Phần 1 - Hệ Thống Ép Làm Bảo Mẫu - Chương 2
Giọng Hác Nhuyễn Nhuyễn trầm thấp, cô ấy nhẹ nhàng nức nở: “Nếu anh đã nói như vậy, vậy em, vậy em cũng không có gì để nói.”
“Em tin sự thật luôn nằm trong trái tim, em mãi mãi không thể đánh thức được một người đang giả vờ ngủ.”
Cố Đình Sâm tức giận: “Vậy là em chấp nhận.”
Nhìn thấy Cố Đình Sâm lại đập phá đồ đạc, tôi biết người chịu thiệt cuối cùng sẽ là mình.
Tôi lập tức hóa thân thành con quay, xoay người thật nhanh, điên cuồng thuyết phục Tổng tài bá đạo và nữ chính làm hoà.
“Không đúng, không đúng, ngài đã hiểu lầm rồi, ý của phu nhân không phải như vậy.”
Có tôi hòa giải, tính tình Hác Nhuyễn Nhuyễn cũng tăng lên: “Vú Vương, anh ấy không hiểu lầm, ý tôi chính là vậy, làm sao nào? Cậu ấy trẻ hơn và đẹp trai hơn. Cho dù tôi có rời xa anh ấy thì cũng sẽ có rất nhiều người đàn ông tốt theo đuổi tôi.”
Cố Đình Sâm nghe vậy tức giận đến nổi gân xanh trên trán: “Được, được lắm.”
“Vú Vương, cứ để phu nhân đi đi, đừng ngăn cản cô ấy.” Cố Đình Sâm lạnh lùng nói.
Tôi đeo tai nghe vào, ngơ ngác nhìn anh ta: “Giám đốc Cố, tôi không cần ngăn phu nhân hả?”
Cố Đình Sâm cả giận nói: “Biết rõ phu nhân sắp đi sao còn không ngăn cản cô ấy?”
Tôi: “???”
Cố Đình Sâm bắt đầu đập đồ đạc như điên.
Để tránh Cố Đình Sâm lại tức giận và bắt đầu ném đồ đạc, tôi nhanh chóng chuyển tất cả những món đồ dễ vỡ khó dọn dẹp đến khu vực an toàn.
Cuối cùng Cố Đình Sâm tìm không ra cái gì đập vỡ, nhưng lại nuốt không nổi cục tức này bèn đấm mạnh vào gương.
Lúc này tôi vội vàng chạy tới dọn gương đi mà không để ý tới động tác của Cố Đình Sâm, một đấm của anh ta rơi thẳng vào lưng tôi.
Tôi suýt hộc ra máu tươi, mắt đầy sao rơi.
Hác Nhuyễn Nhuyễn vội vàng chạy đến đỡ tôi: “Vú Vương, cô ổn không?”
Cố Đình Sâm cầm lấy áo vest rời đi không quay đầu lại: “Vú Vương, sau này sẽ tính tiền thuốc men, tiền thành tích và nhân lương gấp ba.”
Tôi giãy dụa đứng dậy, nhìn Cố Đình Sâm và cố rặn ra nụ cười nhẹ nhõm: “Đã lâu không thấy thiếu gia mất bình tĩnh, đây là lần đầu tiên thiếu gia vì một người phụ nữ mà tức giận như vậy.”
Hác Nhuyễn Nhuyễn: “…”
“Cô không sao chứ? Vú Vương.” Hác Nhuyễn Nhuyễn thấy tôi có chuyện gì đó liền nhanh chóng đỡ tôi dậy.
Tôi chống khung cửa và nghe thấy âm báo thanh toán đến điện thoại của mình. Tôi liếc nhìn khoản phí bồi thường bảy chữ số và lập tức vui vẻ ra mặt.
“Tôi không sao đâu.”
“Tôi nghĩ mình còn có thể chịu thêm một đấm nữa.”
6
Tôi nghĩ nếu Cố Đình Sâm không về nhà thì mình có thể đi nghỉ.
Nhưng tôi không ngờ rằng nữ chính Hác Nhuyễn Nhuyễn, người luôn về nhà muộn lại bắt đầu về đúng giờ.
Cô ấy bắt đầu đóng vai một người vợ, người mẹ đảm đang.
Hác Nhuyễn Nhuyễn mới bắt đầu học nấu ăn cho Cố Đình Sâm, nhưng cô ấy vụng về, cứ một lúc lại bị đứt tay.
Để tránh cho sau này Cố Đình Sâm làm ầm ĩ và đổ lỗi cho tôi, tôi nhanh chóng xử lý vết thương và bấm chuông mời bác sĩ Chu đến tận cửa nhà.
Bác sĩ Chu đã bị sốc khi nhìn thấy vết thương.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên thận trọng tiến lại gần và hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ Chu lau mồ hôi trên trán vì phải chạy vội đến: “Nếu tôi đến muộn một chút thì vết thương này đã lành rồi.”
