Hệ Thống Phiên Bản 2.0 - Chương 2
8.
Tôi sửa soạn xong xuôi rồi đi xuống lầu.
Bây giờ đã là mười hai giờ trưa.
Lục Hoài Nguyệt ngồi một mình ở bàn ăn, ăn cơm trưa.
Cô ta từng học qua các lễ nghi trên bàn ăn, ngay cả động tác gắp thức ăn cũng rất tao nhã.
Thấy tôi, cô ta đặt đũa xuống, giọng chế nhạo: “Khỏe rồi sao?”
“Ừ.”
Trong tai truyền đến âm thanh hệ thống: “Xông lên, tát Lục Hoài Nguyệt.”
Tôi bước tới gần cô ta.
Cô ta liếc mắt nhìn tôi, cười mỉa mai: “Ngồi đi, em gái. Để chị bảo cô Ngô chuẩn bị thêm bát đũa.”
Tôi nhìn cô ta, nói khẽ: “Không cần đâu.”
Tôi đang nghĩ xem nên ra tay thế nào.
Dù tôi cao hơn cô ta một chút, nhưng sức khỏe cô ta rõ ràng tốt hơn tôi nhiều.
Khả năng chiến thắng rất thấp.
Hệ thống mất kiên nhẫn: “Còn cần tôi chỉ từng bước sao? Giơ tay lên, nâng quá đầu, nhắm vào mặt cô ta mà tát thật mạnh!”
Tôi hít sâu, lấy hết can đảm, nâng tay lên, nhắm thẳng vào mặt cô ta và tát một cái thật mạnh.
Mặt Lục Hoài Nguyệt bị đánh lệch sang một bên, trên gò má trắng nõn hiện rõ dấu bàn tay đỏ rực.
Cô ta đứng bật dậy, đẩy ghế ra, mặt đầy kinh ngạc: “Mày!”
Hệ thống tiếp lời: “Cô ta muốn hỏi cô đã ăn cơm chưa sao lực tay lại yếu như vậy, thêm một cái nữa để cân đối đi.”
Được thôi.
Tôi giơ tay lên, tát vào bên má còn lại của cô ta.
Lục Hoài Nguyệt giận đến phát điên: “Sao mày dám?”
Hệ thống cười điên cuồng: “Cô ta bảo cô thật to gan, cô ta thích. Cho cô ta thấy cô dũng cảm thế nào, thêm một cái nữa đi.”
Tôi lại tát thêm một cái, sau đó thản nhiên nói: “Tôi dám đấy.”
Đánh xong, tôi lập tức quay người bỏ chạy.
Lục Hoài Nguyệt bị ba cái tát làm choáng váng.
Một lúc sau, cô ta mới hoàn hồn, ôm mặt đuổi theo tôi.
Tôi nhanh chóng chạy vào phòng, khóa trái cửa.
Cô ta đứng ngoài đập cửa điên cuồng, gào lên giận dữ: “Ôn Như, mở cửa ra! Mày có gan đánh tao mà không có gan mở cửa à?”
Tôi đáp lại từ bên trong: “Cô dám vào không? Cô dám vào tôi lại tát tiếp.”
Bên ngoài không còn tiếng động.
Có lẽ cô ta tức đến mức ngất xỉu rồi.
9.
Trong điện thoại, hệ thống cho tôi xem hiệu ứng pháo hoa rực rỡ.
“Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay. Phần thưởng: +3 điểm sức khỏe.”
Cơ thể tôi dễ chịu hơn một chút.
Cảm giác hưng phấn qua đi, tôi bắt đầu lo lắng: “Bố mẹ luôn cưng chiều cô ta. Nếu họ biết cô ta bị tôi tát ba cái, tôi xong đời rồi.”
Hệ thống nói: “Dù sao cô cũng xong đời, tát họ luôn đi, tiện cả đôi đường.”
Nghe cũng hợp lý.
Đánh ba cái thực sự rất mệt.
Tôi leo lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lục Hoài Nguyệt liên tục nhắn tin:
“Mày ra ngoài quỳ xuống dập đầu ba cái, tao sẽ không đuổi mày ra ngoài nữa.”
Nửa phút sau.
Có vẻ cảm thấy tin nhắn này làm tổn hại hình tượng ngoan hiền của mình, cô ta lập tức rút lại, soạn lại một tin mới:
“Em gái, nếu em qua đây xin lỗi, chị sẽ tha thứ cho em.
“Chị biết em không vui trong lòng, nhưng chuyện này không phải do chị gây ra, em không thể trút giận lên chị được.
“Em gái, em nói gì đi chứ…”
Tôi không trả lời bất kỳ tin nhắn nào.
