Phần 2 - Hệ Thống Ép Làm Bảo Mẫu - Chương 1
1
Khi âm thanh hệ thống vang lên, toàn thân tôi tê dại.
Bạn yêu ơi, tôi vừa mới nghỉ ngơi bốn năm, đó là giai đoạn huy hoàng trong sự nghiệp và là thời kỳ nghỉ hưu về cả thể xác lẫn tinh thần của tôi.
Đáng ra tôi đang nằm trên ghế massage, tận hưởng cuộc sống hưu trí được trả lương cao thì vô tình Hác Nhuyễn Nhuyễn đã chết quay trở về.
Tôi sẽ trở lại là vú Vương – người làm công ăn lương chăm chỉ như trước đây.
Hu hu hu.
Lúc này, Cố Đình Sâm nhìn bốn đứa nhỏ, sắc mặt còn tái mét hơn cả tôi: “Hác Nhuyễn Nhuyễn, rốt cuộc những đứa trẻ này là con hoang của ai?”
Hác Nhuyễn Nhuyễn trước mặt tôi, không, nên gọi cô ấy là Triệu Sở Sở mới phải.
Cô ấy nghiêng đầu, nở nụ cười nửa miệng nhìn Cố Đình Sâm: “Thứ nhất, tên tôi không phải Hác Nhuyễn Nhuyễn, tôi tên là Triệu Sở Sở.”
“Thứ hai, những đứa trẻ này đều là bảo bối của tôi.”
“Thứ ba, cha chúng là ai không phiền ngài quan tâm, nếu lại nhắc đến nữa thì tôi sẽ cho ngài đẹp mặt.”
Đúng lúc này, những người phục vụ ở bữa tiệc gần đó bắt đầu hồ hởi chạy tới xem.
“Em có biết những năm qua anh đã sống như thế nào không?” Cố Đình Sâm đột nhiên hét lên.
“Thưa ngài, xin hãy cẩn thận với giọng điệu của mình và đừng làm bọn trẻ sợ hãi.”
Triệu Sở Sở ôm bốn đứa trẻ ba tuổi rưỡi ở phía sau, như sợ Cố Đình Sâm sẽ hù dọa chúng.
“Nói đi, em nói nhanh đi.”
Cố Đình Sâm lắc vai Triệu Sở Sở: “Nói rằng em vẫn còn yêu anh.”
Tôi điên cuồng chạy giữa hai người họ. Hai thư ký tổng tài bá đạo phân công cho tôi là Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ thuần thục đưa cho tôi hai chiếc loa lớn.
Tôi cầm cái loa lớn bên phải lên hét vào tai Cố Đình Sâm: “Thiếu gia, đứa bé là của ngài.”
“Thiếu gia, đứa bé là của ngài.”
“Thiếu gia, ngài nhìn xem, nó giống hệt ngài luôn nè, đứa nhỏ này là của ngài đấy.”
Sau đó tôi lại cầm chiếc loa trên tay trái lên đưa vào tai Triệu Sở Sở, hét lớn: “Mau nói đứa bé là của anh ta đi.”
“Mau nói đứa bé là của anh ta đi.”
“Nhanh nói rằng nốt ruồi đen là do chấm vào, tóc là do cắt ngắn, cô không phải Triệu Sở Sở mà là Hác Nhuyễn Nhuyễn.”
2
Nhưng nam chính và nữ chính thường coi tôi như không khí, bây giờ lại thêm cái đám vây quanh nam nữ chính để xúc tiến cốt truyện kia cũng coi tôi như không khí.
Căn bản chẳng thể nghe thấy những gì tôi nói.
Tôi đặt hai chiếc loa xuống, nhận lấy chiếc cốc từ Tiểu Mỹ và tu trà ừng ực.
Ba chúng tôi nhìn nhau trong tuyệt vọng và bất lực.
Cố Đình Sâm tiếp tục bá đạo: “Hác Nhuyễn Nhuyễn, anh thật sự bị điên mới để em chà đạp anh như vậy!”