Tôi: “…”
Hác Nhuyễn Nhuyễn xứng đáng là nữ chính được trời chọn. Tuy cô ấy mỏng manh và hay gây hoạ nhưng lại luôn có nghị lực không chịu thừa nhận thất bại.
Cô ấy không chịu đầu hàng và tiếp tục nấu nướng, lần này suýt chút nữa đã đốt cháy căn bếp.
Còi báo động vang lên, lính cứu hỏa cũng chạy đến tận cửa.
Tôi rối rít xin lỗi.
Hác Nhuyễn Nhuyễn chỉ biết trốn trong nhà và khóc lóc.
Tôi coi tiền như rác, cúi mặt dọn dẹp nhà bếp suốt sáu tiếng đồng hồ, vừa vất vả dọn dẹp vừa phải nghe Hác Nhuyễn Nhuyễn khóc lóc kể lể.
Hai mắt Hác Nhuyễn Nhuyễn khóc trông như hai hạt đào: “Vú Vương, tôi kém cỏi đến vậy sao? Vì sao đến cả chuyện nhỏ này mà cũng không làm tốt được?”
Tôi: “Không đâu, thưa phu nhân, cô đã làm rất tốt.”
“Tôi có thể làm tốt hơn. Tôi nhất định phải chuẩn bị một bữa ăn cho Đình Sâm. Đáng tiếc, tôi quá ngu ngốc, chắc chắn sẽ phải làm phiền cô giải quyết hậu quả cho tôi…”
Nghe vậy, một người nằm liệt vì mệt như tôi bỗng lộn mình như cá chép quẫy đuôi: “Phu nhân, cô không ngốc, cô có chuyên môn về nghệ thuật, thực lực của phu nhân nằm ở phần sau.”
Hác Nhuyễn Nhuyễn nghĩ ngợi và thấy như vậy cũng đúng.
Cô ấy bắt đầu học cách dọn dẹp nhà cửa, sau đó vụng về làm vỡ bảy chiếc bình cổ và tám chiếc bát sứ quý giá ở nhà.
Tôi đau khổ theo sau cô ấy và nhẩm tổng giá trị bằng máy tính.
Cô ấy muốn học cách giặt quần áo, bỏ khăn trải giường mà Tổng tài bá đạo chỉ có thể gửi đi giặt khô và chiếc áo khoác đen phiên bản giới hạn toàn cầu của anh ta kèm theo một cuộn giấy vệ sinh vào máy giặt.
Lòng tôi như đống tro tàn, ngồi xuống sàn và dùng máy tẩy xơ vải để loại bỏ từng mảnh vụn giấy vệ sinh trên áo khoác.
Cô ấy muốn học cắm hoa và đã làm hỏng tất cả đống hoa lan, hoa thủy tiên, hoa huệ và mẫu đơn mà tôi phải dày công chăm sóc.
Tôi nhìn cô ấy qua cửa kính. Nếu cô ấy nhìn lại tôi thì sẽ thấy tôi đang nhe nanh múa vuốt, thậm chí còn điên cuồng hơn cả một thây ma.
Cuối cùng, Hác Nhuyễn Nhuyễn cũng phát hiện ra rằng mình không có thiên phú về mẹ hiền dâu thảo, đành từ bỏ cuộc đấu tranh của mình.
Khi tôi nghĩ cuối cùng mình cũng có thể nghỉ ngơi, thì Hác Nhuyễn Nhuyễn lại bắt đầu thuê vợ hiền bên ngoài.
Cô ấy chỉ huy tôi dọn dẹp phòng, lau sàn hai lần và lau hết đồ đạc.
Cứ cách một tiếng cô ấy lại đánh thức tôi đi hâm thức ăn cho Cố Đình Sâm.
Tôi mang cặp mắt đen sì, tức giận đứng trong phòng bếp giậm chân: “Bộ không kêu cơm hộp được à?”
Sau khi hâm nóng bữa ăn lần thứ bảy thì trời đã gần sáng.
Cuối cùng Hác Nhuyễn Nhuyễn cũng nhận ra sự thật rằng Cố Đình Sâm sẽ không quay lại, lúc này tôi như trút được gánh nặng, yên tâm quay về phòng ngủ.
Tôi còn chưa ngủ được nửa tiếng…
Hác Nhuyễn Nhuyễn đánh thức tôi và nói muốn gọi cho Cố Đình Sâm, nhưng vì anh ta chặn cô ấy nên cô ấy chỉ có thể mượn điện thoại di động của tôi để gọi mà thôi.
Tôi buồn ngủ quá, không thèm mở mắt mà đưa điện thoại cho cô ấy.
Bản nhạc piano cổ điển vang lên trong khoảng hai mươi giây.
Giọng nói trầm khàn đặc của Cố Đình Sâm truyền đến từ đầu dây bên kia: “Này, Vú Vương, cô còn biết gọi điện thoại đến báo cáo nữa à? Phu nhân sao rồi?”
Hác Nhuyễn Nhuyễn bật khóc nức nở, sụt sịt nói: “Đình Sâm…”
Cố Đình Sâm cúp điện thoại.
