Hệ Thống Công Lược Tra Phu Và Nghịch Tử - Chương 7
23
Khi quân đội của Tiêu Khởi dọn dẹp chiến trường, họ phát hiện ra tiên đế Tiêu Nguyên chết đuối trong sông.
Trên bờ sông phát hiện ra công chúa Minh Ngọc bị thối rữa tứ chi.
Lại ở phía trước Công chúa phát hiện ra thi thể của Vinh phi.
Vinh phi trúng tên ở ngực, bị đao đâm vào tim, lúc chết mặt mày dữ tợn, dường như vô cùng không cam lòng và căm phẫn.
Có lẽ bà ta muốn hóa thành lệ quỷ, đáng tiếc, hồn phách còn chưa thoát khỏi thể xác, đã bị người của Tam hoàng tử đốt sạch bằng một ngọn lửa.
Thay đổi triều đại.
Tiêu Khởi thuận lợi đăng cơ, khi ký lại hiệp ước hòa bình với người Bắc Địch, đầu của Tiêu Nguyên được đặt trên bàn đàm phán, người Bắc Địch mới tiếp tục hiệp định ngừng chiến.
Thục hoàng quý phi trở thành Thục thái hậu.
Lúc luận công ban thưởng, Thục thái hậu đặc biệt triệu kiến ta.
Bà vừa khen ngợi ta, vừa nói bóng gió:
“Mới tám tuổi đã có thể đồ long, tiểu hài này lớn lên nhất định có tài! Nếu là nam nhi, chính là một mối họa lớn.
“Ta thấy con cũng được, ở trong cung vài năm, mười sáu tuổi gả cho hoàng đế làm phi tần thì thế nào?”
Bà đây là muốn khống chế ta trong tầm mắt.
Trong cuộc chính biến này, một nữ hài tám tuổi như ta đã phát huy tác dụng lúc then chốt, ta biết quá nhiều chuyện.
Biết càng nhiều chuyện, chết càng nhanh.
Tam hoàng tử Tiêu Khởi hơn ta mười tuổi, ta không có gia thế, ưu thế duy nhất chính là khỏe mạnh, còn ăn nhiều.
Ta biết nếu ta không nghe lời thái hậu, ta và phụ thân ta sẽ nhanh chóng chết ở một góc không ai để ý.
Ta đã giết Hoàng đế và Vinh phi, lại đến Tiêu Khởi và Thục thái hậu.
Ta chỉ muốn cùng phụ thân ta sống bình an nhưng lại luôn bị cuốn vào trò chơi của những người quyền quý này.
Vì vậy ta cung kính thuận theo sự sắp xếp của Thái hậu.
Ta được nuôi dưỡng trong hậu cung, thực chất là bị giam lỏng.
Tiêu Khởi rất hứng thú với ta, hắn nói hắn thích nữ tử thông minh, mà sự thông minh của ta vừa vặn có thể giúp hắn lớn nhất.
Hắn để ta ở bên cạnh hắn, hắn mời thầy dạy học cho ta, để ta cùng đám quý nữ trong cung học chữ.
Năm ta mười sáu tuổi, hắn hai mươi sáu tuổi.
Đêm phong phi, hắn ép ta thề: “Nếu phản bội trẫm, nàng không được chết tử tế.”
Hắn đang cảnh cáo ta, chuyện hắn cấu kết với sơn tặc Bắc Địch để cướp ngôi đoạt quyền năm đó, phải thối rữa trong bụng ta.
Ta lập lời thề, ỷ vào trẻ tuổi, chui vào lòng hắn: “Lời thề đổi lời thề, bệ hạ có nguyện ý ban cho thần thiếp một lời thề không?”
Tiêu Khởi thích ta, hắn thích ta trẻ tuổi, thích ta không có gia thế dễ khống chế, hắn sẽ không giống như đề phòng quý phi có thế lực ngoại thích mà đề phòng ta.
Ta không có uy hiếp gì, lời thề của ta cũng không uy hiếp được hắn.
