Hệ Thống "Bình Luận" - Chương 1
1
Lần đầu tiên xuất hiện “bão bình luận” là khi tiểu thư đến chùa cầu duyên, bị người ta thiết kế ngẫu nhiên gặp gỡ.
Ta đã vạch trần bộ mặt thật của người đó ngay trước mặt tiểu thư.
Từ đó về sau, mỗi lần tiểu thư đều cẩn thận dặn dò ta.
“Đào Nhi, hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng ăn cùng chơi, có chuyện gì em cũng không được giấu ta.”
Ta nhìn tiểu thư với vẻ sùng bái, tiểu thư đã gặp qua nhiều tên tra nam như vậy, vậy mà vẫn muốn lấy chồng.
“Tiểu thư, em biết rồi.”
Chỉ là những “bão bình luận” đó không phải lúc nào cũng xuất hiện.
Giống như hôm nay.
Ta theo tiểu thư đến tham gia tiệc thưởng hoa do Thế tử phu nhân tổ chức.
Không có công tử tuấn tú nào giả vờ tình cờ gặp gỡ, không có hạ nhân nào chuốc thuốc mê tiểu thư, không có kẻ xấu muốn bắt cóc chúng ta.
Còn có chuyện gì vui hơn thế này nữa chứ?
Cho đến khi ta nghe thấy tiếng hét nhưng khi nhìn lại, chỉ thấy màn hình toàn”bão bình luận”
Trời ơi, ta thậm chí còn chưa nhìn rõ mặt Tả tướng đại nhân nhưng theo như “bão bình luận” thì nhất định là rất xấu.
Nếu không thì các tiểu thư cũng không hét lên như vậy.
Còn lời ta nói, cũng khiến tiểu thư tỉnh táo lại sau tiếng hét.
“Đào Nhi, em nói vậy là sao?”
Ta kể lại những gì mình nhìn thấy: “Tiểu thư, những người đó nói muốn sinh khỉ con cho Tả tướng.”
Nghe ta nói xong dọa cho tiểu thư không dám ăn tối, vội vàng cáo từ Thế tử phu nhân, rồi đưa ta về phủ.
Lúc này nằm trên giường, lật xem sách tranh, thở dài than vãn.
“Hóa ra là yêu tinh biến thành, thì ra là…”
Thấy tiểu thư buồn bã như vậy, ta rất đau lòng.
Nghĩ đến việc tiểu thư chưa ăn tối, ta cố ý đến bếp, làm cho tiểu thư món bánh đào mà nàng thích nhất.
Kết quả là ta vừa về phòng chuẩn bị hộp đựng bánh đào thì một con dao găm để ở thắt lưng ta, một bàn tay bóp cổ ta.
Một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai ta:
“Đừng kêu.
“Ta không phải người xấu.”
2
Đùa à, có kẻ xấu nào tự khai báo mình là kẻ xấu.
Chỉ mong tiểu thư thấy ta mãi không về mà ra ngoài tìm, cứu mạng ta.
Ta giả vờ gật đầu, từ khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt.
“Người tốt, đây là phòng của hạ nhân, nếu ngươi muốn tìm tiểu thư nhà ta thì đi về phía bắc. Nếu muốn tìm thư phòng thì đi về phía nam.”
Trên thực tế, bên trái là nơi tướng quân luyện công hàng ngày, lúc này chắc chắn ông ấy đang luyện công.
Bên phải là nơi các mưu sĩ của phủ tướng quân ở, nơi đó có nhiều cao thủ, kẻ này khó mà thoát được.
Dưới ánh trăng, ta mới phát hiện ra đối phương không mặc đồ đen, mà là một bộ hoa phục màu xanh lam đậm.
Xương ngón tay thon dài rõ ràng, còn thoang thoảng mùi đàn hương nhàn nhạt, chỉ có lòng bàn tay là nóng bất thường, khi ta định quay đầu nhìn mặt đối phương.
Ta lại một lần nữa bị “bão bình luận” nhấn chìm.
Ê, không nhìn thấy mặt.
Hắn thấy ta ngẩn người, con dao găm trong tay đưa gần về phía thắt lưng thêm mấy phần, giọng nói lại khàn khàn hơn nhiều so với vừa nãy.
“Đều không cần.”
Ta cố gắng tìm trong “bão bình luận” lý do hắn ở đây.