“Em mang thai đứa con của anh, em nhất quyết phải phá thai, ấy vậy với con của tên ất ơ nào đó thì em sinh tận bốn đứa.”
Tôi trợn mắt nói với Cố Đình Sâm: “Thiếu gia, cái đấy của phu nhân là mang thai ngoài tử cung, ngay từ đầu cô ấy đã không thể sinh con được… Không phải cô ấy muốn phá thai.”
Tổng tài bá đạo vốn luôn không nghe lời tôi chợt dừng lại, anh ta cười ác mang theo chút khinh thường và thờ ơ: “Vú Vương, cô không nói thì tôi suýt chút nữa quên mất.”
“Nếu không phải ngày nào cô cũng lau sàn nhà, khiến sàn nhà trơn như vậy, phu nhân làm sao có thể sảy thai?”
“Chuyện này tôi ghim được bốn năm rồi.”
[凸(艹皿艹 )]
“Trí nhớ của thiếu gia cũng tốt thật.” Tôi nói móc.
Sau đó, tôi đè nén ý muốn đánh Cố Đình Sâm, khéo léo lấy điện thoại ra và phát đoạn video đã được phát 9999 lần.
Phát cho Cố Đình Sâm xem hình ảnh chân thật, Hác Nhuyễn Nhuyễn tự mình ngã xuống cầu thang, mà lúc đó tôi còn chưa chùi đến chân cầu thang.
Cố Đình Sâm nhăn trán, lại tiện đà độc đoán: “Vú Vương, cô cho tôi xem bao nhiêu lần rồi, cô không thể cập nhật những video khác về Nhuyễn Nhuyễn cho tôi xem sao?”
Nói xong, anh ta giơ tay định đập điện thoại của tôi.
Tôi bảo vệ điện thoại của mình, uốn éo người và đào tẩu từ dưới háng anh ta.
“Lập tức sẽ có ngay.”
Tôi gõ nhẹ vào camera xoay 360 độ không góc chết trên cả hai vai.
3
Giành điện thoại tạm dừng nhưng truy thê thì vẫn tiếp tục.
Tôi ngồi gần đó, ăn tiệc trà chiều và uống sâm banh, xem kịch cùng tất cả quan khách trong bữa tiệc.
Tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm nói với Hác Nhuyễn Nhuyễn: “Anh mặc kệ, Nhuyễn Nhuyễn hôm nay em phải quay về với anh.”
“Em biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu em chọc giận anh mà.”
“Cô bé, anh chỉ có một phút kiên nhẫn, nếu em chọc giận anh thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh vì tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm.
Chẳng lẽ hắn cho rằng Hác Nhuyễn Nhuyễn hôm nay vẫn là Hác Nhuyễn Nhuyễn dễ bị bắt nạt như trước kia sao?
Không…
Bây giờ cô ấy đã có bốn thiên tài ba tuổi rưỡi cực kỳ lợi hại: Triệu – Nữu Hỗ Lộc – Hác Ngạnh Ngạnh – Sở Sở.
Những em bé thiên tài dễ thương chưa bao giờ làm tôi thất vọng.
Khi nhìn thấy Cố Đình Sâm lại túm lấy mẹ mình, một bảo bối mạnh mẽ đã nắm lấy quần của Cố Đình Sâm và ném anh ta ra xa.
“Đình Sâm, anh ổn chứ?”
Thấy vậy, Tô Uyển – thanh mai ác độc của Cố Đình Sâm vội vàng nhấc váy, giẫm lên chiếc giày siêu cao gót, duyên dáng chạy tới kiểm tra.
Tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm nằm ngửa hình chữ X, nhìn về phía bảo bối mạnh mẽ rồi nở nụ cười đặc trưng thường ngày, ba phần châm biếm, ba phần không để ý, ba phần lạnh lùng và một phần tức giận: “Được lắm nhóc con, nếu muốn chọc giận ta thì nhóc đã thành công rồi đấy.”
4
Tôi chợt nghẹn bánh kem.
“Tứ Bảo, bình thường mẹ dạy con thế nào, phải kiềm chế bản thân, không được ra tay tuỳ tiện?”
