Hệ Thống Bảo Bối Của Tôi - Chương 1
1.
Tôi là thiên kim thật bị đứa con nuôi thiên kim giả thay thế.
Năm bảy tuổi, tôi bị sốt cao.
Bố mẹ nuôi không quan tâm đến tôi, bỏ tôi ở nhà mặc tôi tự sinh tự diệt.
Lúc sắp chết, bên tai tôi đột nhiên vang lên giọng nói của hệ thống: [Thật ra cô là thiên kim thật bị nhà họ Lục cướp mất vòng tay chứng minh thân phận, chỉ cần cô phối hợp với tôi hoàn thành nhiệm vụ trói buộc, tôi có thể giúp cô sống sót.]
Tôi cảm thấy cái câu này tôi cũng chẳng hiểu mô tê gì cả.
Nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến tôi gật đầu.
Năm mười sáu tuổi, với sự giúp đỡ của hệ thống, tôi được đón về nhà.
Lúc đó,thiên kim giả Lục Hoài Nguyệt đã thi đỗ vào trường trung học tốt nhất toàn thành phố với thành tích đứng đầu.
Khi cả nhà đang vui mừng, tôi cầm báo cáo giám định quan hệ cha con xuất hiện.
Thật là, rất xấu hổ.
Lục Hoài Nguyệt lúc đầu không tin, sau đó liền đỏ mắt.
Cô ta ném tờ giấy báo trúng tuyển, hai tay che mặt, chạy ra khỏi cửa.
Một loạt động tác diễn ra như một mạch như mây trôi nước chảy.
Tôi muốn nói.
Tôi đến đây là để gia nhập gia đình này, không phải để phá vỡ gia đình này.
Nhưng hơi ngốc, nên không nói nên lời.
Chỉ có thể im lặng nhìn mọi người luống cuống tay chân an ủi Lục Hoài Nguyệt, để tôi đứng một bên.
Người mẹ thiên vị, người bố đáng ghét, nói thiên kim thật là tôi thật xui xẻo.
Trước đây, tôi không thể về nhà, cứ tưởng như thế là trời sập rồi.
Sau này mới phát hiện, được nhận về nhà thật sự mới là trời sập.
Hệ thống thực chất là chiếc điện thoại của tôi.
Mỗi sáng sáu giờ đều phát hành nhiệm vụ trong ngày:
-
- Khóc lâu hơn thiên kim giả.
-
- Gây sự chú ý của cha mẹ.
-
- Kỳ thi tháng vượt qua thiên kim giả…
Sáng sớm mở mắt ra, tôi thấy một loạt nhiệm vụ dài ngoằng.
Cảm thấy cả đời này coi như xong rồi, lúc đầu, tôi vẫn còn tự tin.
Dù sao tôi cũng là con ruột, lại chịu nhiều khổ sở bên ngoài.
Nhưng sau này tôi mới phát hiện, tôi không bằng cô ta.
Cho dù là thành tích, ngoại hình hay địa vị trong gia đình này.
Cô ta đỏ mắt một cái, còn hơn tôi khóc nửa tiếng trước mặt bố mẹ.
Hai câu nói của cô ta có thể khiến tất cả bạn học cô lập tôi.
Sau đó, cô ta càng ngày càng quá đáng.
Cố ý đập vỡ bình hoa cổ mà bố đã bỏ ra cả trăm vạn để mua về, dùng lời nói dối khóc lóc đổ lỗi cho tôi.
Cô ta ôm một quyển sách, đứng bên cạnh đống đồ sứ vỡ một cách ngoan ngoãn và dịu dàng: [Con tận mắt nhìn thấy, là em gái không cầm chắc.]
Tôi cố chấp nói: [Không phải con làm.]
Bố nổi giận, khẳng định: [Còn dám nói dối, quả nhiên là ở ngoài bị dạy hư rồi.]
Tôi muốn tiếp tục biện giải.
Nhưng nghe xong lời này, lòng tôi chùng xuống.
Không muốn nói gì nữa.
