Phần 1 - Hệ Thống Ép Làm Bảo Mẫu - Chương 4
Cố Đình Sâm quả quyết nói: “Ba mươi triệu.”
Tôi quay cuồng nhảy tới nhảy lui, giờ phút này chỉ muốn hét lên thật lớn, muốn bò sát đất, tất cả tôn nghiêm, bị khinh bỉ hay yêu cầu kỳ quặc nào tôi cũng có thể chịu đựng.
Mặc dù nhìn tôi có vẻ trung lập nhưng tôi hoàn toàn nghiêng về Cố Đình Sâm.
Lúc này, cục diện đã được định đoạt, phu nhân Cố cầm túi xách chuẩn bị rời đi, bà liếc nhìn Hác Nhuyễn Nhuyễn: “Cô có thấy không? Ngay cả vú Vương cũng có giá trị hơn cô.”
Sau đó bà nói thêm: “Tôi đồng ý cho con trai tôi cưới vú Vương chứ không bao giờ đồng ý cưới thứ xui xẻo như cô.”
Tôi đang đứng bên tính tiền bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Hả?”
Hác Nhuyễn Nhuyễn khóc lóc thảm thiết.
Tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm vội vàng an ủi cô ấy: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng lo lắng, anh sẽ không bao giờ yêu người phụ nữ già nua, xấu xí, mập mạp và thô lỗ như vú Vương đâu.”
Một người vô tội đứng một bên như tôi cũng dính đạn: “?”
Có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy?
Hác Nhuyễn Nhuyễn càng khóc lớn hơn: “Hu hu hu, em thực ra có quen một ông chú là bảo vệ trường. Ông ấy là họ hàng của em, ông ấy rất thành thật, rất hợp với vú Vương.”
Từ từ chối hiểu.
Tôi khoanh tay lại.
[Từ chối phối bình văn học* kiểu này.]
(*Phối bình văn học: những nhân vật phụ tưởng chừng như chẳng liên quan đến cuối truyện lại thành đôi với nhau.)
14
Sau khi phu nhân Cố rời đi, tôi lẽo đẽo theo Cố Đình Sâm như một con chó.
Cố Đình Sâm bảo tôi mang nước cho Hác Nhuyễn Nhuyễn.
Tôi bưng nước: “Giám đốc Cố, ba mươi triệu.”
Cố Đình Sâm nhờ tôi làm bữa tối cho Hác Nhuyễn Nhuyễn.
Tôi đưa cơm: “Giám đốc Cố, ba mươi triệu.”
Cố Đình Sâm lại nhờ tôi lấy khăn giấy cho Hác Nhuyễn Nhuyễn đang khóc lóc.
Tôi đưa khăn giấy: “Ba mươi triệu.”
Cuối cùng Cố Đình Sâm cũng không thể chịu đựng được nữa, ngạo mạn ném cho tôi tấm séc ba mươi triệu.
Khi tôi đến tìm kế toán Tiểu Ngô để lãnh tiền.
Tiểu Ngô rất hâm mộ: “Nếu tôi không học chuyên ngành tài chính ở trường đại học thì có lẽ tôi sẽ chuyển sang làm bảo mẫu.”
“Ông chủ chết tiệt, ngày nào cũng đi khắp nơi rồi kêu tôi chi tiền. Tôi cảm thấy sớm muộn gì cũng phải chuyển vào trong kia ở.”
Tôi an ủi: “Hãy nhìn theo hướng tươi sáng hơn đi, sau khi ra ngoài sẽ có đủ cơm ăn áo mặc cho đến cuối đời.”
Kế toán ấy à, phải vào trong kia mới được coi trọng.
15
Tôi nghĩ rằng mọi việc đã được giải quyết.
Kết quả là hôm sau nữ phụ độc ác trong cuốn tiểu thuyết đã xuất hiện.
Khi cô ta bước tới của là lúc tôi đang lau sàn và đeo tai nghe.
