Phần 1 - Hệ Thống Ép Làm Bảo Mẫu - Chương 3
“Không, cô ấy vẫn nghĩ ngài thật vô lý.”
“Khi nào cô ấy nhận ra lỗi của mình thì hãy đến tìm tôi.”
Cố Đình Sâm lại lắc lư trong phòng khách hết nửa ngày, cuối cùng đến kiểm tra bệnh án của bác sĩ Chu. Anh ta nhăn trán: “Vú Vương?”
Khi tôi thấy hóa đơn y tế lên tới ba trăm tệ, trong đó có một miếng băng cá nhân lên đến năm mươi tệ.
Lòng tôi chợt thấy không ổn.
Tôi sợ anh ta phát hiện ra tôi và Tiểu Chu liên thủ để nhận hoa hồng.
“Sao vậy, giám đốc Cố?” Tôi khoanh tay trước bụng cung kính hỏi, còn trái tim nhỏ bé thì nhảy loạn xạ.
“Vú Vương, cái băng cá nhân này…”
Tôi nhanh chóng giải thích: “Ngài Cố, là thế này, bởi vì hôm nay phu nhân bị thương nên tôi vội mời bác sĩ Chu đến khám. Da phu nhân rất mỏng, sợ băng cá nhân quá rẻ sẽ ảnh hưởng đến da cô ấy, vì vậy bác sĩ Chu chế tạo một loại băng cá nhân cao cấp cho phu nhân dùng, giá của nó hơi cao một chút…”
Tôi hơi xấu hổ gãi đầu.
Cố Đình Sâm khẽ nhăn mày, hỏi tôi: “Vú Vương, nhà họ Cố của tôi sắp phá sản à?”
8
Tôi: “?”
Tôi: “Đâu có đâu.”
Tôi: “Không thể nào!”
Cố Đình Sâm lại nói: “Nếu đã không phá sản, vì sao lại dùng loại băng rẻ tiền này băng bó cho phu nhân.”
Tôi: “Hả?”
Tôi sửng sốt.
Tôi kinh ngạc.
Tôi mừng như điên.
Cố Đình Sâm lại cất lên giọng điệu bá đạo, không nhịn được mà nói: “Nếu đã chế tạo thì không cần phải chế tạo loại cao cấp. Chúng ta cần phải làm loại băng cá nhân đặc biệt VIP. Nhà họ Cố của tôi có rất nhiều tiền, cô hiểu chưa?”
Tôi gật đầu như một con chó: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
Nụ cười của tôi dần trở nên hoang dại hơn, Cố Đình Sâm lại quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vội che miệng lại để anh ta không nhìn thấy tôi đang cười điên cuồng.
“Cô chăm sóc phu nhân kiểu gì vậy? Sao lại để phu nhân bị thương?” Cố Đình Sâm bắt đầu hỏi tội.
Tôi thành thật trả lời: “Phu nhân bảo muốn học cách nấu ăn cho ngài, cô ấy phải thái rau nên mới bị thương.”
Cố Đình Sâm nghe vậy, hơi nhướng mày, lộ ra ba phần châm biếm, ba phần đắc ý, một phần kiêu ngạo: “Cô bé, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh đây à, thích dùng thủ đoạn như vậy dụ dỗ anh sao?”
“Tốt lắm, cô bé, em thu hút được sự chú ý của tôi rồi đấy.”
Tôi: “…”
9
Trời đã gần tối, trước khi Cố Đình Sâm rời đi đã ra lệnh cho tôi ngủ ở phòng khách.
Thế là tôi đi tắm, mặc bộ đồ ngủ áo khoác hoa Đông Bắc, nằm dài trên ghế sofa và ngủ thiếp đi.
Khi tôi đang ngủ say.
Có ai đó đang mở cửa.
Lần một giải mã không được.
Lần hai mật mã sai.
Lần ba thử dấu vân tay đều sai.
Cánh cửa vang lên một tiếng chuông báo động chói tai.
Tôi trợn mắt, chửi thầm trong đầu rồi đứng dậy mở cửa cho Hác Nhuyễn Nhuyễn.
Hác Nhuyễn Nhuyễn ngượng ngùng gãi đầu: “Vú Vương, tôi quên mất ngày sinh nhật của mình và bàn tay đã in dấu vân tay, lần này tôi lại làm phiền cô rồi.”
“Không phiền, không phiền đâu.”
