Phần 2 - Hệ Thống Ép Làm Bảo Mẫu - Chương 5
16
Tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm thận trọng bước về phía bàn ăn, trông hoàn toàn khác với con người độc đoán và kiêu ngạo thường ngày.
Bà Cố mặc bộ váy đen, tao nhã gắp một miếng đồ ăn đưa đến miệng Cố Đình Sâm: “Hôm nay con đã mang đến cho mẹ bốn điều bất ngờ lớn đấy.”
“Nhanh nào, để mẹ đút cho con.”
Dường như Cố Đình Sâm hơi luống cuống khi nuốt miếng đồ ăn kia.
Tôi ngáp dài, tựa lưng vào tường nheo mắt theo dõi màn trình diễn của gia đình này.
Tống giám đốc Cố cầm chiếc đũa bên cạnh đưa cho tổng tài bá đạo, lớn tiếng nói: “A Sâm, cầm đũa gắp một miếng thịt ăn đi.”
Sau đó ông Cố chỉ vào một miếng thịt có độ béo vừa phải trên đĩa: “Ăn miếng này đi.”
Cố Đình Sâm dừng lại, nhìn miếng thịt ba chỉ rồi quỳ một gối xuống đất, ánh mắt dừng ở trên bàn, sau khi do dự một lát, cuối cùng cũng gắp lên.
Tổng giám đốc Cố rất hài lòng với hành động ngoan ngoãn của con trai mình: “Đúng vậy, thật tuyệt.”
“Con là đứa con trai ngoan ngoãn nhất của ta.”
Nhìn thấy Cố Đình Sâm đang muốn ăn miếng thịt, Hác Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên lao ra, hất miếng thịt ra khỏi đũa Cố Đình Sâm: “Đình Sâm đừng ăn, ăn thịt mỡ sẽ ói…”
“Thật tự phụ! Cô còn chưa phải là con dâu nhà họ Cố mà đã vô lý như thế!”
Tổng giám đốc Cố đột nhiên đập chén cơm trong tay xuống bàn, tức giận hét lên.
Động tĩnh lớn khiến tôi và Tô Uyển giật mình tỉnh giấc, vội vàng chạy tới để giảng hoà.
Để đề phòng trường hợp sau này chiến tranh leo thang tôi lại phải chạy đi xử lý.
“Tổng giám đốc Cố, ý của cô Hác không phải như vậy, ý của cô ấy là vừa rồi, chủ tịch, ngài còn chưa cho thiếu gia ăn, cho nên cô ấy mới chạy ra ngăn cản. Ngài chưa cho thiếu gia ăn cơm mà thiếu gia đã ăn thì không phải phép lắm.”
“Tiểu thư Hác cũng vì muốn quán triệt nội quy trong nhà thôi.”
Tổng giám đốc Cố chợt mỉm cười, cầm đũa gắp cơm lại vào bát: “Không tệ, rất nghe lời, nhưng muốn làm con dâu của nhà họ Cố này còn kém xa lắm, trước tiên phải nâng cao phẩm chất văn chương của mình.”
“Đạt được cảnh giới xem cơm không phải cơm, đồ ăn không phải đồ ăn.”
Tô Uyển đang ngáp dài bị lời nói của ông ấy thôi miên, lập tức ngồi thẳng dậy: “Chú Cố, chú nói đúng, cháu đồng ý.”
Tổng giám đốc Cố lộ ra nụ cười hài lòng.
Hác Nhuyễn Nhuyễn u ám nhìn tôi rồi lao tới tiếp tục bệnh vực kẻ yếu: “Tôi nghĩ rằng ngài nên đổi mới triết lý giáo dục gia đình. Ngài chỉ sử dụng Đình Sâm như một con rối để thỏa mãn mong muốn kiểm soát của mình mà thôi.”
Tôi điên cuồng lắc lư trái phải ở giữa để ngăn cản cuộc chiến và liên tục nháy mắt với Hác Nhuyễn Nhuyễn.
Nhưng Hác Nhuyễn Nhuyễn lại không sợ quyền uy, lập tức cãi nhau với bố chồng tương lai.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt ông Cố đột nhiên biến mất. Cạch một tiếng, cơm trong tay đột nhiên đập xuống bàn.
Tôi nhanh chóng khuyên can: “Tổng giám đốc Cố, ý của cô Hác là không thể để mình thiếu gia làm con rối của ngài, sau khi gia nhập nhà họ Cố, cô ấy cũng muốn làm con rối của ngài.”
Sau đó tôi điên cuồng vẫy tay với Hác Nhuyễn Nhuyễn, rồi chắp hai tay vào nhau không ngừng cầu xin: “Đừng chọc giận ông ấy, đừng chọc giận ông ấy!”
