Phần 2 - Hệ Thống Ép Làm Bảo Mẫu - Chương 3
8
Tôi đã mong đợi đây sẽ là một đêm yên tĩnh và đầy cảm xúc.
Nhưng vì cuộc điện thoại của nữ chính Hác Nhuyễn Nhuyễn mà sự yên bình trong đêm đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Hác Nhuyễn Nhuyễn không quan tâm đến việc giả vờ làm Triệu Sở Sở, cô ấy khóc đến mức thở không nổi: “Ngón tay của Đại Bảo bị trầy xước. Tình thế rất cấp bách, em phải làm gì đây? Đình Sâm, nó có nhóm máu RH âm, anh nghĩ cách nhanh đi.”
Lúc này, Cố Đình Sâm không còn quan tâm đến việc Đại Bảo là con của ai, lập tức triệu tập chúng tôi để họp khẩn cấp.
Chuẩn bị trở thành anh hùng cứu mỹ nhân và thể hiện phong cách bá đạo của mình.
Thư ký Trịnh nhấn mạnh ngắn gọn chủ đề đầu tiên của cuộc họp: “Một đám NPC chúng tôi thức trắng đêm, tụ tập ở đây để thảo luận về kế hoạch sơ cứu cho Đại Bảo – con của cựu phu nhân – Hác Nhuyễn Nhuyễn. Bé nó bị con dao nhỏ cứa vào da ngón trỏ vì vậy chảy vài giọt máu.”
“Mọi người đều có thể đưa ra kế hoạch của riêng mình và những giải pháp thiết thực nhất. Giám đốc Cố sẽ thưởng lớn.”
Máy đa phương tiện trong phòng họp biệt thự chiếu hình ảnh ngón tay bị thương và chảy máu của Đại Bảo. Miếng da bị dao nhỏ cắt đứt đã sắp liền lại.
Tôi giơ tay nói: “Giám đốc Cố! Tôi nghĩ Hác, à Triệu Sở Sở chỉ đang muốn thu hút sự chú ý của anh mà thôi. Tôi vừa xem ảnh thì thấy trên tay Đại Bảo chỉ là một vết thương ngoài da đơn giản. Tôi không nghĩ chúng ta cần huy động quân đội và người dân như thế này.”
Đôi mắt phượng của Cố Đình Sâm trợn lên, khó tin nhìn tôi: “Vú Vương! Cô thật tàn nhẫn, Đại Bảo đã trầy da tróc vẩy, chưa kể nó là một đứa bé! Vú Vương, hiệu suất khen thưởng gấp ba lần của cô đã bị hủy bỏ!”
[Được lắm, tên chồng điên, tôi không nói là được chứ gì.]
Cố Đình Sâm ủ rũ nhìn tôi, bất mãn nói: “Vú Vương, cô có phản đối gì không? Thứ cô mất đi chỉ là hiệu suất gấp ba, nhưng thứ mà Đại Bảo mất chính là miếng da nhỏ.”
Tôi: “…”
9
Kế toán Tiểu Ngô kế bên lập tức giơ tay giải quyết sự việc: “Sếp Cố, tôi nghĩ chúng ta phải nghiêm túc giải quyết và đưa ra quyết định ngay lập tức, nếu không vết thương của thiếu gia sẽ sớm lành lại!”
Tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm nói: “Đúng vậy, Tiểu Ngô, tiền lương tháng này sẽ tăng gấp ba.”
Kế toán Ngô mỉm cười gật đầu liên tục như chó mặt xệ.
Tôi không phục.
Lập tức cầm lấy micro và bắt đầu bày tỏ quan điểm của mình: “Tôi đồng ý với kế toán Ngô, nhưng đồng thời, tôi tin rằng chúng ta nên lập kế hoạch khẩn cấp càng sớm càng tốt, lập kế hoạch kiểm soát ổn định cho nhân sự chủ chốt, sắp xếp nhân sự chuyên dụng tập trung vào việc giám sát, lập sổ cái và trách nhiệm kiểm soát độ ổn định hàng ngày. Trách nhiệm của sếp Cố là sắp xếp năm chiếc xe có biển số cố định để lần lượt ứng phó với bốn bé con và phu nhân, đề phòng trường hợp không hay xảy ra. Chỉ cần bên phu nhân chạy là có thể bắt ngay lập tức, à không, truy đuổi ngay lập tức.”
Cố Đình Sâm nghe xong rất hài lòng: “Vú Vương nói rất đúng, kế hoạch tỉ mỉ hoàn mỹ có hệ thống, hiệu suất tháng này tăng gấp bốn lần!”