“Là do trí nhớ không tốt lắm, là một cô bé ngốc nghếch siêu dễ thương.”
Tôi chỉ ngón giữa vào cô ấy bằng cả hai tay: “Phu nhân, lần sau đừng quên, chính là hai ngón tay này.”
10
Khi Hác Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy tôi ngủ trên ghế sofa, cô ấy cũng không chịu quay lại phòng ngủ chính để ngủ.
Lý do của cô ấy là khi Đình Sâm quay lại, người đầu tiên anh ta nhìn thấy là cô ấy chứ không phải tôi.
Hác Nhuyễn Nhuyễn mặc bộ lông thú tinh xảo, váy hai dây bó sát dịu dàng và gợi cảm, đứng trên đôi giày cao gót để lộ đôi chân dài trắng nõn.
Nó hoàn toàn trái ngược với bộ đồ ngủ áo khoác hoa Đông Bắc mà tôi đang mặc.
Tôi buồn ngủ quá nên xua tay và để cô ấy muốn làm gì thì làm.
Hác Nhuyễn Nhuyễn xứng đáng là nữ chính, ngay cả khi đang ngủ cũng thanh nhã như một con thiên nga trắng nằm trên ghế sofa. Ánh sáng ngoài cửa kính trong suốt từ trần đến sàn chiếu vào người cô ấy, để lộ đôi chân thon dài đang mang chiếc giày siêu cao gót, nhìn thật thanh lịch và đẹp mắt.
Nó hoàn toàn trái ngược với vẻ uy nghiêm và hùng tráng của tôi trong tư thế nằm ngửa, tay chân duỗi thẳng, còn được phụ trợ thêm bộ áo bông.
Đêm đến, tôi đang mơ màng ngủ thì hình như nghe thấy một giọng nói trầm trầm quen thuộc: “Hừ, cô bé này đúng là khẩu thị tâm phi, nói không yêu mình mà còn đợi mình ở đây, cứ một hai chọc cho mình giận, thật là ngốc mà!”
Cố Đình Sâm đã trở lại.
Anh ta ôm nữ chính trong dáng ngủ tao nhã, chân đi giày cao gót và trên người khác chiếc váy mỏng manh.
Rồi ánh mắt anh ta dừng lại trên người đang mặc áo ngủ thêu bông là tôi.
Khóe mắt anh ta giật giật.
Tôi ngủ rất say, trong mơ còn thấy mình bị người khác đá vào. Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy tôi cảm thấy chỗ bị đá vẫn còn đau.
Điều khiến tôi kỳ lạ là không hiểu vì lý do gì mà Tổng tài bá đạo và nữ chính lại hòa giải với nhau rồi.
Nhưng với tôi, hòa giải không phải là điều xấu.
Sau lần này, Cố Đình Sâm yêu cầu tôi về phòng ngủ, không được ngủ ở phòng khách nữa.
Lý do là: Chướng tai gai mắt.
11
Hác Nhuyễn Nhuyễn đang mang thai.
Người ta nói đó là thai ngoài tử cung.
Cô ấy đã ba ngày không xuống lầu nên Cố Đình Sâm nhờ tôi nấu nhiều món đa dạng rồi mang lên cho cô ấy.
Có lúc không thích vì nhạt, có lúc không thích vì mặn, có lúc không thích vì nóng, có lúc không thích vì lạnh, có lúc không chê vào đâu được lại ghét cách trình bày không đủ tinh tế.
Tôi tuyệt vọng bưng mâm cơm chạy tới chạy lui.
Bác sĩ Chu còn bận rộn hơn tôi nhiều.
Trong suốt quá trình, Bác sĩ Chu đều ở bên cô ấy và được yêu cầu ngủ ở phòng bên cạnh, túc trực hai tư giờ một ngày.
Có lần tôi đang mang thức ăn lên lầu.
Tôi nghe bác sĩ Chu cẩn thận thuyết phục: “Giám đốc Cố, phu nhân có thai ngoài tử cung, bình thường là thai trong tử cung, e rằng phu nhân không thể có được đứa con này.”
Tôi nghe thấy giọng nói gầm gừ của Cố Đình Sâm: “Tôi mặc kệ, anh phải nghĩ cách nhét đứa nhỏ này từ ngoài tử cung vào trong tử cung cho tôi.”
Bác sĩ Chu: “…”
Lúc này, tôi che mắt đẩy cửa bước, Cố Đình Sâm chính xác chỉ vào hai chúng tôi: “Nếu không tôi sẽ cho toàn bộ mấy người chôn cùng.”