Vì vậy hắn trêu chọc mà ban cho ta lời thề tương tự: “Nếu trẫm phản bội tâm ý của Tuế Ninh, lời thề cũng như trên.”
Ta hài lòng rồi.
Ngày hôm sau ta được phong làm Sở tần, sống trong cung đối với ta mà nói không phải là chuyện khó khăn, còn phải cảm ơn sự tôi luyện của Tần Vinh Nguyệt năm đó.
Năm thứ hai, ta mang thai.
Năm thứ ba, ta sinh cho Tiêu Khởi hoàng tử đầu tiên, được phong làm Sở phi, phụ thân ta được ban chức quan nhàn tản, cuối cùng được trở về Sở gia thôn, làm một người nhàn nhã phú quý.
Năm thứ tám, ta trở thành Quý phi được Tiêu Khởi sủng ái nhất, hoàng tử Tiêu Lăng hầu hạ dưới gối ta.
Năm thứ mười, nước Kim Lục dâng mỹ nhân Lệ phi, Lệ phi vừa vào cung, đã cướp đi toàn bộ sự chú ý của Tiêu Khởi, ngay cả con trai ta cũng thích ăn cơm ở cung của Lệ phi.
Ngày đó ở ngự hoa viên, ta thấy Tiêu Lăng vây quanh Lệ phi nói: “Lệ mẫu phi, người xuất thân cao quý hơn mẫu phi ta, còn xinh đẹp dịu dàng hơn mẫu phi ta, ta rất muốn phụ hoàng phong người làm hoàng hậu, như vậy người chính là đích mẫu của ta!”
Ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói quen thuộc chiếm lấy đầu óc ta:
[Chúc mừng ký chủ, đã liên kết với hệ thống công lược tra phu cặn bã và nghịch tử.]
24
Hệ thống vẫn là hệ thống đó.
Sau khi Tần Vinh Nguyệt chết, hệ thống im hơi lặng tiếng nhiều năm, cuối cùng cũng có cơ hội khi cuộc đời ta thất ý.
Nó ra lệnh cho ta: [Chắc hẳn ngươi đã quen quy trình rồi, công lược dưỡng nữ do hệ thống chỉ định, có thể kích hoạt sự theo đuổi và hối hận của tra phu, nghịch tử đối với ngươi.
[Bây giờ việc ngươi phải làm là rời cung bỏ trốn.]
Bây giờ, ta có thể đối thoại trực tiếp với hệ thống này.
[Ý ngươi là, ta phải được một dưỡng nữ công nhận?]
[Đúng vậy, ngươi bây giờ chính là Tần Vinh Nguyệt năm đó. Ngươi tự cho rằng đã đánh bại bà ta, thực ra ngươi chỉ là một Tần Vinh Nguyệt khác mà thôi.]
[Được thôi.]
Ngày hôm sau, ta rời cung, trở về Sở gia thôn.
Trường nữ học đã xây dựng ngày càng lớn.
Một nữ hài tám tuổi bước vào nhà, thân thiết gọi ta:”Nương”
Hệ thống cười lạnh: [Ký chủ, ngươi phải được dưỡng nữ chỉ định công nhận nhé! Tìm đại một đứa con hoang nào đó là không thể thành công đâu.]
[Phải không?]
Lại có bốn năm nữ hài đi vào, nhào vào lòng ta, ríu rít gọi ta là mẫu thân.
Tiếp theo là mười mấy, hai mươi mấy, cho đến khi cả một trường nữ học đều chật ních.
Cuối cùng, cả Sở gia thôn đều đứng đầy những cô nhi được ta nuôi dưỡng trong những năm qua, bọn họ đều là dưỡng nhi của ta.
Trong số đó, sớm đã bao gồm dưỡng nữ mà hệ thống chỉ định.
Hồi đó, ta hỏi Uyển di tại sao lại muốn mở trường nữ học, nàng nói: “Không chỉ nam nhân mới có thể đạt công danh giúp ích cho thiên hạ, nữ nhân cũng có thể.”