Tôi nở nụ cười cổ điển mà Vương Thủ Thắng thể hiện khi anh ấy canh gác nhà kho.
Khi những người vốn im lặng nhìn thấy vậy liền sôi nổi bày mưu tính kế, không gì khác hơn là…
“Viết báo cáo ‘quay đầu nhìn lại’ để tự kiểm tra, phát hiện và khắc phục vấn đề, kịp thời cải tiến và hoàn thiện, kiên quyết loại bỏ những dấu hiệu nguy hiểm tiềm ẩn của việc phu nhân lại trốn chạy lần nữa!”
“Tôi tin rằng nên triển khai hệ thống bác sĩ gia đình và tăng cường phát triển sức khoẻ nhà sếp Cố, lấy khái niệm sức khoẻ các bé trai của phu nhân làm trung tâm. Cần tăng cường đầu tư vào quỹ y tế gia đình để đảm bảo hệ thống chữa bệnh tại nhà, đồng thời cần thực hiện phối hợp liên ngành để nâng cao phương pháp điều trị, đề cao bác sĩ gia đình, bảo mẫu, kế toán, tài xế, bảo vệ, trợ lý đặc biệt, thư ký… Khi đánh giá hiệu quả công việc, sự hài lòng và khen ngợi bằng lời nói của sếp Cố, phu nhân và bốn đứa bé được coi là điểm thưởng, nhằm thúc đẩy mọi người đầu tư vào công việc kinh doanh của gia đình ông chủ.”
Cố Đình Trần liên tục gật đầu, vỗ tay: “Thưởng! Điểm hiệu suất gấp ba, lương gấp đôi!””
“Thư ký Trịnh có ghi lại mọi chuyện không? Phải nhớ rõ phương án sản xuất.”
Thư ký Trịnh cầm bút ghi âm lắc qua lắc về, vẻ mặt tuyệt vọng: “Đã thu được!”
10
Khi cuộc họp sắp kết thúc nên cần phải đưa ra giải pháp.
Tuân thủ nguyên tắc không lãng phí một phút, một giây, tổng tài bá đạo lập tức ra lệnh dứt khoát: “Thư ký Trịnh, hãy liên hệ ngay với phi công trực thăng và yêu cầu đến đây sau ba mươi giây. Nhân tiện cho cô thêm ba mươi giây nữa để kết nối với sân bay trực thăng trên tầng cao nhất của bệnh viện, đảm bảo phi công có thể hạ cánh an toàn.”
Đồng tử của thư ký Trịnh lắc lư như động đất: “Cái gì?”
Tiện thể, tổng tài bái đạo nhìn trợ lý đặc biệt bên cạnh: “Trợ lý đặc biệt Tiểu Trịnh, trong vòng ba phút hãy dừng tất cả phương tiện giao thông mặt đất và máy bay để nhường đường cho tôi, đồng thời đảm bảo tất cả các đèn báo đều có màu xanh và không bị cản trở.”
Trợ lý đặc biệt Tiểu Trịnh sửng sốt, chỉ vào mình: “Tôi?”
Sau đó, tổng tài bá đạo lại gọi điện cho Tiểu Chu đang trực ở bệnh viện: “Bác sĩ Chu, tôi cho anh ba phút để liên lạc với tất cả những người đã đăng ký máu Rh âm trong ngân hàng máu của thành phố. Mỗi người sẽ hiến 400cc để làm máu dự phòng cho Đại Bảo của tôi.”
Tôi nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của bác sĩ Chu ở đầu bên kia điện thoại: “Tôi nghĩ khả năng tôi bắt một con gấu trúc rồi tiện thể giết chết Đường Tăng và các đệ tử của ông ấy còn cao hơn thế này.”
Tổng tài bá đạo lại nói thêm: “Tôi sẽ cử tài xế Tiểu Lưu tới hỗ trợ anh.”
Sau đó hắn quay đầu nhìn Tiểu Lưu, không cần giải thích mà hống hách nói: “Một phút cũng đủ để cậu lôi tất cả những người có nhóm máu Rh âm trong thành phố đến bệnh viện. Tài xế Lưu, cậu thấy thế nào?”
Tài xế Lưu lắc đầu, vẻ mặt khó xử: “Sếp Cố, tôi nghĩ có lẽ thời gian không đủ…”
Ông chủ vừa lạnh lùng lại bá đạo: “Tôi không cần cậu cảm thấy, chỉ cần tôi cảm thấy đủ là được.”