Nữ phụ ác độc, thiên kim Giang Tĩnh Nhu lấy được mật khẩu từ phu nhân Cố, trong lúc tôi đang nghe Phượng Hoàng Truyền Kỳ thì cô ta mở cửa ra tìm Hác Nhuyễn Nhuyễn để tranh luận.
“Con khốn, cô dụ dỗ anh Đình Sâm, còn có thai trước hôn nhân, ép mọi người gọi cô là phu nhân! Cô đem cái danh vị hôn thê này của tôi chà xuống đất rồi đúng không!”
Hác Nhuyễn Nhuyễn lùi lại từng bước về phía cầu thang: “Tôi cầu xin cô, Tĩnh Nhu, đừng… làm tổn thương con tôi…”
Giang Tĩnh Nhu tức giận: “Cô, một tiểu tam không biết xấu hổ cũng xứng đáng có được đứa con của Đình Sâm à? Xuống địa ngục đi.”
Nhưng Giang Tĩnh Nhu hoàn toàn không chạm vào cô ấy, có lẽ do sàn nhà tôi lau quá trơn nên Hác Nhuyễn Nhuyễn đã ngã thẳng ra sau.
“Núi Ô Mông nối liền trùng điệp, ánh trăng chiếu sáng biển nước…”
Tôi lắc đầu hát theo, lê chân trên sàn mà không hề nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Mãi đến khi Hác Nhuyễn Nhuyễn lăn đến trước cây lau nhà của tôi và dừng lại.
Tôi sửng sốt và muốn chuyển đi nơi khác và tiếp tục đẩy.
Đến khi nhìn thấy vết máu dưới người Hác Nhuyễn Nhuyễn, tôi mới ý thức được mình đang làm gì, vội vàng tháo tai nghe ra, đau đớn nói: “Phu nhân!”
“Nhuyễn Nhuyễn!”
Vừa hay Cố Đình Sâm cũng nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới ôm Hác Nhuyễn Nhuyễn, quay đầu nhìn Giang Tĩnh Nhu: “Cô thật là ác độc đến cực điểm, ngay cả đứa bé vô tội trong bụng Nhuyễn Nhuyễn mà cũng không tha, tôi sẽ từ hôn cô.”
“Em… Em chưa chạm vào cô ấy!” Giang Tĩnh Nhu bùng nổ.
“Thậm chí em còn thấy anh duỗi tay ra!”
“Em không chạm vào cô ấy!”
Thấy họ tranh cãi gay gắt, tôi đã liên lạc với bác sĩ Chu và xe cấp cứu gần đó, sau đó lấy điện thoại di động ra và bắt đầu xem lại video.
Nhìn màn hình, Giang Tĩnh Nhu còn chưa chạm vào thân thể Hác Nhuyễn Nhuyễn, là do cô ấy tự ngã.
Giang Tĩnh Nhu sắp nổ tung: “Con đàn bà độc ác, nếu không phải có vú Vương giám sát thì cô đã vu oan cho tôi rồi.”
“Huỷ hôn thì huỷ đi, ai thèm kết hôn với con của vợ lẽ chứ! Anh nên nhớ, dù sao vú Vương cũng là con hợp pháp, thân phận bảo mẫu nhà này còn cao quý hơn cả anh! Loại như anh không đáng để đích trưởng nữ như tôi ra tay, tôi sẽ làm cho bảo mẫu phản bội anh, đồ con ngoài giá thú!”
Tôi giả bộ can ngăn nhưng thật ra là đang xem náo nhiệt, bất ngờ lại bị gọi tên.
???
Tổng tài bá đạo sửa lại cho đúng: “Là đích thứ tử*.”
(*Đích thứ tử: Con trai cả của vợ lẽ.)
Anh ta nói thêm: “Bố tôi là con hợp pháp, mẹ tôi là vợ lẽ, nên tôi là con hợp pháp.”