Cuối cùng, cô ta nhắn một câu:
“Bố mẹ sắp về rồi đó.”
10.
Hệ thống mở một cửa hàng giao diện cho tôi xem.
“Kỹ thuật chuyển dấu vết: Không đau chuyển dấu tay từ mặt Lục Hoài Nguyệt sang mặt cô. Giá: 1 điểm sức khỏe.”
Tôi ngạc nhiên: “Có công cụ gian lận này sao không đưa ra sớm?”
Hệ thống đáp: “Trước đây cô chẳng hoàn thành nổi nhiệm vụ nào, dùng điểm sức khỏe chỉ khiến cô chết nhanh hơn.”
Nghe cũng hợp lý.
Tôi bấm mua.
Nửa tiếng sau, cửa phòng bị gõ mạnh.
Người bên ngoài không đợi tôi mở cửa, mà trực tiếp dùng chìa khóa mở khóa.
Ba giận dữ bước vào.
Phía sau ông, Lục Hoài Nguyệt rúc vào lòng mẹ, nước mắt giàn giụa, toàn thân run rẩy không ngừng.
Nhìn thấy mặt tôi, đồng tử của ba co rút lại.
Lục Hoài Nguyệt kinh hãi hét lên.
Mẹ cũng sững sờ.
Mặt của tôi sưng đỏ, hằn rõ ba dấu tay mắt thường cũng có thể thấy rõ.
Tôi và mẹ đều có cơ địa sẹo lồi.
Sau khi chuyển vết thương từ mặt Lục Hoài Nguyệt sang tôi, dấu vết hiện lên vô cùng đáng sợ.
Mẹ đẩy Lục Hoài Nguyệt ra, bước lên một bước, ánh mắt đầy lo lắng:
“Ôn Như, con làm sao thế này?”
Tôi vừa khóc vừa ôm mặt: “Chị đừng đánh em nữa… Em sẽ dọn ra ngoài ngay sau khi đủ tuổi, sẽ không tranh giành gì của chị nữa…”
Mẹ nhíu mày, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Diễn xuất của tôi rất vụng về.
Tôi chẳng bận tâm ba mẹ có tin hay không.
Chỉ cần để Lục Hoài Nguyệt chịu đòn oan, uất ức mà không thể kêu ca gì là đủ.
Đây là lần đầu tiên Lục Hoài Nguyệt bị vu oan.
Cô ta hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, lớn tiếng kêu lên: “Rõ ràng là cô đánh tôi!”
Nhưng ai sáng mắt cũng thấy.
Người bị đánh là tôi.
Ba lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nghiêm nghị: “Hoài Nguyệt, làm sai thì phải nhận!”
Đây cũng là lần đầu tiên ba lớn tiếng với cô ta.
Cả người cô ta run lên, nước mắt không ngừng chảy: “Con không có.”
Cô ta khóc, tôi cũng khóc, mà tôi khóc còn to hơn cô ta.
Cả căn phòng chìm trong cảnh hỗn loạn.
Cuối cùng, Lục Hoài Nguyệt bị ép phải xin lỗi tôi.
Một hình phạt nhẹ nhàng không đau không ngứa.
11.
Chiều tối, Lục Hoài Nguyệt đích thân mang thuốc lên phòng tôi.
Ánh mắt cô ta tràn đầy căm hận, không còn cách nào che giấu: “Ôn Như, tại sao em lại đối xử với chị như vậy?”
Tôi nhìn cô ta.
Cô ta mặc một chiếc váy ngủ mỏng, điện thoại để trong túi áo trước ngực.
Tôi giật lấy điện thoại của cô ta, tạm dừng đoạn ghi âm, sau đó bắt đầu tùy ý phát huy:
“Cô nói chuyện thật buồn cười. Ngay cả cái tên Lục Hoài Nguyệt của cô cũng là cướp từ tôi, còn mặt mũi nào đứng trong nhà tôi hỏi tại sao tôi đánh cô?”
Cảm giác xả hết sự vô lý trong lòng khiến tinh thần tôi thoải mái hơn hẳn.
Mặt Lục Hoài Nguyệt đỏ bừng lên vì tức giận.
Không đợi cô ta kịp phản ứng, tôi đẩy mạnh cô ta ra ngoài:
“Cô có cút ngay không? Không cút thì tôi khóa cửa lại đánh thêm lần nữa!
“Còn nữa, rảnh rỗi thì đừng có làm phiền tôi. Tôi không giống cô, có tương lai sáng lạn. Tôi là đồ bỏ đi, gặp cô lần nào đánh cô lần đó.”