Tôi: “Tôi, tôi cũng phải vậy sao?”
Tôi chỉ là một bảo mẫu thôi!
12
Tôi không biết tại sao, nhưng ngoại trừ những người làm công ăn lương như chúng tôi thì tất cả những người trong cuốn sách này đều không được bình thường.
Sau khi nghe tin nữ chính có thai ngoài tử cung, họ đều tin chắc rằng đứa con của nữ chính sẽ được chuyển vào trong tử cung và sinh ra an toàn.
Mẹ của giám đốc, phu nhân Cố là người đầu tiên không thể ngồi yên.
Bà tìm ra lý do để đẩy Cố Đình Sâm đi, sau đó tìm đến trước cửa.
Hác Nhuyễn Nhuyễn mặc váy trắng, yếu ớt ngồi ở bàn đối diện, còn phu nhân Cố thì mặc váy đen, đeo những viên ngọc trai khổng lồ, khí chất xuất chúng.
Cố phu nhân bình tĩnh đẩy ba tấm séc trước mặt nữ chính: “Mười triệu tệ, rời xa con trai tôi.”
“Mười triệu tệ, bỏ đứa trẻ này.”
“Còn năm triệu tệ này xem như là phí bồi dưỡng cho cô.”
Tôi giả vờ quét sàn gần đó, mắt gần như dán vào ba tấm séc.
Còn có chuyện tốt như vậy sao!
Một đứa trẻ thai ngoài tử cung không thể sinh ra lại có thể kiếm được mười triệu tệ!
Tôi cứ chu miệng nói với Hác Nhuyễn Nhuyễn: “Muốn, muốn.”
Hác Nhuyễn Nhuyễn không để ý đến tôi, trịnh trọng đứng lên: “Phu nhân Cố, bà làm thế này là coi thường tôi rồi, tôi đến với Đình Sâm không phải vì tiền. Tôi yêu Đình Sâm, tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ấy.”
Phu nhân Cố khịt mũi lạnh lùng: “Con trai tôi đã có hôn thê, không thể nào cưới cô được, cô cầm tiền quay về tìm một người đàn ông có địa vị tương đương với cô mà cưới.”
“Số tiền này đủ để cô có cơm ăn đủ mặc đến kiếp sau.”
Tôi liều mạng gật đầu, cố gắng làm cho Hác Nhuyễn Nhuyễn nhìn rõ sự thật, cho dù cô ấy không rời khỏi Cố Đình Sâm, cô ấy vẫn sẽ nhận mười triệu tệ phí phá thai.
Nhưng Hác Nhuyễn Nhuyễn lại kiên quyết không đồng ý.
Tôi hận không thể cầm giúp cô ấy ngay tại chỗ.
Cuối cùng khi cô ấy đứng dậy và xé tờ séc thành từng mảnh, trái tim tôi hoàn toàn tan vỡ.
Phu nhân Cố nhìn tôi và nói với giọng không được xía vào: “Vú Vương, đi thu dọn đồ đạc rồi ném cô ta ra khỏi cửa cho tôi.”
Tôi chỉ vào mình: “Tôi á?”
13
Vậy bảo vệ lấy gì mà ăn, tại sao tôi phải làm tất cả mọi việc chứ?
Tôi muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt.
“Đúng, là cô, đuổi người phụ nữ này ra ngoài.”
Phu nhân Cố lặp lại lần nữa.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói của Cố Đình Sâm đã vang lên từ phía sau, giọng nói trầm thấp, vẻ mặt như muốn ăn thịt người: “Vú Vương, nếu cô dám làm thì tôi sẽ cho cô biến mất khỏi thế giới này.”
…
Không dám làm, tuyệt đối không dám làm.
“Vú Vương, nếu cô đuổi cô ta ra ngoài tôi sẽ cho cô mười triệu tệ.”
Mắt tôi lập tức sáng lên, tôi khó xử nhìn Cố Đình Sâm rồi bước về phía phu nhân Cố.
Hiển nhiên trước cái chết và tiền bạc, tôi nhất định sẽ chọn tiền.
“Tôi cho cô mười lăm triệu.” Cố Đình Sâm hống hách nói.
Tôi lại ngại ngùng nhìn phu nhân Cố và bước lại gần Cố Đình Sâm.
Vẻ mặt phu nhân Cố thâm trầm: “Mười tám triệu.”