Nghe tôi giải thích, ông Cố tỏ vẻ vui mừng, lại cầm đũa gắp cơm trở lại bát: “Vừa đúng lúc, tôi sẽ nhờ thư ký Trịnh gửi cho cô tổng cộng mười bản bài huấn luyện của gia tộc họ Cố chúng ta, cô phải ghi nhớ trong vòng một ngày, tôi sẽ kiểm tra bất cứ lúc nào.”
“Còn nữa, nếu không có việc gì thì nên đọc nhiều sách hơn. Đừng lúc nào cũng mở mồm ra làm bộ như không có nền tảng văn hóa, điều này sẽ làm xấu hổ nhà họ Cố gia chúng ta. Nhà họ Cố này là danh gia vọng tộc, nên cũng cần phải có mặt mũi.”
“Cô ăn một bữa mà chỉ biết khen ngon, vậy không được, nếu lần sau còn như vậy sẽ kéo thấp văn hoá nhà họ Cố chúng ta.”
“Giống như lần trước cô nói thịt băm rất ngon, đó là thịt băm ư? Cô không thấy ý nghĩa đằng sau miếng thịt băm sao? Chúng tiến hóa từ đâu và làm thế nào để kết hợp chúng thành món ăn tuyệt vời, cô không có chút cảm xúc nào ư?”
“Cô thật sự là mù chữ đến tuyệt vọng, vốn từ vựng của cô thiếu sót một cách đáng sợ, thật sự làm mất đi sự tao nhã của cô. Không biết làm sao mà Đình Sâm lại yêu cô.”
“Mẹ kiếp, người làm màu là thứ khó chịu nhất!” Hác Nhuyễn Nhuyễn tức giận nói.
“Cái gì?” Bà Cố nhướng mày.
Thấy Hác Nhuyễn Nhuyễn sắp ra tay, tôi kéo cô ấy lại gần cầu xin, không ngừng cúi đầu: “Cứ mặc kệ lão điên làm màu ấy, coi như ông ấy đang đánh rắm, nếu không sẽ lại có một trận bão máu.”
“Không có gì đâu, tiểu thư Hác nói nhất định sẽ sửa lại cho tốt.” Tôi dỗ dành bà Cố.
Bà Cố hài lòng nói: “Còn nữa, khi ăn cơm cô phải đợi chúng ta ăn trước. Cô và A Sâm không được ngồi vào bàn mà chỉ có thể đứng trong góc, không được ăn trước khi chúng ta gọi đến.”
“Về việc gắp đồ ăn thì nhà họ Cố của chúng ta cũng có quy củ, cô không được kén chọn đồ ăn, người lớn bảo ăn gì thì ăn nấy.”
Hác Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được: “Tôi còn trẻ, không thể để hai lão già làm màu các ngươi ép chết được. Hai người làm tổn thương Đình Sâm nhiều năm như vậy, hai người không cảm thấy áy náy sao?”
“Mỗi lần ăn cơm anh ấy đều không dám tới bàn ăn! Mấy năm nay người ta đều mắng sau lưng hai người làm màu đấy có biết không? Hai người có biết hành động và quy củ suốt mấy năm nay của hai người đã khiến cho Đình Sâm phải đi gặp bác sĩ tâm lý không?”
Tôi đặt bàn tay đang cố gắng thuyết phục Hác Nhuyễn Nhuyễn xuống và nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.
Tổng giám đốc Cố cười duyên dáng, sau đó thản nhiên cởi cúc áo sơ mi rồi chậm rãi xắn lên.
Sau đó ông ấy đột nhiên nhấc bàn lên: “Đã không muốn ăn thì mọi người đừng ăn nữa!”
Vâng, một mớ hỗn độn khác cần phải được dọn dẹp.
“Ôi trời, cháy rồi, cháy rồi.” Tô Uyển nhanh chóng lùi lại rồi hét lên.
Sau khi ngọn nến mỏng manh rơi xuống đất, nó đốt cháy khăn trải bàn và bắt đầu bốc cháy.
Thấy mọi người loạn như cào cào, tôi lao vào sân nối súng nước cao áp dùng để tưới hoa vào vòi, kéo vào rồi nhắm vào gốc ngọn lửa, sau đó sơ tán mọi người: “Lùi lại, toàn bộ lùi về phía sau!”
17
Phòng khách thật bừa bộn.
Vợ chồng ông Cố đến trong hân hoan, về trong mất hứng.
Cố Đình Sâm buộc tội Hác Nhuyễn Nhuyễn không tôn trọng người lớn tuổi.
Trước khi rời đi, bà Cố nắm lấy tay Tô Uyển và nói: “Đứa bé ngoan, cho dù Đình Sâm có bốn đứa con thì con dâu lý tưởng nhất trong lòng chúng ta vẫn là con. Chỉ cần con bằng lòng, ngày mai dì sẽ để Đình Sâm đi làm giấy chứng nhận với con.”
