Phần 2 - Hệ Thống Ép Làm Bảo Mẫu - Chương 7
21
Phong ba bão táp cắt băng khánh thành đã kết thúc.
Vào thứ sáu, tôi mặc trang phục lịch sự và chuẩn bị nói chuyện với Giang Tĩnh Nhu về một thương vụ lớn với thợ săn ngành công nghiệp thế giới.
Giang Tĩnh Nhue đã cảnh báo tôi hàng ngàn lần: “Đây là một công ty niêm yết. Tổng giám đốc của mười công ty hàng đầu được Forbes xếp hạng đích thân phải đến bàn bạc hợp tác, nhất định phải chú ý.”
Tôi gật đầu và đi đến tiệm cắt tóc để có được vẻ ngoài nổi bật.
Khi chúng tôi đến khách sạn Han Palace, một nhóm nhân viên phục vụ đã xếp hàng mở cửa và kính cẩn mời chúng tôi vào.
Người giám sát kính cẩn hỏi chúng tôi: “Xin hỏi các ngài là khách của ngài MRY phải không?”
Tôi gật đầu và đưa thư mời ra.
Họ càng cung kính hơn và mời chúng tôi vào thang máy lên phòng riêng trên tầng cao nhất.
Trên đường đi tất cả những người phục vụ đều mặc trang phục sang trọng, cung kính chờ đợi và chào hỏi.
Giang Tĩnh Nhu, người đã quen với những sự kiện lớn cũng trở nên căng thẳng: “Nghe nói tính cách ngài MRY không được ổn định, cực kỳ khó gần, nhưng lại nắm giữ một nửa tài nguyên top, nếu có thể hợp tác với thì trăm đời cũng không tiêu hết tiền.”
“Đi vào đừng nói nhảm, huống chi là nói dối. Cố vấn của ngài MRY là hacker hàng đầu, đã kiểm tra chúng ta rồi.”
“Đừng chọc ngài ấy tức giận, nếu không bảo vệ cường đại của ngài ấy sẽ lập tức ném cô ra ngoài, cuối cùng sẽ bị đánh thậm tệ.”
Nghe nhân viên giới thiệu đã thấy quen quen rồi.
Nhưng nó nhanh chóng bị thay thế bởi sự lo lắng. Suy cho cùng, việc mở rộng hoạt động của công ty thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào điều này.
Tôi không khỏi đổ mồ hôi tay.
Lúc này, những cánh cửa tầng tầng lớp lớp như cửa cung điện đang được người hầu bàn mở từng lớp một.
Đến cánh cửa thứ ba, một người đàn ông cao ráo, đẹp trai mặc vest, thắt nơ bước ra.
Chết tiệt, anh ta đẹp trai quá!
“Trời mưa đêm.”
“Sắt lạnh lùng.”
Tôi lập tức đọc mã ám hiệu.
“Mời quý khách vào.” Người đàn ông đẹp trai đối diện nói.
Giang Tĩnh Như nói: “Chào ngài MRY.”
Người đàn ông đối diện tao nhã nói: “Tôi là quản gia của ngài MRY. Ngài MRY vẫn đang đợi mọi người ở bên trong.”
Nói xong anh ta kính cẩn chào chúng tôi.
Tôi và Giang Tĩnh Nhu nhìn nhau.
Quản gia trẻ tuổi đẹp trai như vậy, chắc hẳn gười đàn ông bí ẩn và giàu có khiến cả thành phố A phải khiếp sợ MRY này chắc hẳn hồi trẻ cũng rất đẹp trai.
Sau khi vào phòng, tôi nhìn thấy một nhóc Cố Đình Sâm bé nhỏ đang ngồi trên ghế chính ở giữa.
Đánh giá từ trang phục của nó thì chắc hẳn là nhà đầu tư mạo hiểm Tam Bảo.
Bởi vì bên cạnh nó có một tên côn đồ – nhà vô địch quyền anh Tứ Bảo.
Tiếp theo là nam diễn viên Nhị Bảo đeo kính râm và đeo khẩu trang kín mặt.
Đối diện có một tên hacker mặc áo sơ mi kẻ sọc đang gõ máy tính với vẻ mặt không biểu cảm.
Lúc này, tất cả bọn họ đều nhìn tôi, nhà đầu tư mạo hiểm Tam Bảo mỉm cười tà ác: “Vú Vương và vị hôn phu trước đây của cha, rất vui vì được gặp trong hoàn cảnh như thế này.”
“Mời ngồi, các đối tác đáng kính của tôi, chúng ta hãy nói về kế hoạch hợp tác.”
Giang Cảnh Nhu: “???”
Tôi: “!!!”
#Phiên ngoại: Câu hỏi bổ sung
Tôi là bảo mẫu vú Vương trong truyện tổng tài bá đạo.
Hôm nay, Tổng giám đốc Cố, phu nhân Cố, Cố Đình Sâm, Hác Nhuyễn Nhuyễn và bốn em bé thiên tài dễ thương, còn có thanh mai Tô Uyển đến nhà hàng ăn cơm.
Tổng giám đốc Cố yêu cầu tôi chọn một bữa ăn hợp khẩu vị của tất mọi người, ông ấy sẽ trả lương cho tôi gấp mười lần.