“Ta biết, ngươi chỉ vô tình xông vào phủ tướng quân của chúng ta, ngươi hãy nhảy cửa sổ ra ngoài, cứ chạy thẳng về phía đông là có thể ra khỏi phủ, ta coi như ngươi chưa từng đến.”
Nhưng vừa dứt lời, bàn tay của người kia lại bóp chặt hơn.
Rõ ràng đã là mùa xuân rồi nhưng ta lại cảm thấy một luồng hơi lạnh.
“Ngươi cố ý hại ta.
“Phía đông là nơi các thị vệ của phủ tướng quân giao ca, ngươi dẫn ta đến đó để đưa ta vào chỗ chết?”
Xong rồi.
Người này, ngay cả bản đồ địa hình của phủ tướng quân cũng biết.
Con dao găm ở thắt lưng dường như lại đâm vào sâu hơn, ta tình cờ nhìn thấy một câu hữu ích xuất hiện trong “bão bình luận”
“Ta, ta nguyện ý làm giải dược cho ngươi.”
Đùa à, trong sạch là cái gì, mạng sống mới quan trọng.
Huống hồ, thân hình người này trông có vẻ rất hấp dẫn, e rằng ta còn chiếm được tiện nghi.
Hắn dường như không ngờ ta lại nói ra những lời như vậy, con dao để ở thắt lưng ta rốt cuộc cũng rời khỏi.
Ta vội vàng tìm thông tin hữu ích trên “bão bình luận”, miệng vội vàng tìm cách bù đắp.
“Loại dược ngài bị hạ nếu để tiếp tục phát tác, mất mạng là chuyện nhỏ, nếu tổn thương đến gốc rễ thì không đáng.”
Hắn buông tay đang bóp cổ ta ra, đổi lại là kéo mặt ta về phía hắn.
Một bàn tay thon dài khác lần này vòng qua eo ta, khiến ta chỉ có thể áp sát vào hắn.
Một tiếng bước chân truyền đến, là tiểu thư.
“Đi đâu cũng không nói một tiếng, đèn cũng không bật.
“Thôi, về phòng đợi em ấy vậy.”
Ta đang định kêu to cầu cứu, ai ngờ người này trực tiếp ấn đầu ta vào người hắn.
Màn hình đầy “bão bình luận” khiến ta không nhìn thấy gì, chỉ có cảm giác nóng bỏng liên tục nhảy múa trên môi lưỡi ta.
Bên ngoài đã không còn bóng dáng tiểu thư.
Ta còn chưa kịp phản ứng đã bị một trận choáng váng đánh úp tới, người đã bị hắn bế ngang lên, đi về phía mép giường.
“Tiểu Đào Nhi. Đây là do chính miệng ngươi đồng ý.”
Lâu lắm sau, ta mơ hồ nghe thấy một giọng nói nhưng không rõ ràng.
“Ta họ Bùi…”
3
Sáng sớm, ta lật người, toàn thân như bị người ta dùng roi đánh.
Ta đột ngột mở mắt, nhìn thấy miếng ngọc bội bên giường.
“Chỉ lấy một miếng ngọc bội để lại cho ta, thật là keo kiệt.”
Quay đầu lại, một khuôn mặt tuấn tú hiện ra ngay trước mắt ta.
“Không phải, theo như trong sách tranh viết, chẳng phải ngươi đã sớm chạy mất rồi sao?”
Bùi Tư An gối tay, nhìn ta với ánh mắt mỉm cười.
“Cho nên ngươi không biết ta là ai?”
Hắn là ai?
Hắn thấy ta dường như thực sự không biết, ngẩn người, lúc này mới đứng dậy thong thả mặc quần áo.
Sau đó nhảy cửa sổ rời đi, chỉ để lại ta trên giường hồi tưởng lại cảnh vừa nhìn thấy.
Người này có thể tự do ra ra vào vào lúc ban ngày, xem ra võ công rất cao.
Phủ tướng quân có gặp nguy hiểm không?
Ta vội chạy đi tìm tiểu thư.
“Đào Nhi, tối qua em chạy đi đâu lười biếng vậy, cái miệng này của em…”
Ta vội ngắt lời tiểu thư.
“Tiểu thư, tối qua có kẻ xấu đột nhập vào phủ, đánh em ngất xỉu, miệng em bị đập vào đá, tiểu thư mau tăng thêm người canh gác.”
Tiểu thư có chút nghi hoặc: “Nhưng mà, tối qua không mất thứ gì cả, hơn nữa miệng của em…”
Ta lo lắng lùi về phía sau hai bước: “Đừng có lơ là thế, lỡ như tên đó muốn vào đây vu oan giá họa thì sao.”