Ông ta cầm một chiếc thước kẻ bằng gỗ đàn hương, đánh vào lòng bàn tay tôi.
Đánh rất mạnh.
Tôi đau đến sắp khóc nhưng vẫn cắn môi chịu đựng.
Lục Hoài Nguyệt đang đứng sau lưng bố, cong môi cười.
Cô ta đang xem trò cười của tôi.
Nửa đêm.
Tôi đứng trên ban công tầng bốn, dùng túi chườm lạnh đắp lên lòng bàn tay.
Gió đêm rất lạnh.
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Nghĩ hay là chết quách đi cho rồi.
Lục Hoài Nguyệt đi lên, đứng sau lưng tôi.
Giọng nói u uất: [Ôn Lê, đừng trách tôi, nếu tôi không tranh thủ cho bản thân thì sẽ chẳng còn gì nữa.]
Tôi quay đầu lại.
Khuôn mặt yêu kiều của cô ta một nửa dưới ánh đèn, một nửa dưới bóng đêm bên ngoài.
Khí chất lạnh lẽo, như một con yêu tinh.
Tôi nghiến răng: [Cô đáng chết thật.]
Cô ta sửng sốt một chút, sau đó nở một nụ cười khó hiểu: [Cô dám mắng tôi?]
Cô ta quay người, đi xuống lầu.
Có vẻ như là đi mách tội.
Hệ thống tức giận đánh ra một dòng chữ: [Tôi thấy nhiệm vụ đá bay thiên kim giả của cái nhà này không cần phải làm nữa, cô tự bóp nát rồi.]
5
Nhiệm vụ mỗi ngày đều không hoàn thành.
Chỉ số sức khỏe của tôi giảm dần.
Một cơn gió lạnh có thể khiến tôi bị cảm.
Tôi đang ngồi ở bàn ăn, lấy tay che miệng ho hai tiếng.
Ánh mắt Lục Hoài Nguyệt nhìn về phía tôi.
Mang theo một tia khó chịu và chế giễu.
Cô ta cũng học theo tôi, khẽ ho hai tiếng.
Mẹ lập tức cau mày, đặt đũa xuống.
[Lê Lê, nếu bị cảm thì tự về phòng ăn đi, đừng lây cho người khác.]
Tay tôi đang cầm đũa công đờ đẫn.
Đột nhiên cảm thấy bữa cơm này thật vô vị.
Tôi đứng dậy, miễn cưỡng cười một cái: [Vâng, con đã rõ.]
[Con ăn no rồi, mọi người cứ ăn đi.]
Lúc quay người đi lên lầu.
Tôi nghe thấy tiếng mẹ phàn nàn từ phía sau: [Nói nghe là đã không vui rồi, không biết nhà kia dạy con bé thế nào nữa.]
Bố đáp: [Rốt cuộc cũng không bằng con mình nuôi lớn.]
Câu nói lọt vào tai tôi.
Trái tim tôi đột nhiên run lên.
Trở về phòng, khóa cửa lại, tôi mới cố nén nước mắt hỏi hệ thống: [Tôi thật sự tệ đến vậy sao?]
Nó an ủi tôi: [Không tệ đâu! Là do họ thiên vị thôi!]
Nhưng,thế nhưng…..
Nếu trước mười tám tuổi mà tôi vẫn không thể lấy lại được những gì thuộc về mình thì tôi sẽ chết.
Đến với cái kết được đặt ra cho tôi.
Lúc khó khăn nhất, tôi đã trộm được bát tự của Lục Hoài Nguyệt, mỗi ngày đều lén lút nguyền rủa cô ta.
Sau đó mới đột nhiên nhớ ra.
Đó là bát tự của tôi.
Cô ta ngay cả bát tự cũng lấy của tôi.
6
Lên lớp mười một, tôi bắt đầu xin nghỉ dài hạn vì đủ loại bệnh vặt.
Lúc đầu, bố mẹ còn có chút đau lòng.
Chia một phần sự quan tâm vốn dành cho Lục Hoài Nguyệt cho tôi.
