Phần 2 - Hệ Thống Ép Làm Bảo Mẫu - Chương 4
12
Khi tổng tài bá đạo và Hác Nhuyễn Nhuyễn trở lại, tôi và nhóm đồng nghiệp những người lao động chăm chỉ, cầm một biểu ngữ với vẻ mặt tuyệt vọng. Trên biểu ngữ viết “Chúc mừng vợ chồng sếp Cố đã trở về nhà cùng những bảo bối nhỏ”.
Họ bước vào phòng và chuẩn bị thay giày.
Tiểu Mỹ ngồi xổm xuống một bên, đi theo bước chân của tổng tài bá đạo, nhắm chuẩn thời cơ vươn tay giật giày, thành công cởi hai chiếc giày của tổng tài bá đạo ra.
Tiểu Lê ở bên kia cũng ngồi xổm xuống, chuẩn bị cởi giày cho Hác Nhuyễn Nhuyễn.
Nhưng Đại Bảo không chú ý đã chạy lên đâm vào Hác Nhuyễn Nhuyễn khiến cô ấy ngã thẳng xuống sàn.
Tiểu Lệ túa mồ hôi lạnh. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, tổng tài bá đạo đã nhanh chóng quay lại ôm Hác Nhuyễn Nhuyễn vào lòng rồi xoay vài vòng.
Hác Nhuyễn Nhuyễn nắm lấy vai Cố Đình Sâm: “Đình Sâm.”
Tổng tài bá đạo trìu mến nhìn cô ấy: “Nhuyễn Nhuyễn.”
Tổng tài bá đạo lại nói: “Gọi anh là chồng, anh sẽ trao cho em mạng sống của mình.”
“Chồng, chồng yêu.” Hác Nhuyễn Nhuyễn ngượng ngùng nói.
Bốn em bé dễ thương đứng thành hàng nhìn nhau, nở nụ cười thành công và giơ ngón tay cái lên cho Đại Bảo.
Chúng tôi, một nhóm làm công chăm chỉ đứng nhìn nhau không nói gì nhưng khóe miệng co giật liên tục.
Cùng lúc đó, tài xế Tiểu Lưu và trợ lý đặc biệt Tiểu Trịnh đưa giỏ hoa lên lầu xuống thông qua ròng rọc di động đã lắp ráp.
Thư ký Tiểu Trịnh và tôi đứng trên lầu bắt đầu rải những cánh hoa đẹp đẽ và lãng mạn như một bộ phim thần tượng.
Tổng tài bá đạo ôm Hác Nhuyễn Nhuyễn và xoay khoảng chín mươi chín vòng lần trước khi dừng lại.
Lúc này, hoa trên cây đào gần bị chúng tôi bứt sạch.
Tay tôi cũng sắp bị chuột rút đến nơi.
13
Khi bốn em bé dễ thương đang thay giày, chúng đứng thành hàng rồi nhìn tôi.
Hôm nay, bốn đứa ăn mặc giống hệt nhau, mặc áo sơ mi kết hợp quần dài và đi giày da, giống như những bức tượng nhỏ của Cố Đình Sâm được làm trên dây chuyền sản xuất.
Một người trong số đó nhìn tôi, thờ ơ nói: “Vú Vương, lần trước cháu đã nói chiều cao của tụi cháu với dì. Bây giờ, cháu sẽ kiểm tra xem dì có thể phân biệt được chúng cháu không.”
“Đừng ức hiếp Vú Vương…” Lúc này Nhuyễn Nhuyền đã bắt đầu là người tốt, muốn ngăn cản chúng.
Tôi đưa tay ngăn Hác Nhuyễn Nhuyễn lại, sau đó lấy thước dây từ trong túi nhỏ ở thắt lưng ra: “Tôi có thể làm được.”
Tôi chộp lấy đứa bé đầu tiên, dùng thước dây đo chiều cao của nó: “1m22,25. Cháu là Đại Bảo.”
Sau đó tôi cúi đầu lấy trong túi ra một chiếc thước cặp, đo từng đế giày rồi đưa một đôi dép lê: “Đại Bảo, đây là dép của cháu, dày 2,36cm.”
Hacker Đại Bảo lộ ra nụ cười tán thưởng: “Vú Vương, hèn gì cha cháu coi trọng dì như vậy, vẫn là có năng lực làm việc nhất định.”
“…”
Tôi chộp đứa thứ hai rồi dùng thước dây ước lượng: “1m23,20 – Tam Bảo, cháu lại cao thêm nữa rồi.”
Nghe những gì tôi nói, nụ cười ngạc nhiên hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt Tam Bảo: “Thật sao? Cháu cao lên thật à?”
“Thật đấy, đã cao thêm 0,01cm rồi.”
Sau đó tôi đưa cho nó đôi dép da mà tôi đã chuẩn bị sẵn.
