Phần 2 - Hệ Thống Ép Làm Bảo Mẫu - Chương 2
5
Thấy Tô Uyển sắp ném đồ sang bên này, tôi vội vàng đứng lên, làm bộ làm tịch chạy đến xem vết thương trên người tổng tài bá đạo.
Thấy anh ta xui xẻo như vậy, tôi tỏ vẻ đau đớn cực độ: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia chật vật như vậy.”
Lập tức sắc mặt Cố Đình Sâm tối sầm lại, những người xung quanh cũng che miệng cười.
“Không, ý của tôi là thiếu gia cũng lương thiện quá đi mất, một người đàn ông thân cao mét tám lại bị một đứa nhóc chưa đến mét hai đánh bại, rõ ràng là do thiếu gia nhường nó!”
Nhưng lời còn chưa dứt.
Nhà vô địch quyền anh Tứ Bảo và tổng tài bá đạo đồng thời lên tiếng.
Nhà vô địch quyền anh Tứ Bảo: “Cháu cao một mét hai lăm.”
Tổng tài bá đạo: “Tôi cao một mét tám lăm.”
Cố Đình Sâm đen mặt, chỉnh lại cho đúng: “Một mét tám lăm, vú Vương, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi cao đúng 1m85, đi giày da thành 1m87, đi giày thể thao là 1m88, còn đi dép lê thì dao động từ 1m86,5 đến 1m87.”
Nhà vô địch quyền anh Tứ Bảo cũng y hệt Cố Đình Sâm, chỉnh tôi: “Một mét hai lăm, vú Vương, dì phải nhớ cho kỹ vào, chiều cao chuẩn của cháu là 1m25, mang giày da thành 1m27, mang giày thể thao thì 1m28, mang dép lê là 1m25,6 đến 1m26,3. Cháu cao hơn anh cả 3cm, hơn anh hai 2,5cm, hơn anh ba 2cm.”
Nghe vậy; hacker Đại Bảo mặc áo sơ mi kẻ sọc tương tự Cố Đình Sâm; diễn viên Nhị Bảo ăn mặc sành điệu, mang kính râm và khẩu trang giống hết Cố Đình Sâm; nhà đầu tư mạo hiểm Tam Bảo mặc vest rất giống Cố Đình Sâm; lập tức phát điên.
Hacker Đại Bảo nhướng mày sửa lại: “Vú Vương, để cháu giải thích một chút. Chiều cao của cháu là 1m22,25. Cháu hiếm khi đi giày da vì lý do nghề nghiệp, chỉ có mang lúc chụp giấy chứng nhận, cháu dùng thước cặp để đo đế giày da là 2,356 cm, làm tròn đến 2,36cm vì vậy cháu mang giày da sẽ cao 1m24,61. Đối với giày thể thao thì đế giày phải đạt chuẩn 3cm, vì thế lúc mang giày thì cháu cao 1m26,25. Đế dép lê 2,31cm nên khi đi dép lê là 1m24,56. Em Tư chỉ cao hơn cháu 1,75cm thôi.”
“Nếu như em tư còn bôi xấu anh thì anh sẽ hack thông tin thành viên nội bộ câu lạc bộ của em, thay đổi chiều cao của em thành 50cm.”
Tôi sửng sốt: “Cái gì, cháu còn dùng thước cặp để đo đế giày à?”
Hacker Đại Bảo cười âm hiểm: “Chỉ là cẩn thận thôi, phải dùng bằng chứng để nói chuyện.”
Diễn viên Nhị Bảo nhếch môi sửa lại: “Vú Vương, cháu cũng nói cho dì rõ, chiều cao thực của cháu là 122,5cm. Vì lý do nghề nghiệp nên cháu phải đi giày độn, mang giày da thì 1m35, giày thể thao là 1m36 và dép cao cổ là 1m30. Vì vậy, về tổng thể cháu cao hơn em Tư 5 – 11cm.”
“Nếu em Tư còn vu khống anh lần nữa, anh sẽ yêu cầu hãng phim của anh đưa ra thư cảnh cáo của luật sư.”
