Phần 1 - Hệ Thống Ép Làm Bảo Mẫu - Chương 1
1.
Tôi xuyên vào một cuốn sách.
Xuyên đến một quyển tên là “Bá tổng lãnh khốc và tiểu kiều thê muốn bỏ trốn”, thuộc thể loại truyện Tổng tài bá đạo.
Tôi không phải là nữ phụ độc ác có điều kiện hoàn hảo, cũng không phải là nữ chính tiểu bạch hoa ngây thơ đáng thương.
Mà là bảo mẫu vú Vương chịu thương chịu khó.
Chẹp! Vú Vương của tôi chính là một người phụ nữ phụ nữ đã có tuổi, vừa xấu vừa mập.
Ngày đầu tiên xuyên sách tôi đã viết đơn xin thôi việc.
Suy cho cùng, đây là một công việc tổn thương cái tôi nghiêm trọng.
Tổng tài bá đạo đến nói chuyện với tôi: “Tiền lương hàng tháng sẽ được tăng lên mười lăm nghìn tệ, hiệu suất lao động sẽ được tính riêng.”
Trên bầu trời vang lên một tiếng động lớn, hình ảnh lão nô lóe sáng trên sân khấu.
2
Mười một giờ tối, sau khi Tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã là lần nhăn mày thứ một trăm lẻ ba, mỉm cười với ba phần châm biếm, ba phần thờ ơ, ba phần bất mãn và một phần giễu cợt lần thứ năm mươi hai. Cuối cùng nữ chính Hác Nhuyễn Nhuyễn cũng vác vẻ mặt mệt mỏi trở về.
Tôi vội vàng tiến lên: “Phu nhân đã về. Đồ ăn đã hâm nóng cho ngài rồi.”
Tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm ngồi trên sofa, cầm tờ báo mà không hề nhướng mi: “Vú Vương, ai cho phép cô chừa đồ ăn lại cho cô ấy? Đem đổ đi.”
“Tiền nhà họ Cố không dùng để nuôi những người rảnh rỗi. Vú Vương, tiền hiệu suất tháng này của cô không còn nữa.”
Tôi: “…”
Nghe được câu này của Cố Đình Sâm, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của Hác Nhuyễn Nhuyễn đỏ rực lên như mắt thỏ. Cô ấy lập tức che mặt chạy lên lầu.
Đêm đó tôi ngủ rất ngon, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tất cả những gì tôi biết là ngày hôm sau, sau khi Hác Nhuyễn Nhuyễn rời đi, mặt cô ấy đỏ bừng còn chân thì mềm oặt.
Khi tôi đi dọn phòng thì phát hiện giường đã ướt sũng.
Tôi nghĩ đêm qua chắc là do Hác Nhuyễn Nhuyễn khóc ướt, thật là một nữ chính đáng thương.
Ngày hôm sau Hác Nhuyễn Nhuyễn vẫn về muộn.
Lần này trí nhớ tốt hơn nên không cần Cố Đình Sâm phân phó, tôi đã chỉ động vét hết cơm thừa canh cặn, sau đó che cái bụng sắp nổ tung của mình rồi ợ một tiếng đầy thỏa mãn.
Trong lúc tôi đang đếm trên đầu ngón tay xem mình vừa ăn bao nhiêu con cua hoàng đế và tôm hùm thì Hác Nhuyễn Nhuyễn tươi cười trở về.
Hác Nhuyễn Nhuyễn thay giày, giọng nói giòn tan: “Vú Vương, tôi đói rồi, mang đồ ăn nóng lên đi.”
Tôi lạnh lùng nói: “Hôm nay không có đồ ăn.”
Lập tức hai mắt Hác Nhuyễn Nhuyễn đỏ lên, xoay người che mặt chạy lên lầu.
Tôi nhìn về phía bá đạo tổng tài, muốn nhận được sự tán thưởng.