Bác sĩ Chu đứng bên cạnh đen mặt: “Đều là dinh dưỡng thừa mứa như vậy thì không cao mới lạ.”
Nhà đầu tư mạo hiểm Tam Bảo lấy mẫu đánh giá hiệu suất và cho tôi điểm tuyệt đối.
Hai cục vàng tiếp theo tôi cũng xử lý mượt mà.
Nam diễn viên Nhị Bảo như hạc trong bầy gà, vì mang giày độn đế nên cao hơn mấy đứa nhóc khác một cái đầu, rất dễ phân biệt.
“1m22,5 – Nhị Bảo, đây là đôi dép độn đế của cháu.” Tôi đưa chiếc dép đế bệt cao 10cm cho diễn viên Nhị Bảo.
Nam diễn viên Nhị Bảo tà ác cười: “Tốt lắm, Vú Vương, dì khiến cháu chú ý rồi đấy.”
[???]
“1m25, Tứ Bảo, đế giày này 1,1cm, mềm mại và thoải mái.”
Nhà vô địch quyền anh Tứ Bảo liếc nhìn tôi mỉm cười: “Vú Vương, xem ra dì rất quan tâm đến chuyện của chúng cháu, dì đã làm rất tốt.”
Tôi vỗ ngực: “Chỉ cần có tiền thì việc gì cũng có thể làm được.”
Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ ở bên kia nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ: “Vú Vương, chị chính là thần của tụi em!”
14
Sau lễ chào mừng, những người làm công đều ai về nhà nấy.
Tổng tài bá đạo nói muốn ra ngoài ăn, tôi lập tức đưa cho anh ta hai kế hoạch, một là nhà hàng Tây ở phía đông thành phố, hai là nhà hàng Thái mới mở ở phía tây thành phố.
Tổng tài bá đạo nhìn vào ảnh, thản nhiên chỉ tay: “Để nhà hàng Thái làm món bít tết tomahawk của nhà hàng Tây này, lát nữa chúng tôi sẽ ăn đồ Thái.”
Tôi: “… Không phải chung nhà hàng.”
“Vậy hãy để họ xác nhập đi.” Tổng tài bá đạo độc đoán nói.
Tôi: “Đệt.”
Cuối cùng, Tổng giám đốc Cố chính là bố của Cố Đình Sâm, đã kết thúc trò hề thu mua bằng một câu “ăn uống lành mạnh ở nhà”, giúp các nhân viên của tập đoàn nhà họ Cố khỏi phải tăng ca.
Tổng giám đốc Cố vừa mở miệng thì bảo mẫu đã gãy chân vì kiệt sức.
Bình thường Cố Đình Sâm không ăn cơm ở nhà nên tôi rất vui vẻ và tự do.
Nhưng hôm nay tôi sẽ nấu bữa ăn cho một gia đình tám người, không, là một gia đình chín người.
Bữa ăn này suýt giết chết cả ba cái mạng của chúng tôi.
Vì ngày mai bốn bé yêu phải đến trường nên Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ nhanh chóng đi đun sữa và làm bánh mì cho bốn đứa rồi đưa chúng đi ngủ.
Vì ông Cố và bà Cố rất kỹ tính về đồ ăn và cũng rất tâm đắc về nó nên để làm được bữa ăn này tôi đã sứt đầu mẻ trán, có chút lực bất tòng tâm.
Nữ phụ độc ác Tô Uyển cũng đến bữa ăn theo lời mời của bà Cố.
Cô ta cố ý vào bếp giúp đỡ tôi, thể hiện sự đức hạnh của mình.
Nhưng tôi biết cô ta không có ý tốt.
Quả nhiên, cô ta đóng cửa bếp lại, lén lút lấy một gói bột từ trong áo ra, chuẩn bị bỏ vào bát Hác Nhuyễn Nhuyễn: “Khà khà khà, đến lúc đó sẽ vu oan cho vú Vương, dù sao bữa cơm này đều do mẻ làm, sẽ không có ai nghi ngờ mình.”
“Hác Nhuyễn Nhuyễn, đi chết đi, khà khà khà.”
Khụ khụ, tôi ho hai tiếng sau lưng cô ta. Tô Uyển hoảng sợ, lúc này cô ta mới nhận ra tôi đang đứng sau lưng từ lúc nào không hay.
Không đợi cô ta giảo biện tôi liền trả đũa.
Tôi vỗ nhẹ vào hai màn hình đeo trên vai và sờ chiếc camera 360 độ không góc chết trên đầu mình.
“Mỗi một câu cô nói đều trở thành bằng chứng trước toà.”
Tô Uyển há mồm, sau đó nhanh chóng đổ đồ trong bát vào bồn rửa để tiêu hủy.
15
Đến giờ ăn tối.
Lúc này, Tổng giám đốc Cố mặc chiếc áo sơ mi, tao nhã ngồi giữa bàn ăn. Bà Cố ngồi ở một bên, còn Tô Uyển thì ngồi bên tay trái của bà Cố.