Nghe vậy, Cố Đình Sâm đứng bên cạnh bên lập tức từ chối: “Con không muốn cưới cô ấy, con đã có Nhuyễn Nguyễn và bốn đứa con rồi.”
Hác Nhuyễn Nhuyễn khóc như hoa lê dính hạt mưa sa.
“Không phải do con đâu.”
Tổng giám đốc Cố hiên nganh nhìn Tô Uyển: “Ta hỏi con, con có muốn làm con dâu nhà họ Cố không, Uyển Uyển.”
“Không, vẫn nên từ bỏ đi…”
Tô Uyển, người vừa mới đến rất hung hãn và muốn đầu độc Hác Nhuyễn Nhuyễn, nghe vậy liền nhanh chóng lắc đầu.
“Tại sao?” Bà Cố hơi bối rối.
“Nếu con thấy Hác Nhuyễn Nhuyễn và đám nhỏ kia chướng mắt, dì có thể bảo vú Vương đuổi họ ra ngoài.”
Đang đứng ở cửa đột nhiên bị gọi tên khiến tôi phải trợn mắt bất lực: [¥#%@%]
Tô Uyển khó xử nói: “Bởi vì con muốn được ngồi vào bàn ăn cơm.”
Tôi phụt một tiếng, không nhịn được mà cười ha hả như sấm rền.
Dưới cái nhìn u ám của Tổng giám đốc Cố, tôi dùng tay nhéo môi để ngăn mình cười.
Tôi cúi đầu suy nghĩ về mọi chuyện buồn trong cuộc đời mình.
18
Hác Nhuyễn Nhuyễn và Cố Đình Sâm đã cãi nhau.
Tôi dọn phòng xong rồi vội vàng quay về phòng để ngủ.
Để không làm phiền mấy đứa trẻ, Hác Nhuyễn Nhuyễn đã ngồi bên ngoài khóc lóc, như thể mình đã bị oan ức rất nhiều.
Thấy bên ngoài trời sắp mưa, Cố Đình Sâm đang đi đi lại lại trong phòng khách vội bước đến phòng tôi: “Vú Vương, trời sắp mưa rồi, cầm ô ra ngoài cho phu nhân đi.”
Tôi ôm chăn che đầu lại: “Phiền chết mất tôi chỉ mới nhắm mắt thôi.”
Cố Đình Sâm xua tay: “Phu nhân không vào thì cô cũng không cần vào nữa.”
[Thằng chồng điên, tôi #¥¥%¥anh¥¥%]
Hác Nhuyễn Nhuyễn kiên định ngồi ở bên ngoài, cô ấy tin mình không sai và nhất quyết đợi tổng tài bá đạo đến xin lỗi mình.
Nhưng đồng thời, tổng tài bá đạo cũng cảm thấy cô ấy đã làm sai nên không chịu cúi đầu.
Mưa tầm tã, tôi giơ ô, ngồi trên bồn hoa che cho cô ấy, vẻ mặt tuyệt vọng lặp đi lặp lại như máy: “Phu nhân, trở về đi.”
“Trở về đi, phu nhân.”
“Phu nhân, trở về đi.”
Hác Nhuyễn Nhuyễn bướng bỉnh không bao giờ quay lại.
Ban đêm gió rất lạnh, đến cả người mặc áo khoác bông thêu hoa như tôi còn cảm thấy lạnh thì tất nhiên người chỉ mặc một chiếc váy bó sát cao ngất trời khoe đôi chân tinh xảo như Hác Nhuyễn Nhuyễn sẽ càng lạnh run bần bật.
Chẳng bao lâu sau, thể lực cô cấy không chịu nổi liền ngất đi.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi reo lên, tôi vội lấy nó ra khỏi túi đúng lúc cô giáo Nhan Tuệ Đức đang nói: “Cậu gọi thì tôi tiếp, xem cậu có bao nhiêu tiền điện thoại.”
Tôi trả lời cuộc gọi của tổng tài bá đạo.
Giọng tôi hoảng hốt: “Sếp Cố, phu nhân đã ngồi dưới mưa ba tiếng rồi.”
Giọng Cố Đình Sâm vừa lạnh lùng vừa bá đạo: “Vậy bây giờ cô ấy có sẵn sàng thừa nhận sai lầm của mình không?”
Tôi quay đầu lại nhìn Hác Nhuyễn Nhuyễn đang ngất xỉu trên giày của mình: “Không, phu nhân cô ấy… ngất rồi.”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại dừng lại, sau đó giận dữ nói: “Vú Vương, cô chăm sóc phu nhân kiểu gì thế! Nếu phu nhân có chuyện gì tôi sẽ cho cô chôn cùng cô ấy!”
Tôi tức muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi khóc không ra nước mắt: “Tên điên này, việc anh và gia đình đánh nhau liên quan quái gì đến tôi.”