, tại sao con lại làm vậy?”
Cô ta ôm mặt, nước mắt không ngừng rơi: “Con sợ… con không phải con ruột, con sợ em gái về rồi trong nhà sẽ không còn chỗ cho con nữa.”
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta khóc.
Mẹ thở dài, an ủi: “Hoài Nguyệt, dù gì con cũng là đứa con mà ba mẹ nuôi nấng hơn mười năm, trong nhà mãi mãi sẽ có chỗ cho con…”
Những điều tiếp theo chẳng còn phù hợp để tôi nghe.
Tôi bước qua đống sứ vỡ dưới chân, đi lên lầu, vào phòng mình.
Hệ thống tức tối: “Có thể thiên vị đến mức đó sao?”
Tôi lau khóe mắt: “Đã không còn quan trọng nữa rồi.”
Hệ thống: “Đừng khóc mà.”
“Tôi đâu có khóc, con mắt đói bụng chảy nước miếng thôi.”
Nó thở dài: “Để tôi kể thêm một chuyện cười nữa nhé.”
“Cô có biết không? Nếu mỗi ngày uống ba lít nước, sẽ tránh được mọi rắc rối.”
“Vì cả ngày cô bận đi vệ sinh, sẽ chẳng còn thời gian để ý đến bọn họ.”
“Hãy giữ cơ thể đủ nước, ký chủ của tôi.”
Tôi: “?”
“Có thể xóa mấy chuyện cười này khỏi cơ sở dữ liệu của cậu không?”
Hệ thống từ chối: “Không được đâu.”
Rồi nó tắt đèn thông minh trong phòng tôi.
“Chúc ngủ ngon, nghỉ ngơi một chút đi.”
21.
Còn hai tháng nữa là đến sinh nhật mười tám tuổi của tôi.
Điều đó có nghĩa là tôi chỉ còn sống được hai tháng nữa.
Dù hệ thống sẽ giao cho tôi những nhiệm vụ đơn giản để duy trì sự sống, nhưng tình trạng sức khỏe của tôi vẫn ngày một xấu đi.
Tôi lại bắt đầu những cơn đau đầu triền miên, trằn trọc suốt đêm không ngủ được.
Mẹ đưa tôi đến bệnh viện.
Kết quả vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Ngồi trên băng ghế dài, mẹ nắm tay tôi, nghiêm túc nói:
“Như Như, Hoài Nguyệt chỉ là không có cảm giác an toàn, con đừng tranh giành với chị con nữa. Dù sao con cũng là con ruột của ba mẹ.”
Lúc đầu, tôi chỉ thấy đau đầu.
Bây giờ, cả tim tôi cũng bắt đầu đau thắt từng cơn.
Chỉ vì tôi là con ruột, nên tôi phải nhường nhịn cô ta vì cô ta thiếu cảm giác an toàn sao?
Cảm xúc bùng lên, tôi không kiềm chế được giọng nói nghẹn ngào:
“Thế nhưng ba mẹ luôn thiên vị chị ta.”
Mẹ khựng lại một chút, rồi nắm lấy tay tôi, vỗ về:
“Nhưng Như Như, con không thông minh bằng con bé.”
“Hoài Nguyệt được bồi dưỡng hơn mười năm qua, mục đích là để sau này tiếp quản công ty. Ba mẹ đối xử tốt với chị con, sau này chị con tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi con.”
Lời buộc tội vừa rồi của tôi giống như một cú đấm vào bông mềm, không gây được chút tổn thương nào.
Tôi thấy mệt mỏi.
Nhắm mắt lại, đáp nhẹ một tiếng:
“Vâng.”
Tôi không còn gì để nói nữa.
Ngay cả nếu mẹ bảo rằng Lục Hoài Nguyệt là người ngoài hành tinh, tôi cũng sẽ tin.
Hệ thống thì thào bên tai tôi: “Đừng nghe bà ấy. Bà ấy đang thao túng tâm lý cô đấy. Nhà nào lại không để tài sản cho con ruột cơ chứ.”