Tiểu thư gật đầu, lập tức ra lệnh mỗi tối tăng thêm hai nhóm người trực ban, ta mới an tâm đi làm món bánh đào hôm qua chưa làm xong.
Hôm sau, tiểu thư cứ nhìn ta, rồi lại nhìn những cuốn sách tranh trên tay, thậm chí còn đỏ mặt trốn tránh ta.
Cứ như vậy thoải mái trôi qua nửa tháng.
Tiểu thư từ chỗ phu nhân trở về, nhìn chằm chằm ta mà ngẩn người.
“Đào Nhi, nửa tháng nay em sống thật sự quá sung sướng, nhìn mặt em tròn hẳn ra rồi.”
Bánh đào trên tay ta rơi xuống đất, đáng tiếc quá.
Tiểu thư thấy ta ngây ngốc, lại ném cho ta một tin tức chấn động: “Đào Nhi, mẫu thân lại hỏi ta có ý định gì với Tả tướng không.”
Nhưng mà, Tả tướng đại nhân không phải là một con khỉ thành tinh sao?
4
Tương truyền Tả tướng đại nhân mới lộ diện đã được thánh thượng trọng dụng, tuổi còn trẻ đã giữ chức vị cao.
Hơn nữa còn được ca ngợi là mỹ nam tử số một kinh đô, là tình lang trong mộng của tất cả nữ tử.
Chỉ là hành sự của hắn tàn nhẫn, nếu bị hắn phát hiện nhược điểm, tuyệt đối không nương tay, hơn nữa trong triều không bao giờ đứng về phe nào, cho nên đến tận hôm nay, hắn vẫn chưa định hôn sự.
Điều đáng tiếc duy nhất là, hôm đó ta bị “bão bình luận” che mất, không nhìn thấy gì cả.
Tiểu thư vẫn ở đó tự lẩm bẩm: “Theo ta thấy, tên cẩu hoàng đế kia nhất định là thấy phụ thân ta không vừa mắt, muốn lợi dụng Tả tướng hãm hại nhà ta.”
Lúc này “bão bình luận” đã lâu không xuất hiện lại xuất hiện lần nữa.
Ta trịnh trọng gật đầu.
“Tiểu thư nói rất đúng, chúng ta mau đi tìm lão gia thương lượng đối sách.”
Đợi đến khi chúng ta tìm được tướng quân lão gia.
Ông ấy đang cùng Tả tướng đại nhân cùng vào phủ.
Từ bóng lưng của hai người không khó để nhận ra, họ trò chuyện rất vui vẻ.
Tiểu thư kéo ta trở về, suốt dọc đường miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Tiểu Đào, xem ra phụ thân đã quyết tâm gả ta cho Tả tướng rồi, chúng ta bỏ trốn thôi!”
Ta vô thức liếc nhìn “mưa bình luận”, bên trong đều là những lời kêu gọi ta bỏ trốn, nói gì mà không bỏ trốn thì không kịp nữa rồi.
Trong lòng ta có chút nghi hoặc, bỏ trốn có gì mà không kịp, chẳng lẽ lão gia còn có thể ép hôn tiểu thư sao.
Chỉ là, ta không ngờ rằng bỏ trốn lại phiền phức đến vậy.
Tiểu thư muốn mang theo chiếc roi nhỏ yêu thích của nàng, còn muốn mang theo những đồ trang sức bằng vàng bạc của nàng.
Nàng nói lỡ như không có tiền, nàng có thể học theo sách truyện bán hết gia sản.
Đến lúc sắp đi, tiểu thư lại nghĩ đến việc chạy trốn khó tránh khỏi bị thương, lại bỏ ra một số tiền lớn để đặt mua loại thuốc trị thương tốt nhất.
Vì vậy lại chậm trễ thêm ba ngày.
Xác định đêm trước khi bỏ trốn, ta đang ở trong mơ đếm đi đếm lại của cải thì bị người ta kéo dậy khỏi giường.
Ta: “?”
Làm phiền giấc mộng đẹp, không thể nghi ngờ là mưu tài hại mệnh.
Ta vừa định hét lớn cứu mạng thì bị người ta bịt miệng.
Trong bóng tối, một tiếng cười nhẹ vang lên: “Tiểu Đào Nhi, dạo này ngươi béo lên nhiều rồi.”