Sau đó, anh ta nhìn tôi, người đang nhìn lên trần nhà, lắc đầu và ngâm nga một giai điệu, cố gắng tránh xa tầm nhìn của anh ta, có vẻ như tôi đang giả vờ bận rộn nhưng thực chất chỉ là đang chèo thuyền câu cá: “Vú Vương! Bây giờ tôi ra lệnh cho cô phải dọn sạch bốn phòng trẻ em trong vòng ba phút.”
“Phòng thứ nhất nên theo phong cách tối giản của đại dương xanh, phòng thứ hai nên theo phong cách rừng phong đầy sao mộng mơ, phòng thứ ba nên theo phong cách cung điện Baroque châu Âu, và phòng thứ tư nên theo phong cách màu kem có ánh nắng mặt trời tích cực!”
Tôi: “!!!”
11
Vốn dĩ da trên tay của Đại Bảo bị đứt không phải là vấn đề nghiêm trọng, nhưng tổng tài bá đạo vẫn nhất quyết muốn ở lại từ khu VVIP cho đến phòng ICU khoảng nửa tháng, đồng thời kiểm tra toàn bộ cơ thể của Đại Bảo.
Đồng thời bác sĩ Chu cũng làm cho họ một số xét nghiệm ADN giữa tổng tài bá đạo và bốn nhóc tì.
Người ta kể rằng giây phút có kết quả xét nghiệm ADN, tổng tài bá đạo gần như rơi nước mắt: “Tôi nói những đứa trẻ này trông giống tôi mà!”
“Dáng vẻ giống như từ một khuôn đúc ra.”
Bà Cố sau khi nghe tin đột nhiên có bốn đứa cháu đích tôn liền gác chuyện công ty sang một bên và tức tốc đến bệnh viện thăm họ.
Nhìn thấy bác sĩ Chu gửi bức ảnh gia đình tám người đang vui đùa, tất cả chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
Người xưa đều là người già nuôi cháu nhỏ, bây giờ Hác Nhuyễn Nhuyễn đã mang theo bốn đứa con trở về, khả năng cao cô ấy sẽ được gả vào gia đình giàu có.
Bà Cố và Giám đốc Cố bổ sung thêm một khoản kinh phí trang trí và yêu cầu tôi nhanh chóng dọn dẹp phòng trẻ em, tất cả đều phải dùng thứ đắt đỏ nhất.
Tôi tận hưởng thời gian rảnh rỗi của mình. Trong khi chỉ đạo công ty nội thất tiến hành trang trí phòng trẻ em ở nhà thì tôi vừa ăn hạt dưa vừa tính toán xem mình có thể được ăn bao nhiêu hoa hồng.
Giang Tĩnh Nhu gửi cho tôi một tin nhắn WeChat: “Tiểu Vương, nghe nói Cố Đình Sâm đột nhiên có thêm bốn đứa nhỏ tài năng đáng yêu. Bây giờ tràn lan tin tức tổng tài bá đạo nhận người thân.”
“Thật hay giả vậy.”
Tôi nói: “Thật đó, tôi đoán tin tức này chắc chắn không phải do Giám đốc Cố và bà Cố đưa ra đâu. Dù sao bây giờ Hác Nhuyễn Nhuyễn vẫn chưa có danh phận, nói thẳng ra sẽ ảnh hưởng đến Tập đoàn nhà họ Cố, nhất định là hacker Đại Bảo làm.”
“Nhưng thật kỳ lạ, tại sao có nhiều tin tức tràn ngập mặt báo vậy rồi mà cổ phiếu của nhà họ Cố vẫn tăng chứ không giảm.”
“Chắc chắn là do nhà đầu tư mạo hiểm Tam Bảo thực hiện.” Tôi kiên quyết nói.
Suy cho cùng, trong tất cả những cuốn sách có những em bé dễ thương thì vai trò của những em bé ấy là gắn kết cha và mẹ để họ quay lại với nhau, và mọi khó khăn tất nhiên sẽ được giải quyết bởi những em bé này.
“Thật tuyệt vời, chỉ mới ba tuổi rưỡi mà đã nổi tiếng khắp thế giới.” Giang Tĩnh Như cảm thán.
Cảm thán một lúc, cô ấy lại nhắc tôi: “Đừng quên, tối thứ sáu chúng ta sẽ bàn việc hợp tác với những thợ săn đẳng cấp trên thế giới. Lần trước cô quên nhưng lần này cô không thể quên được.”
“Được rồi, lần này nhất định tôi sẽ nhớ.” Tôi viết hành trình vào sổ.