Đại Bảo nói rằng chỉ khi Nhị Bảo ăn đồ lạnh thì mình mới có thể ăn cay.
Nhị Bảo lại nói rằng mình không ăn đồ lạnh.
Tam Bảo nói rằng khi Nhị Bảo không ăn đồ lạnh, nó sẽ ăn đồ cay.
Tứ Bảo nói nếu Tam Bảo ăn cay thì mình sẽ ăn đồ chua.
Bà Cố muốn thứ gì đó ngọt ngào, còn ông Cố lại muốn thứ gì đó cay cay.
Tổng tài bá đạo muốn ăn vừa lạnh vừa cay, còn Hác Nhuyễn Nhuyễn muốn thứ gì đó lạnh và ngọt.
Hác Nhuyễn Nhuyễn đặc biệt nhắc nhở tôi rằng một trong số cô ấy và Cố Đình Sâm đã nói dối, cô ấy muốn tôi kiểm tra.
Hác Nhuyễn Nhuyễn lại nói: “Không ăn đồ lạnh thì nhất định phải ăn đồ cay, không được ăn đồ chua.”
“Không ăn cay thì phải ăn đồ ngọt.”
Tô Uyển không muốn ăn đồ ăn giống như Hác Nhuyễn Nhuyễn và bốn đứa bé.
[Điên rồi, tôi không làm nữa, xuyên sách phải làm bảo mẫu rồi giờ còn phải đi thi nữa?]
Tôi điên cuồng chửi rủa trong lòng.
Đến đây, nhà đầu tư mạo hiểm Tam Bảo cười nham hiểm: “Nếu vú Vương có thể chuẩn bị chính xác khẩu vị của mỗi người chúng ta, vậy cháu sẽ xin ông nội và bố, mỗi người trả gấp năm lần tiền lương.”
[Mười nghìn, mười nghìn, một trăm nghìn… Gấp mười lần! Hơn ba triệu tệ…]
Tôi lập tức nở một nụ cười và nói: “Tôi sẽ làm được, tôi sẽ làm được.”
[Còn quá non để cạnh tranh với một người vươn lên từ thị trấn nhỏ như tôi.]
Tôi lấy tờ giấy nháp và bắt đầu làm những câu hỏi logic.
Theo [Chỉ có mới thì đẩy từ sau lên trước; nếu liền sẽ đẩy từ trước lui sau; trừ khi A, nếu không B, không A→B.] Nguyên tắc này có thể được liệt kê theo công thức sau:
(1) Đại Bảo: Đại Bảo ăn cay → Nhị Bảo ăn lạnh.
(2) Nhị Bảo: Nhị Bảo không ăn lạnh.
(3) Tam bảo: Nhị Bảo không ăn lạnh → Tam Bảo ăn đồ cay.
(4) Tứ bảo: Tam Bảo ăn cay → Tứ Bảo ăn chua
(5) Không ăn lạnh→ Ăn cay ^ Không ăn chua
(6) Không ăn cay → Ăn đồ ngọt
Không sau thì nhất định không trước, có thể có được bằng cách kết hợp (1) (2) (5) (6).
(7) Nhị Bảo không ăn lạnh → Đại Bảo không ăn cay → Đại Bảo ăn đồ ngọt ^ (Nhị Bảo ăn cay ^ và không ăn đồ chua)
Đại Bảo ăn ngọt, Nhị Bảo ăn cay nhưng không ăn lạnh, Tam Bảo ăn cay, Tứ Bảo ăn chua.
(5) Có thể ăn đồ chua → ăn cay, cho nên tổng tài bá đạo ăn đồ chua và lạnh. Một trong hai người tổng tài bá đạo và Hác Nhuyễn Nhuyễn nói dối vậy là Hác Nhuyễn Nhuyễn đang nói dối.
Vì vậy, Hác Nhuyễn Nhuyễn ăn đồ nóng và không ăn đồ ngọt. Theo (6), có thể kết luận rằng không sau nhất định không trước, vậy không ăn ngọt → ăn cay, cho nên Hác Nhuyễn Nhuyễn ăn cay nóng.
Nhưng Tô Uyển không ăn đồ giống như Hác Nhuyễn Nhuyễn và bốn đứa trẻ, nói cách khác, Tô Uyển không ăn ngọt, không ăn cay, ăn nóng, không ăn nóng.
Có sự mâu thuẫn giữa việc ăn đồ nóng và không ăn đồ nóng, tức là Tô Uyển không được ăn đồ nóng.
Cuối cùng, tôi phục vụ mì bò cay nóng cho Tổng giám đốc Cố, Hác Nhuyễn Nhuyễn, Nhị Bảo, Tam bảo; cho bà Cố và Đại Bảo một túi mì giòn ngọt vị sô cô la; còn Tứ bảo chỉ có thể đứng trong góc ăn mỳ thịt bò kèm dưa chua ngâm nước đá.
Với một tiếng bíp, tiền lương gấp mười lần của tôi đã được ghi vào thẻ ngân hàng, mỗi người chúng tôi đều nở một nụ cười hài lòng.
Họ nhìn tôi và đồng thanh nói: “Vú Vương, cô chiều chúng tôi quá.”
Tôi đỡ trán cười khổ: “Mấy người cũng thật là khó chiều đó.”
– HẾT –