Hác Nhuyễn Nhuyễn quỳ xuống, nhẹ nhàng nói với bé Tư có hình dáng giống hệt Cố Đình Sâm.
Sau đó cô ấy nhìn Cố Đình Sâm: “Xin lỗi thưa ngài, con tôi tuy mới ba tuổi rưỡi nhưng đã là nhà vô địch quyền anh số một thế giới, nó vừa đánh bại Tyson và giành danh hiệu nhà quyền anh số một thế giới.”
Nhìn thân hình nhỏ nhắn như mầm đậu của Tứ Bảo, dù biết đây là bối cảnh những đứa bé thiên tài dễ thương của tác giả nhưng tôi vẫn không nhịn cười được.
[Chúa ơi, mẹ nó, đã đánh bại Tyson và trở thành nhà vô địch quyền anh mới. Tác giả này thật sự dám viết như vậy, ha ha ha ha.]
Tứ Bảo – người đã đánh bại Tyson, lạnh lùng liếc nhìn tôi và nói nhỏ: “Sao, hình như dì có ý kiến về cháu?”
Tôi vội giải thích: “Không, không có.”
Tôi sợ rằng trong cái tiểu thuyết tổng tài bá đạo bất chấp thế giới này, dưới sự sáng tạo của tác giả thì mình sẽ bị nhà vô địch quyền anh Tứ Bảo đấm bay trong một nốt nhạc mất.
Nhà vô địch quyền anh Tứ Bảo mặc một bộ đồ thể thao nào đó, hỏi một người đang run rẩy là tôi: “Vậy dì cười cái gì? Muốn bị đánh sao?”
Hác Nhuyễn Nhuyễn liếc nhìn tôi một cái, sau đó kéo Tứ Bảo sang một bên: “Đừng vô lễ với vú Vương.”
“Nhưng dì ấy đang cười nhạo con.”
Tôi vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu em trai, hãy nghe dì giải thích.”
“Tôi sinh ra đã có đôi môi biết cười và có thói quen thích cười, nhất là khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đứa trẻ giỏi như vậy. Không hề có ác ý mà đó là nụ cười của sự đánh giá thiện chí và sự ngưỡng mộ chân thành từ tận đáy lòng.”
Hác Nhuyễn Nhuyễn nhìn tôi, rồi nhìn Tứ Bảo, vẻ mặt đắc ý: “Đã lâu rồi mới thấy vú Vương cười vui vẻ như vậy.”
“Giờ bốn bé con nhà tôi đã biết cách bảo vệ mẹ nó, giỏi quá đi mất.”
Lời của Hác Nhuyễn Nhuyễn đã xoa dịu cơn tức giận của nhà vô địch quyền anh Tứ Bảo, nhưng lại khiến nữ phụ độc ác bên cạnh bùng nổ.
Tô Uyển đứng một bên nhìn thấy tôi cười, lập tức nhướng mày hỏi: “Vú Vương, anh Cố bị ngã như thế này rồi sao dì còn chưa đến đỡ, đã vậy còn không biết xấu hổ mà cười cợt nữa?”
Tôi che miệng, khó khăn lắm mới nhịn được cười: “Xin lỗi, tôi đã được huấn luyện đặc biệt, bình thường không cười được.”
“Trừ khi tôi không thể nhịn.”
Vú Trương, bảo mẫu của Tô Uyển lập tức điên cuồng nháy mắt với tôi và ra hiệu cho tôi đừng chọc giận cô ta.
Làm sao trong một khoảng thời gian ngắn tôi có thể hiểu hết ý của bà ấy chứ.
Nhưng chẳng bao lâu, khi Tô Uyển đứng dậy và điên cuồng đập phá đồ đạc thì tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Vẻ mặt vú Trương tuyệt vọng, ôm trán nói: “Lại bắt đầu.”
Cô ấy đi theo sau Tô Uyển, rút điện thoại di động ra rồi mở máy tính tính toán số lượng và giá cả của những thứ cô ta đã làm vỡ.
Động tác thuần thục đến đau lòng.