Vui vẻ và hòa thuận, giống như một gia đình vậy.
Tôi và Hác Nhuyễn Nhuyễn nhìn nhau rồi ngồi ăn ở chiếc bàn bếp nhỏ.
Hác Nhuyễn Nhuyễn tủi thân, hai mắt đỏ hoe như bị oan ức: “Tôi không xứng đáng ngồi vào bàn ăn, tôi chỉ có thể ngồi trong bếp ăn như cô.”
“???”
Tôi đang nhai nhóp nhép với cái miệng đầy dầu, nghe vậy cũng không quan tâm, lấy khăn ăn ở bên cạnh lau miệng rồi hất cằm về phía tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm: “Hãy nhìn vào hướng tươi sáng, ít nhất cô vẫn có thể ngồi.”
Hác Nhuyễn Nhuyễn nhìn ra ngoài, chỉ thấy tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm đang đứng trong góc, chắp tay sau lưng.
Tổng tài bá đạo không thể ngồi vào bàn ăn cơm, người ta nói đây là truyền thống của nhà họ Cố.
Bàn ăn chỉ có thể có hai người, ông Cố và bà Cố, nhiều nhất thì có thêm khách quý, con trai phải đứng hầu ở bên cạnh đợi dùng bữa xong.
Hác Nhuyễn Nhuyễn nhìn Cố Đình Sâm chịu oan ức mà lòng chua xót.
Ăn xong, tôi dọn dẹp bát đĩa của mình rồi vào phòng ăn để sẵn sàng phục vụ cặp vợ chồng già điên khùng bất cứ lúc nào.
Tôi đứng cạnh Cố Đình Sâm nhưng tư thế của tôi lại khác.
Anh ta cúi đầu, hai tay chắp sau lưng, trong khi tôi chán nản khoanh tay trước bụng.
Lúc này, ông Cố gắp một hạt ngô vào đĩa của bà Cố: “Phu nhân, thử hạt ngô này đi.”
“Đây không phải là loại ngô bình thường, nó hấp thụ tinh hoa của trời đất, từ một hạt giống đã chậm rãi sinh trưởng rồi lớn dần lên, sau đó chuyển sang màu vàng và cuối cùng trở thành một cây ngô cao chót vót. Sau bao vất vả của những người cần cù lao động như vú Vương…”
Tôi đứng một bên trợn trắng mắt, đột nhiên lại bị điểm danh nên tôi chỉ muốn gầm lên, hét lên và bò vào bóng tối: [Tên đàn ông làm màu, người như tôi thì có sao, thì sao hả? Sống bằng sức lao động tay chân thì có gì sai?]
Tổng giám đốc Cố bên bày không hề để ý đến vẻ mặt dần méo mó của tôi, ông ta vẫn đang khoe khoang sự tao nhã của mình: “Hạt ngô nhỏ này chẳng là gì, nhưng khi kết hợp với nước đường sẽ trở thành món ngon với hương vị tuyệt vời.”
Tô Uyển ngáp một cái hình như chuẩn bị ngủ, bụng đói đến nỗi đã thì thầm réo gọi.
Bà Cố nghe vậy liền khép mắt lại và mỉm cười, dùng nĩa cắm vào những hạt ngô rồi đặt dưới ánh nến và trầm ngâm nói: “Nó giống như bắp rang mà chúng ta ăn khi còn nhỏ. Nó là một hạt ngô nhỏ nhưng có thể nở thành một bông hoa to như vậy. Em nghĩ nó có năng lượng rất lớn.”
“Lột đi từng lớp áo bên ngoài sau đó lại trụng qua nước sôi 100 độ C, nấu chín rồi bọc đường. Chỉ khi đó nó mới có thể trở thành một hạt ngô xuất sắc.”
Tổng giám đốc Cố gật đầu, khá đồng tình với quan điểm tuyệt vời của vợ: “Đúng vậy, từ một hạt giống nhỏ trở thành một hạt ngô lớn chắc chắn cần phải trải qua nhiều quá trình gian khổ như vậy. Hình như anh còn nhớ rằng A Sâm cũng từng như thế, từ một đứa bé bằng lòng bàn tay cho đến một thanh niên cơ bắp cao một mét tám như bây giờ…”
Cố Đình Sâm đang yên lặng quay mặt vào tường lập tức sửa lại: “1m85.”
Tổng giám đốc Cố trầm tư nói: “Con thấp hơn ta 2cm, ta cao 1m87.”
Suýt chút nữa tôi đã không nhịn được mà cười tiếng heo kêu. Nỗi ám ảnh về chiều cao của đàn ông thực sự đã khắc sâu vào trái tim.
Đột nhiên nghe Cố Đình Sâm nói chuyện, Tổng giám đốc Cố nở nụ cười hiền lành hiếm có, gọi anh ta tới: “A Sâm, ngồi đi.”