Hác Nhuyễn Nhuyễn lao vào phòng khách, nằm trên ghế sofa khóc rống lên.
Cô ấy khóc to đến nỗi đánh thức tôi dậy.
Tôi thở dài, tìm điện thoại ra lướt xem vài video.
Tôi vừa nhìn đã thấy không ổn, Tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm đã gọi cho tôi hơn chục cuộc.
Phải biết rằng, tiếng chuông điện thoại của tôi rất có ma lực.
Là giọng của cô giáo Hoàn Nhan Tuệ Đức: “Này, muốn làm gì? Gọi điện làm gì?”
“Đi đi.”
“Cô gọi thì tôi sẽ nhận.”
“Xem tiền điện thoại cô có bao nhiêu.”
“Ngày nào cũng có anti fan như mấy cô đến quấy rối.”
Không biết Cố Đình Sâm đã bị cô giáo Hoàn Nhan Tuệ Đức mắng bao nhiêu lần, ước chừng đến bây giờ lòng tự trọng của anh ta đã nứt toác.
Tôi vội vàng trả lời Cố Đình Sâm.
Nhạc cổ điển chỉ phát được vài giây thì đối phương đã bắt máy.
Cố Đình Sâm hừ lạnh một tiếng, thanh âm trầm thấp hơi khàn: “Hừ, tiểu yêu tinh vô lương tâm này, còn biết gọi lại nữa à?”
“Anh biết trong lòng em có anh nên đã cố ý đổi nhạc chuông vì tức giận.”
“Cô bé, em đang lạt mềm buộc chặt anh à, em có biết mình đang đùa với lửa không?”
Tôi: “?”
Tôi: “Thiếu gia, ngài say à? Tôi là Vú Vương.”
Bên kia im lặng ba giây.
Sau đó, giọng nói của Cố Đình Sâm tràn đầy tức giận như sấm sét giáng xuống: “Vú Vương, cô cầm điện thoại của Hác Nhuyễn Nhuyễn làm gì?”
Thần kinh.
Rặc một lũ thần kinh.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là số điện thoại của tôi, thưa thiếu gia.”
Có lẽ vì đọc xong ghi chú mà lấy lại tinh thần nên Cố Đình Sâm lại im lặng thêm vài chục giây nữa.
Rồi anh ta giận tím mặt: “Vú Vương, cô biết tôi sẽ gọi điện thoại cho cô vậy mà cô vẫn dùng cái nhạc chuông này, là cố ý mắng tôi đúng không.”
“Tôi đã nghe nó trọn vẹn mười tám lần rồi, cô biết không hả?”
“Tiền hiệu suất tháng sau sẽ không có.”
Nói xong anh ta cúp máy.
Tôi tỉnh cả ngủ, tức giận đấm đá vào chăn bông suốt nửa ngày.
7
Hôm sau Cố Đình Sâm nhân lúc Hác Nhuyễn Nhuyễn đi ra ngoài, chạy đến đột kích tình trạng làm việc của tôi.
Anh ta thấy ban ngày ban mặt mà tôi vẫn đang ngủ vùi trong phòng. Cho nên anh ta rất không hài lòng: “Vú Vương, công việc của cô càng ngày càng tốt ha.”
“Cô ngủ trong phòng mình, lỡ như Hác Nhuyễn Nhuyễn về mà cô không nghe được tiếng cô ấy, không kịp bò dậy mở cửa thì phải làm thế nào bây giờ?”
Tôi dụi mắt: “Không phải là khóa mật mã sao? Có dấu vân tay của cô ấy và cô ấy cũng có mật khẩu.”
“Nhuyễn Nhuyễn nhà tôi là một cô bé khờ, trí nhớ không tốt cho lắm, đến cả ngày sinh nhật của mình cô ấy cũng quên, huống gì mật khẩu vân tay thì cô ấy làm sao biết là của bàn tay nào.”
Tôi: “…”
[Dừng khoảng chừng là hai giây, mẹ nó, lần trước lúc anh quên tặng quà sinh nhật cho cô ấy chính là khi hai người đang cãi nhau, vậy làm sao cô ấy có thể nhớ rõ sinh nhật của mình chứ?]
[Cái này mà cũng quên được à! Tất nhiên là cô ấy sử dụng ngón giữa yêu thích của mình.]
[Xàm xí.]
Cố Đình Sâm cứ đứng phân bua, dùng giọng điệu hống hách ra lệnh cho tôi: “Vú Vương, bắt đầu từ hôm nay cô chuyển vào phòng khách ngủ ở sofa, phải luôn chú ý tới hành động của phu nhân để kịp thời mở cửa cho cô ấy.”
Tôi mỉm cười gật đầu nhận lệnh, nhân tiện cũng hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của Cố Đình Sâm.
Tôi lại hỏi: “Giám đốc Cố, vợ ngài đã đợi ba đêm rồi.”
“Ồ?”
Cố Đình Sâm nhướng mày: “Vậy cô ấy biết sai rồi sao?”