Mắt tôi rơi vào đôi giày thể thao độn đế trên chân của diễn viên Nhị Bảo giống hệt với Cố Đình Sâm, bày tỏ sự hiểu biết của mình: “Suy cho cùng, trong giới giải trí, việc khai man chiều cao của mình là điều dễ hiểu.”
Nhà đầu tư mạo hiểm Tam Bảo cau mày sửa sai: “Vú Vương, cháu nói một lần thôi. Chiều cao của cháu là 1m23,19. Vì lý do nghề nghiệp nên cháu chỉ đi giày da, lúc mang giày da thì cao 1m25,62. Còn dép lê cháu cũng mang loại da, cao 1m24,92. Nói chung là cháu chỉ cao hơn em Tư 0,18 đến 1,38cm.”
“Nếu như em Tư còn phỉ báng anh thì anh sẽ đề nghị Bộ Tư pháp khởi tố.”
Ánh mắt tôi dừng lại ở bộ vest, trông cậu nhóc giống hệt tổng tài bá đạo lúc đeo cà vạt. Tôi mỉm cười và gật đầu.
Năm tên đàn ông chập mạch đồng thanh hỏi tôi: “Vú Vương, đã nhớ kỹ chiều cao của tôi chưa?”
Tôi: [Nhớ kỹ, %¥%¥ thì tôi là mẹ mấy người.]
Tôi mỉm cười: “Tất cả đều đã được ghi lại.”
Giờ phút này tôi thấy các con số thật xa lạ.
Tôi không xử lý nổi tên chập mạch cha như Cố Đình Sâm, giờ lại kéo thêm bốn tên chập mạch con nữa.
Ngày tận thế sắp đến, cuộc sống này không thể trải qua nữa rồi.
Bàn tay vừa làm móng của tôi lướt trên bàn phím điện thoại di động, chửi bới dữ dội nhóm chat đám người làm công:
[Các thành viên trong gia đình, dưa lại đến rồi.]
[Chương 1 của Phần 2, bạch nguyệt quang trở về Trung Quốc.]
[Chương mới đã được cập nhật.]
[Tất cả các NPC vào chỗ, sẵn sàng làm việc!]
6
Sau khi bữa tiệc kết thúc, số lượng tin nhắn trong nhóm lên tới 99+.
Mọi người trong nhóm khóc thét khắp nơi.
Tài xế Tiểu Lưu: “Mọi người có ai thấu được, tiệc xong thì tổng tài bá đạo bảo tôi đuổi theo đưa phu nhân lên xe. Tôi chạy khoảng 15 vòng với tốc độ 150 km/h, rốt cuộc vẫn không theo kịp tốc độc của một đứa trẻ ba tuổi rưỡi!”
Tài xế Tiểu Lưu: “Cuối cùng thứ khiến tôi phải dừng lại là cảnh sát đang đuổi theo sau đít. Họ tuýt còi xe tôi, nói tôi chạy quá tốc độ, lúc đó mọi chuyện mới kết thúc.”
Thư ký Tiểu Trịnh: “… Tại sao cảnh sát giao thông lại bắn tốc độ anh, nhưng lại không chặn đầu đứa nhóc ba tuổi đua xe nửa đêm?”
Kế toán Tiểu Ngô: “Có thể là do nó quá thấp, cảnh sát giao thông không nhìn thấy nên cho rằng đó là xe không người lái. Một đứa trẻ ba tuổi rưỡi cùng lắm chưa đến 1m.”
Sau khi lặn một lúc lâu, tôi sửa lại: “Đại Bảo 1m23,19; Nhị Bảo 1m22,5; Tam Bảo 1m23,19; Tứ Bảo 1m25.”
Tôi: “Đây là video giám sát. Mọi người nhớ nghe cho kỹ và ghi nhớ nó. Nó sẽ có ích vào những thời điểm quan trọng.”
Khoảng năm phút trôi qua.
Kế toán Tiểu Ngô: “Chết tiệt, tôi cảm thấy mình không quen biết mấy con số này. Quả nhiên đàn ông nào cũng có nỗi ám ảnh khó hiểu về chiều cao.”
Trợ lý đặc biệt Tiểu Trinh: “Bốn em bé ba tuổi rưỡi dễ thương nhưng lại cao như vậy có ổn không? Bác sĩ Chu?”