Lục Hoài Nguyệt nhìn tôi một cái, mắng: “Đồ điên.”
Sau đó hung hăng đóng sập cửa mà đi.
Nói xong mấy lời hung hăng đó, tôi ngã vật xuống giường, thở hổn hển.
Mệt quá.
Với 25 điểm sức khỏe hiện tại, tôi không đủ sức để gào thét lâu.
12.
Bình tĩnh lại, tôi lại bắt đầu buồn bã.
Tôi cứ nghĩ ba mẹ sẽ ít nhất phạt Lục Hoài Nguyệt một chút.
Nhưng không.
Bọn họ khuyên nhủ Lục Hoài Nguyệt rằng chị em phải biết nương tựa nhau.
Rồi lại bảo tôi không nên chấp nhặt với chị gái.
Dù sao tôi cũng đã bị ba mẹ nuôi làm hỏng rồi, sau này chỉ có thể dựa vào Lục Hoài Nguyệt.
Nhưng chẳng ai nghĩ đến chuyện…
Năm đó, chính người thân của Lục Hoài Nguyệt đã mang tôi đi khỏi họ.
Lục Hoài Nguyệt được nuôi dưỡng như một tiểu thư đài các.
Còn tôi, ngay cả sữa bột cũng không được uống vài lần.
Ba mẹ của Lục Hoài Nguyệt tùy tiện đặt cho tôi cái tên “Như”.
Ý là số phận như cánh hoa bồ công anh, phiêu bạt vô định.
Con gái ruột của họ lại chiếm lấy vị trí của tôi, được mọi người nâng niu như sao trên trời.
Tôi ôm lấy hệ thống khóc òa: “Hu hu hu hu hu cuộc đời tôi thật khổ.”
Hệ thống an ủi tôi: “Chớ suy nghĩ lung tung. Lại sống thêm một ngày nữa, đã rất tuyệt rồi.”
Tôi nức nở: “Đúng vậy, lại sống thêm một ngày. Với người đáng lẽ đã chết như tôi, đó là điều tốt nhất rồi.”
Hệ thống: “…
“Để tôi kể cho cô một câu chuyện cười nhé.
“Chu Du uống say, nói với thuộc hạ: Gia Cát Lượng coi thường ta. Nói xong, ông ấy đưa tay lên cổ làm động tác cắt. Đêm đó, thuộc hạ giết luôn Gia Cát Lượng, Tiểu Kiều và Chu Du.”
Nghe xong, tôi đưa tay lên cổ, làm động tác tương tự: “Lục Hoài Nguyệt, ba, mẹ.”
Hệ thống: “Tôi không có chức năng đó đâu.”
Thôi được.
Tôi cảm thấy rất mất mát.
13.
Hôm sau, hệ thống giao nhiệm vụ mới.
[1. Hù dọa Lục Hoài Nguyệt.
2. Cố gắng đánh cô ta càng nhiều càng tốt…]
Hoàn toàn trong tầm tay.
Từ khi động tay với Lục Hoài Nguyệt một lần, tôi đã mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới.
Lục Hoài Nguyệt là loại người bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
Trước đây tôi không động đến cô ta, cô ta liền vu oan tôi.
Tôi đánh cô ta một trận, cô ta liền ngoan ngoãn, không dám xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tôi dậy lúc chín giờ.
Cô ta vì để tránh tôi, tám giờ đã ăn sáng xong và ra khỏi nhà.
Thỉnh thoảng tôi dậy lúc tám giờ để đi thư viện.
Cô ta liền ra khỏi nhà từ bảy giờ.
Tôi nhận ra quy luật này.
Liền đặt báo thức, năm giờ dậy.
Năm giờ sáng, khi cô ta trang điểm đầy đủ, vừa bước xuống lầu đã thấy tôi đứng trong bóng tối.
Mặt cô ta đen như than.
Đèn dưới lầu chưa bật.
Tôi đứng trong bóng tối, cười âm u: “Lục Hoài Nguyệt, tôi đã nói với cô rồi mà~”
Cô ta sợ hãi, lập tức quay lại phòng, khóa cửa lại.
Từ đó về sau, cô ta bắt đầu ra ngoài từ nửa đêm.
14.
Thân thể tôi dần hồi phục từng ngày.
Giữa tháng Tám, tôi quay lại trường học.
Đi cùng với Lục Hoài Nguyệt.
Ngồi trên xe.
Cô ta dựa vào cửa sổ bên trái, tôi dựa vào cửa sổ bên phải.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi đủ để mở một tiệm trà sữa.
Đến trường, tôi đeo balo, bước xuống xe.
Lúc này, sân trường vẫn còn khá vắng.