Hàng loạt lời nhận xét về người vợ lẽ kéo ra Tổng tài bá đạo là đứa con hoang, quả thật anh ta không thể ngẩng cao đầu trước đích trưởng nữ trước mặt, cũng vì vậy mà anh ta rất thông cảm cho nữ chính cũng do vợ lẽ sinh ra.
Lúc tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm đối mặt với sự thật, giữa bào chữa và xin lỗi thì anh ta lại chọn độc đoán.
“Vú Vương, ai cho phép cô cho cô ta xem camera giám sát mà không có sự đồng ý của tôi?”
Tôi: “?”
Giang Tĩnh Nhu: “?”
Sau đó Cố Đình Sâm lại nhìn Giang Tĩnh Nhu: “Nếu không phải cô uy hiếp Nhuyễn Nhuyễn thì cô ấy sẽ không té cầu thang.”
Sau đó Cố Đình Sâm lại nhìn tôi: “Còn cô, vú Vương, ngày nào cô cũng lau sàn, biết Nhuyễn Nhuyễn có thai mà vẫn lau sàn. Chẳng lẽ Nhuyễn Nhuyễn bị sẩy thai thì cô không có trách nhiệm à?”
Tôi và Giang Tĩnh Nhu nhìn nhau.
Giang Tĩnh Nhu tiến lên một bước, chỉ vào mũi Tổng tài bá đạo, bắt đầu chửi rủa: “Anh xx, tôi kêu anh xem camera giám sát thì anh không xem, anh xx, tôi bảo anh tin tôi anh cũng không tin, anh xx.”
16
Con của nữ chính đã mất.
Cô ấy rất buồn, nằm viện rất lâu, Tổng tài bá đạo cũng không về nhà nên tôi cũng yên tâm.
Vài ngày sau, Giang Tĩnh Nhu liên lạc với tôi và tặng tôi một chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn cùng năm trăm nghìn như một món quà cảm ơn vì đã rửa oan cho cô ta.
Tôi giả vờ từ chối rồi nói tiếp.
Tôi nhìn Giang Tĩnh Nhu nhưng tay lại vuốt ve chiếc túi Hermès, an ủi cô ấy: “Cô có gia thế tốt, giàu có xinh đẹp, là trưởng nữ, có khối đàn ông tốt theo đuổi. Tại sao cứ một hai phải quan tâm đến một người không những không yêu cô, mà còn sau khi đính hôn với cô lại lén lút có bé ba, đã vậy còn làm cho cô ấy có con rồi sinh non?”
“Cô càng quấy rầy anh ta, anh ta càng cảm thấy đắc ý. Nhưng phải suy nghĩ kỹ một chút, cô quấy rầy hắn để làm gì?”
“Theo đuổi tiền bạc của anh ta à? Tôi cảm thấy nhà anh ta chỉ giàu hơn nhà cô một chút thôi. Anh ta là đàn ông sao? Anh ta ngoại tình, bạo lực, cảm xúc không ổn định, còn thích mắng chửi, trình độ học vấn còn không bằng cô.”
“Chưa kể anh ta là con của vợ lẽ, sau này con của hai người cũng phải mang cái danh là con vợ lẽ…”
Nghe tôi nói xong, Giang Tĩnh Nhu vẫn đang tức giận mắng Hác Nhuyễn Nhuyễn liền quay đầu lại và tỉnh mộng: “Cô nói có lý đấy. Tại sao tôi lại muốn trút giận lên một quả dưa chuột thối chứ?”
Ngay hôm sau Giang Tĩnh Nhu đã chủ động chấm dứt hôn ước và toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp của mình.
17
Nửa tuần sau, tôi nghe tin phòng Hác Nhuyễn Nhuyễn đã xảy ra hoả hoạn.
Nghe nói nữ chính Hác Nhuyễn Nhuyễn đã chết, không còn xương cốt.
Ông chủ hống hách Cố Đình Sâm đã cạch mặt gia đình từ đó, ngày nào anh ta cũng ôm đống rác góp nhặt được và quần áo của Hác Nhuyễn Nhuyễn mà khóc lóc thảm thiết.