Cố Đình Sâm đặt tờ báo xuống, lập tức đi theo Hác Nhuyễn Nhuyễn lên lầu. Lúc thấy đã đến góc cầu thang, anh ta liền quay đầu không hài lòng nhìn tôi:
“Vú Vương, đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, phu nhân bị đau bao tử, phải chừa lại cơm cho phu nhân.”
“Tiền lương tháng này của cô sẽ bị cắt giảm một nửa.”
Tôi: “…#*&”
3
Tôi cứ nghĩ nếu Tổng tài bá đạo hòa giải với nữ chính thì cuộc sống của tôi sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng điều tôi nghĩ chỉ là điều tôi nghĩ.
Vào ban đêm, nửa số lương còn lại chưa kịp đến miệng đã bị đá bay vì cảm xúc không ăn nhập với thời điểm của tôi.
Tiếng tranh cãi của Cố Đình Sâm và Hác Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu vang lên.
Hác Nhuyễn Nhuyễn kiên quyết phản bác: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, em chỉ đang làm đồ án mà thôi! Nếu không làm đồ án, không có thiết kế thì làm sao em có thể tốt nghiệp? Nếu anh còn tiếp tục như vậy, em phải hoãn tốt nghiệp lại mất.”
Cố Đình Sâm khinh thường: “Anh tặng cho cái đại học ấy mấy toà nhà thêm ba tỷ, tấm bằng tốt nghiệp ấy của em muốn in bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
“Nếu có người dám để cho cô gái của Cố Đình Sâm này bị trì hoãn, anh sẽ khiến hắn không còn khả năng sống sót trong cái thành phố này.”
Tuy giọng nói của Hác Nhuyễn Nhuyễn mềm mại nhưng vẫn không chịu nhượng bộ: “Em muốn chứng minh thực lực của mình, không muốn khiến người ta nghĩ rằng em dựa vào mối quan hệ của anh để lấy bằng tốt nghiệp.”
Cố Đình Sâm nghe vậy, đột nhiên cười ác: “Cô bé à, em có thể lấy được anh chính là thực lực lớn nhất rồi đấy.”
Tôi: “…”
Họ ầm ĩ trong phòng khách, đấm bùm bụp vào đồ đạc, tôi phải đeo bịt tai vào rồi chạy ra ngoài cửa, mọi chuyện đều không liên quan đến tôi.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, tôi liền nhớ đến những chiếc bình cổ cực kỳ đắt tiền đặt trong phòng khách và phòng khách ấy tôi cũng vừa mới dọn dẹp xong.
Tim tôi giật giật, vội vàng đứng dậy chạy tới can ngăn cuộc ẩu đả.
Nhưng vẫn quá muộn, trên mặt đất đầy rẫy mảnh vỡ.
Nhìn thấy Cố Đình Sâm đang nhấc chiếc bình cổ đắt nhất và lớn nhất lên mà trái tim tôi co thắt theo. Chiếc bình hoa này chỉ đơn giản là do Hác Nhuyễn Nhuyễn nói một câu thích, Cố Đình Sâm liền trả cái giá trên trời tới tận một trăm hai mươi triệu chỉ để mua nó.
Tôi trượt từ lan can cầu thang xuống phòng khách nhanh như chớp và hét lên: “Đừng… ném… nó.”
Dù tôi đã hét khàn cả họng, dùng hết sức lao về phía nó nhưng chiếc bình cổ vẫn rơi xuống đất và lập tức trở thành một đống mảnh vỡ vô giá trị.
Trái tim tôi cũng tan vỡ theo nó.
Tôi nhìn xuống sàn nhà mà tôi đã vất vả lau chùi, giờ đây thật bừa bộn, tôi tức giận giậm chân ầm ầm.
Cố Đình Sâm lại rút đâu ra một bức thư tình màu hồng nhạt và hỏi Hác Nhuyễn Nhuyễn: “Anh bỏ ra cả trăm triệu chỉ để nhìn thấy một nụ cười đáng giá ngàn lượng của em, nhưng em chỉ yêu mảnh giấy rách nát không đáng một xu này thôi sao?”