Ta tuy không có mẫu thân nhưng những đạo lý mà mẫu thân nên dạy, ta đều hiểu.
Sau khi ta vào cung đứng vững gót chân, ta đã nhờ Uyển di và phụ thân ta ở ngoài cung giúp đỡ những cô nhi.
Mười năm trôi qua.
Nữ hài tám tuổi năm đó cũng đã trở thành “Mẫu thân” có thể che chở cho những cô nhi.
Hệ thống tức giận, giọng nói cũng trở nên bén nhọn:
[Không tính! Không tính!!! Ký chủ ngươi đang gian lận! Đây đều là những đứa con hoang chất lượng kém, chúng đều không tính!!!]
[Ai nói không tính?]
Hàng trăm dưỡng nữ cùng gọi ta là mẫu thân, chúng nhiệt tình, chân thành, nồng nhiệt như vậy.
Hệ thống trong tiếng “Mẫu thân” này gần như sụp đổ.
Ta bình tĩnh và lạnh lùng nhắc nhở thứ rác rưởi này:
[Hệ thống, ngươi mới là con hoang.]
25
Sau ngày đó, hệ thống biến mất, ta đoán có lẽ nó đã nổ tung rồi.
Còn về nguồn gốc và nơi đi về của nó, ta không thèm quan tâm.
Ta đã nói rồi, nó là con hoang, là rác rưởi, cho nó thêm một ánh mắt, chính là lãng phí sinh mệnh quý giá của bản cung.
Hệ thống không còn nhưng cốt truyện “Tra phu nghịch tử ” vẫn còn hiệu lực.
Vì vậy ngày đó, sau khi ta trở về từ Sở gia thôn, Tiêu Khởi quỳ trước mặt ta, cầu xin ta tha thứ, hắn nói hắn đã giải tán hậu cung vì ta, sau này sẽ cùng ta sống trọn đời trọn kiếp một đôi.
Tiêu Lăng cũng ôm chặt lấy chân ta, khóc lóc gọi ta là mẫu phi.
Ta hỏi Tiêu Khởi: “Bệ hạ còn nhớ lời hứa năm xưa không?
“Kẻ phản bội, không được chết tử tế.”
Tiêu Khởi trong trạng thái truy thê, thế mà lại thật sự rút kiếm, tự vẫn trước mặt ta.
Hắn còn cố ý để lại một thánh chỉ, lập con trai ta là Tiêu Lăng làm thái tử.
Thánh chỉ của hắn vẫn dùng máu viết, đại khái là cho rằng ta thấy huyết chỉ sẽ vì hắn mà đau lòng, hối hận, rơi lệ.
Không có.
Ta thấy thánh chỉ này, chỉ cảm thấy Tiêu Khởi còn coi như là một người quân tử.
Thục Thái hậu chạy đến cửa cung của ta: “Ta đã nói rồi, sau khi ngươi lớn lên sẽ là một mối họa lớn! Sở Tuế Ninh, ngươi trả lại hoàng nhi cho ta!”
Thục Thái hậu đã già, ta cũng không còn là Sở Tuế Ninh tám tuổi để mặc người ta nhào nặn nữa rồi, Thái hậu không làm gì được ta.
Ta không để ý đến bà ta, chỉ hai ngày sau, bà ta tự mình bệnh chết.
Còn lại một Tiêu Lăng, hắn trong trạng thái truy mẫu, lo được lo mất mà bám lấy ta.
Tiêu Khởi băng hà, Tiêu Lăng đăng cơ, ta danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí Thái hậu.
Tiêu Lăng còn nhỏ, hắn cái gì cũng nghe ta.
Ta nhớ đến lời hứa của hệ thống với Tần Vinh Nguyệt, nói rằng chỉ cần công lược thành công thì có thể vinh quang cả đời.
Cuối cùng, người thực sự vinh quang cả đời, mẫu nghi thiên hạ chính là ta, Sở Tuế Ninh!
——Hết——