Để giữ chân chúng tôi, cũng như để giữ lại ký ức về Hác Nhuyễn Nhuyễn, Tổng tài bá đạo đã tăng lương và hiệu suất của chúng tôi lên gấp đôi.
Tôi kiếm được nhiều tiền hơn và cuộc sống của tôi dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Ngoài việc dọn dẹp và nấu bữa tối, hàng ngày tôi không còn việc gì khác để làm.
Vì vậy tôi bắt đầu chuẩn bị một công việc phụ.
Theo đề nghị của tôi, Giang Tĩnh Nhu và tôi đã mở một trung tâm ở cữ, cùng với chương trình đào tạo bảo mẫu bán thời gian để tách nghề bảo mẫu ra khỏi cái gọi là nhiệm vụ của một bảo mẫu.
Tôi đã đầu tư ba mươi triệu còn Giang Tĩnh Nhu đã đầu tư hơn mười triệu kết nối và cung cấp một tòa nhà cho trung tâm ở cữ.
Sau khi công ty niêm yết, Giang Tĩnh Nhu thường đến kiểm tra sau khi hết bận việc ở công ty. Sau đó, tôi thuê quản lý cửa hàng và nhân viên, trung tâm ở cữ dần trở nên trang trọng hơn.
Ở thế giới này, nghề bảo mẫu vẫn chưa trở nên độc lập. Nói chung, vì bảo mẫu làm việc bán thời gian nên nghề bảo mẫu mới ra đời đã rất phổ biến và lập tức chiếm lĩnh thị trường.
Đối với những khách hàng thích đến để tận hưởng dịch vụ VIP, chúng tôi đã cho ra mắt các câu lạc bộ ở cữ cao cấp cùng dịch vụ bảo mẫu ở cữ cao cấp.
Đối với những người bình thường, chúng tôi cũng đã khai trương các trung tâm ở cữ và dịch vụ giữ trẻ với giá cả phải chăng.
Nói chung, trọng tâm chính gom hết toàn bộ các tầng lớp.
Tôi tiếp tục làm việc ở nhà họ Cố như để kiếm tiền tiêu vặt hàng ngày.
Tôi cũng đề nghị bác sĩ Chu nên xin việc ở một bệnh viện lớn nổi tiếng hoặc mở một phòng khám tư.
Có ý kiến cho rằng kế toán Tiểu Ngô nên thành lập công ty kiểm toán cho riêng mình.
Chúng tôi khuyên tài xế Tiểu Lưu lúc rảnh nên kiếm thêm công việc bên ngoài.
Đề nghị trợ lý đặc biệt theo kịp thị trường hot, viết các mẩu truyện ngắn về cuộc sống hàng ngày của ông chủ.
Trong vòng ba tháng này, mọi người đã bắt đầu thấy được kết quả.
Phòng khám của bác sĩ Chu phát triển mạnh mẽ, công việc kinh doanh thuận lợi và mọi người đều nói rằng anh ấy trẻ ra trông thấy.
Công ty kiểm toán của kế toán Ngô cũng nhận được nhiều đơn hàng lớn và cô ấy đã hoàn thành xuất sắc bằng năng lực vượt trội của mình.
Mặc dù tài xế Lưu không được nhận vào kỳ thi công chức nhưng anh ấy đã được nhận vào chương trình sau đại học bán thời gian của MPA dựa trên nghiên cứu về kỳ thi thực tế và lý thuyết ứng dụng.
Kết hợp những gì đã thấy và nghe được tại nơi làm việc, trợ lý đặc biệt Tiểu Tiễn đã viết hết bài này đến bài khác trên một vài nền tảng cố định, kiếm thu nhập hàng tháng lên đến trăm ngàn tệ nhờ công việc phụ này.
Chúng tôi được Tổng tài bá đạo bảo kê nên đã đầu tư vào công ty như một việc làm thêm.
Tất cả chúng ta đều có một tương lai tươi sáng.
(Hoàn Chính Văn)