Tôi nhìn tờ giấy viết thư màu hồng nhạt và nói: “Thiếu gia, cái này đắt lắm, những hai mươi tệ một tờ.”
Nhưng Cố Đình Sâm lại không để ý đến tôi, mỗi lần hai người cãi nhau, cho dù tôi có đứng ở giữa cũng sẽ trở thành vô hình.
Hác Nhuyễn Nhuyễn vừa khóc vừa nấc: “Em không biết nó là gì.”
Cố Đình Sâm tức giận: “Em không biết? Anh tìm thấy nó trong cặp sách của em, em nói em không biết à?”
“Vậy ra nguyên nhân em cầu xin anh cho đi học chính là để quyến rũ đàn ông, chẳng trách mấy ngày nay em lại về muộn như vậy.”
Hác Nhuyễn Nhuyễn khóc gần như vỡ vụn: “Đình Sâm, tại sao anh không tin em?”
Cố Đình Sâm lạnh lùng ngắt lời cô ấy: “Được rồi, em không cần giải thích nữa, anh không nghe.”
Ngược văn chính là như vậy, nữ chính nói không rõ còn nam chính thì nói không nghe.
“Vú Vương.”
Cố Đình Sâm đột nhiên chọn tên tôi: “Ngày mai tôi ở nhà trông phu nhân, cô đến trường làm thủ tục thôi học cho phu nhân đi.”
Tôi chỉ vào mình: “Tôi á?”
Cố Đình Sâm rất tức giận nên hiển nhiên không nhận ra rằng sự phân công lao động có gì đó không ổn. Anh ta mở miệng, không cho tôi cơ hội xía vào: “Đúng, chính là cô.”
“Cố gia không nuôi người rảnh rỗi, việc không làm được thì không cần quay về gặp tôi.”
Nói xong, Cố Đình Sâm ôm lấy Hác Nhuyễn Nhuyễn đang vùng vẫy rồi bế cô lên lầu.
Trước khi rời đi, anh ta lạnh lùng liếc nhìn những mảnh vụn vương vãi trên sàn và chiếc bàn cà phê lật úp cùng đám lông gối bay tứ tung.
“Vú Vương, đây là phòng khách mà cô đã dọn dẹp sao? Sao lại bừa bộn như vậy?”
“Cho cô ba giây để khiến những thứ bẩn thỉu này biến mất khỏi mắt tôi.”
Tôi: “…”
Tôi nhìn theo bóng dáng Tổng tài bá đạo thẳng bế nữ chính lên cầu thang, tay khua chổi hốt rác, miệng cười toe toét trong khi thầm chửi: “…&%¥”
Tôi phải mất ba tiếng đồng hồ mới dọn xong phòng khách.
Để đền bù cho bản thân, tôi đã lấy đi những món đồ cổ còn sót lại trên sàn chưa bị vỡ.
Suy cho cùng thì nhà của Tổng tài bá đạo rất lớn và chứa nhiều đồ cổ, anh ta còn không nhớ rõ là thiếu thứ gì, nếu bị hỏi cứ nói do anh ta ném vỡ là được.
4
Giữa đám người làm việc chăm chỉ.
Tôi: “Mọi người trong nhà ai biết được? Tổng tài bá đạo nhờ tôi làm thủ tục thôi học cho cho nữ chính.”
Tôi: “Tôi chỉ là bảo mẫu thôi, làm sao có thể làm được việc này?”
Thư ký Tiểu Trịnh: “Anh ta nói trong ba phút phải biết được thông tin về người đàn ông viết bức thư tình này, nên liền chụp cho tôi bức thư ấy… Tên họ thì chẳng đề cập, làm sao mà tôi điều tra đây…”
Kế toán Tiểu Ngô: “Tổng tài bá đạo vừa nói thời tiết đang trở lạnh muốn cho gia đình người đàn ông viết thư tình phá sản, vì vậy kêu tôi phải liệt kê kế hoạch trong ngày hôm nay, sang ngày mai đi thu mua nhà tên đấy. Chưa nói đến việc tôi không biết tình hình cụ thể là như nào, thì quá trình thu mua nhà ít nhất phải hơn một năm…”
Tài xế Tiểu Lưu: “Các chị em, chuyện của mấy người còn tốt, đằng này Tổng tài bá đạo kêu tôi… Ngày mai lái xe đến trường đâm chết tên nhóc kia.”