Thư ký Tiểu Trịnh: “Có lúc tôi muốn đề nghị tổng tài bá đạo đi khám mắt đi. Chúng giống hệt anh ta, tính cách cũng y chang, vậy mà không thể nhận ra chúng là con ruột?”
Tài xế Tiểu Lưu: “Vú Vương, khổ cho chị rồi.”
Bác sĩ Chu mãi vẫn chưa thấy trả lời.
Mọi người muốn @doctor Chu bày tỏ quan điểm của mình nhưng không thấy hồi âm.
Tôi trả lời thay cho bác sĩ Chu: “Anh ta không có thời gian đâu, tổng tài bá đạo ra lệnh cho anh ta phải làm xong xét nghiệm ADN với bốn đứa nhóc trong vòng 1 phút. P/s: trong tình huống không có một sợi lông hay cọng tóc nào.”
Mọi người đều im lặng.
“Một cái giống, một cái giống hệt, một cái giống y, và một cái rất giống.”
“Hầu như đều được đúc ra từ một khuôn, còn làm xét nghiệm ADN, chúng là con ai được chứ?”
“Bệnh thần kinh.”
“Đôi khi tôi cảm thấy lạc lõng vì thị lực của tôi khác với họ”.
Cả nhóm im lặng thêm năm phút nữa.
Sau một thời gian, nó bắt đầu hoạt động trở lại.
Trợ lý đặc biệt: “Đáng chết, ông chủ xàm xí bắt tôi tìm hiểu thông tin chi tiết, danh tính và cha ruột của bốn đứa trẻ trong vòng ba phút.”
“Tôi là trợ lý đặc biệt, không phải gián điệp!”
Kế toán Tiểu Ngô: “Ông chủ khốn kiếp yêu cầu tôi trong mười phút phải sao kê cho anh ta toàn bộ số tiền mà phu nhân đã tiêu ở nước ngoài trong nhiều năm qua, đồng thời liệt kê tất cả các khoản chi, nguồn chi, tài sản đứng tên cha ruột của bốn đứa nhóc.”
“Tôi là kế toán, không phải thần thánh!”
Tài xế Tiểu Lưu: “Ông chủ thần kinh yêu cầu tôi tìm hiểu thông tin chi tiết về biển số xe trong vòng một phút. Kết quả biển số xe kia là giả, vậy giờ tôi phải kiểm tra ở đâu đây? Thế là anh ta bắt tôi lật lại tất cả biển số xe giả toàn thành phố để tìm hiểu thông tin cụ thể về chiếc xe này -.-”
“Tôi là tài xế, không phải cảnh sát giao thông!!!”
Đúng lúc tôi đang muốn an ủi họ thì cửa reo, tổng tài bá đạo đã về nhà.
Tôi: “Tôi là bảo mẫu và là kim bài hoà giải.”
“Tạm biệt gia đình, tối nay tôi sẽ ra khơi, đừng lo lắng cho tôi, tôi đang ở với cặp vợ chồng điên.”
7
Ban ngày tôi còn có hai thư ký giúp đỡ, nhưng đến đêm lại chỉ có mình tôi trực gác.
Mấy năm nay làm việc ca đêm quá dễ dàng, tôi chỉ cần ngủ mà thôi.
Nhưng hôm nay thì khác. Tổng tài bá đạo bị bó bột mới xuất viện nên tôi phải đến tám nhảm cùng anh ta.
Tổng tài bá đạo cúi đầu, mắt đỏ hoe: “Vú Vương, tôi là emo!”
Tôi liền sờ đầu anh ta và hát theo: “Em từng có những suy nghĩ sâu sắc và nông cạn trong lòng, yêu nhưng không nói một lời, bỏ qua hận thù quá khứ và không bao giờ biết mệt mỏi.”
“Ngược xuôi rồi cũng thay đổi, tan thành những mảnh vỡ.”
Bài hát kết thúc, cả người Cố Đình Sâm vỡ vụn: “Vú Vương, nói cho tôi biết, cô ấy thật sự không phải Hác Nhuyễn Nhuyễn sao? Nếu không, làm sao cô ấy biết cô đã lâu không cười kể từ khi cô ấy rời đi?”