Mọi người đều im lặng.
Tôi: “Bác sĩ Chu, lần này anh ta không đe dọa anh sao?”
Bác sĩ Tiểu Chu: “Giám đốc Cố nói… nếu bệnh dạ dày của phu nhân không thể chữa khỏi, tất cả chúng ta sẽ phải chôn cùng với cô ấy.”
Mọi người đều im lặng.
Tôi: “Từ chức ngay đi, hôm sau tôi không thể làm việc được nữa.”
Cuối cùng trợ lý đặc biệt Tiểu Tiễn cũng nổi cáu: “Giám đốc Cố nói, nếu ai muốn từ chức thì tôi phải liên hệ luật sư, bắt bồi thường gấp mười lần tiền vi phạm hợp đồng.”
Nhà tư bản độc ác.
Mọi người trong nhóm đều chửi bới Cố Đình Sâm chín trăm chín mươi chín lần sau đó mới hạ màn.
Tôi cầm điện thoại chửi bới Cố Đình Sâm rồi rơi vào giấc ngủ.
Không biết Hác Nhuyễn Nhuyễn đã dỗ dành anh ta như thế nào, nhưng ngày hôm sau Cố Đình Sâm cũng không đưa ra yêu cầu hoang đường như kêu một bảo mẫu như tôi lo các thủ tục thôi học cho nữ chính.
Tôi nghĩ rằng nó đã kết thúc.
Không ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Cậu học sinh phú nhị đại bên trường đại học lại đuổi đến cửa!
Vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp, cao một mét tám đang cầm một bó hoa hồng lớn đứng trước cửa.
Cậu ta không thèm nhìn tôi mà nhìn Hác Nhuyễn Nhuyễn đang đứng sau lưng tôi, vẫy vẫy bó hoa trong tay với cô ấy: “Surprise!”
Cái gia đình vất vả lắm mới được yên bình lại phải trải qua sóng to gió lớn rồi.
Nhìn thấy Cố Đình Sâm chuẩn bị phạm luật hình sự, vì để giữ lại người chủ trả lương cao cho tôi, tôi phải đẩy thẳng phú nhị đại ra khỏi cửa. Nhưng đã quá muộn, Cố Đình Sâm đã tiến lên đấm một đấm vào gương mặt đẹp trai của phú nhị đại.
Phú nhị đại đẹp trai bị đấm đến xây xẩm mặt mày, lúc tỉnh táo lại liền không chịu thua thế, sau khi hoa rơi đầy đất liền xông lên muốn đấm nhau với Cố Đình Sâm.
Tôi đứng giữa cuộc chiến, cố gắng khuyên can: “Dừng lại đi!”
“Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nữa mà.”
5
Kết quả chung cuộc là phú nhị đại đẹp trai bị bảo vệ kéo đi và đuổi ra khỏi biệt thự.
Đã không còn phú nhị đại nhưng trong nhà vẫn chưa yên ổn.
Hác Nhuyễn Nhuyễn và Cố Đình Sâm lại bắt đầu cãi nhau.
Lời nói của Cố Đình Sâm đặc biệt khó nghe, chọc thủng trái tim Hác Nhuyễn Nhuyễn: “Em bán thân ở trường, em ăn đồ của tôi, uống đồ của tôi, lợi dụng tôi, sống trong nhà tôi, bây giờ lại bắt đầu quyến rũ đàn ông? Em không chịu nổi sự cô đơn à.”
Hác Nhuyễn Nhuyễn khóc nghẹn: “Em, em…”
Cố Đình Sâm hừ lạnh một tiếng: “Em còn lời nào muốn nguỵ biện nữa không?”