[Điên à, khi cô ấy ở bên cạnh thì tôi đã không thể cười như vậy được.]
“Bởi vì tôi luôn giữ gương mặt hắc ám, chỉ cười khi thấy anh bị đánh.” Tôi thành thật nói.
Tổng tài bá đạo: “…”
Tổng tài bá đạo: “Vứt chuyện này sang một bên đi, sao cô ấy biết cô là vú Vương?”
“Bởi vì tôi có huy hiệu làm việc.”
Tôi chỉ vào bảng tên trên đồng phục bảo mẫu của mình, trên đó có viết rõ ràng hai chữ “Vú Vương”.
Cố Đình Sâm im lặng, sau đó bồi thêm: “Nhưng cô ấy là Hác Nhuyễn Nhuyễn phải không? Trên đời sao lại có hai người giống nhau đến thế? Cho dù cô ấy không phải, chỉ cần cô ấy chịu làm người thay thế Nhuyễn Nhuyễn, tôi có thể chấp nhận bốn đứa trẻ đó dù nó là con của người khác.”
“Cho dù cô ấy không muốn ly hôn, tôi cũng sẵn sàng chia sẻ cô ấy với người khác.”
[Điên rồi! Hãy mở to mắt ra và nhìn xem, nói anh mù cũng phải thôi, anh phải nhìn ra được là Triệu Sở Sở và Hác Nhuyễn Nhuyễn giống nhau như đúc.]
[Nói rằng mình có thị lực tốt, nhưng lại không thể nhìn thấy bốn đứa trẻ dễ thương trông giống hệt phiên bản thu nhỏ của anh.]
[Tâm thần, anh đúng là một kẻ thần kinh mù mắt.]
Tôi buồn ngủ gần chết nên chỉ thở dài và không nói gì.
“Vú Vương, vì sao cô không nói chuyện?”
Cố Đình Trần hơi cáu: “Ngày nào cô cũng toả ra tử khí, nhìn vô hồn như người chết, một âm thanh cũng không có.”
Tôi trợn mắt, lấy lại tinh thần rồi đưa tay vào túi của chiếc áo khoác hoa Đông Bắc, sau đó nhận xét: “Vậy thì anh thật sự là một NTR.”
Cố Đình Sâm cau mày suy nghĩ: “Có ý gì?”
“Cuckold*.” Tôi tóm tắt nó một cách ngắn gọn. Cuckold là thuật ngữ chỉ người chồng có sở thích, mong muốn người vợ quan hệ với người khác trước mặt mình.
Cố Đình Sâm tức giận: “Vú Vương, lời này của cô hơi ngu rồi… Lương tháng này…”
Anh ta định đe dọa tôi, nhưng anh ta biết bây giờ mọi chuyện đã khác. Tôi đã là sếp của một công ty có đăng ký đàng hoàng, nếu anh ta dám trừ lương và hiệu suất của tôi, tôi sẽ rời đi ngay lập tức.
Rồi anh ta chợt nghĩ đến điều đó và nở một nụ cười đắc ý: “Tôi vốn tính tăng gấp đôi lương cho cô trong tháng này nhưng giờ hết rồi.”
“Cái gì?” Tôi tỉnh ngay lập tức, nghi ngờ hỏi lại anh ta.
Tổng tài bá đạo nở một nụ cười thành công và anh ta có vẻ hài lòng với phản ứng của tôi.
Sau đó, anh ta rảnh rỗi không có gì làm liền lôi điện thoại ra tính toán tổn thất với người đang tuyệt vọng trong cơn hối hận là tôi: “Shut up! Vú Vương, đừng làm phiền tôi.”
Tôi: “?”
Tôi: “Tôi có nói gì đâu.”
“Hơi thở của cô làm tôi khó chịu.” Dù tổng tài bá đạo có bận rộn thì anh ta vẫn vừa nói vừa vuốt thẳng băng vải trên tay.
Tôi: “…”
Tôi chán nản không nói được lời nào, khoanh tay đứng trong góc, hai chân dậm xuống đất, hờn dỗi để mặc tổng tài bá đạo tự đoán.