Nhưng sau nhiều lần như vậy, họ hoàn toàn không để ý nữa.
Bố ném tờ kết quả kiểm tra sức khỏe lên bàn học của tôi, sắc mặt khó coi:
[Kết quả kiểm tra sức khỏe đã có rồi, rõ ràng con rất khỏe mạnh, tại sao lại luôn bị đau đầu?]
[Bao giờ con mới có thể giống Hoài Nguyệt, để bố mẹ bớt lo lắng đây?]
Tôi im lặng.
Đầu óc nóng ran, mơ mơ hồ hồ, không trả lời được câu hỏi của ông.
Vì tôi đáng lẽ đã chết từ lâu rồi.
Là hệ thống đã cho tôi một cơ thể khỏe mạnh.
Sau khi nhiệm vụ thất bại, tất cả những thứ này sẽ bị thu hồi.
Thấy tôi không nói gì, ông ta càng tức giận, ném chồng giấy đó xuống đất.
[Sao bố lại sinh ra một đứa con gái như con chứ!]
[Hoài Nguyệt mới giống con gái ruột của bố hơn.]
Từng lời từng chữ đều đâm vào tim.
Sau khi ông ta đi.
Tôi cố nén sự khó chịu, nhặt tờ giấy trên đất lên.
Tôi không nhìn rõ được những gì viết trên đó.
Tinh thần tôi ngày càng tệ.
Kết quả học tập tụt dốc không phanh.
Mọi người đều đã từ bỏ việc ép tôi đi học, mặc nhiên chấp nhận tôi buông thả.
Cứu không nổi.
Kỳ nghỉ hè sau khi lên lớp mười một, mỗi ngày tôi chỉ tỉnh táo được ba bốn tiếng.
Còn Lục Hoài Nguyệt thì được đưa ra nước ngoài tham gia trại hè.
Sau khi về nước, cô ta cố tình đến phòng tôi thăm, từ trên cao nhìn xuống nói: [Sau khi tốt nghiệp phổ thông, bố sẽ đưa chị đi du học nước ngoài, đợi đến khi chị về nước tiếp quản công ty gia đình, sẽ cho em tiếp tục chữa bệnh, em gái.]
Tôi dùng hết sức đưa một tay ra khỏi chăn, giơ ngón giữa với cô ta.
Đồ ngu.
Lục Hoài Nguyệt tức giận.
Cô ta cầm lấy điều khiển từ xa, chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng tôi xuống 16°C.
7
Nửa đêm, tôi bắt đầu sốt.
Cảm giác cận kề cái chết lại ập đến.
Hệ thống ở bên cạnh sốt ruột: [Cô không thể chết, không thể đầu hàng được, chỉ còn bốn tháng nữa là…]
Nếu tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày một cách suôn sẻ.
Tôi có thể sống đến mười tám tuổi.
Nhưng tôi không làm được.
Ngay cả nhiệm vụ nhỏ nhặt là bảo bố mẹ mua cho tôi một quả táo, tôi cũng chưa từng hoàn thành.
Cứ nghĩ đến những điều này.
Tôi lại đau đến quặn thắt tim.
Đến sau cùng, tôi không còn nghe thấy hệ thống nói gì nữa.
Cảm giác như cả người tôi chìm vào hư vô.
Không biết đã qua bao lâu, tôi lại mở mắt ra.
Cảm thấy tinh thần rất tốt.
Hệ thống đã cập nhật và khởi động lại.
Bây giờ là phiên bản 2.0.
Kèm theo một lời giới thiệu hoàn toàn mới: Nếu không thể khiến tất cả mọi người hài lòng với bạn, hãy giết chết tất cả mọi người.
Nhiệm vụ hôm nay là:
-
- Tát Lục Hoài Nguyệt ba cái;
-
- Tát bố mẹ ba cái…
Tát đều tay tất cả những người thiên vị Lục Hoài Nguyệt ba cái.
Cuối đoạn văn.
Còn có một dòng chữ nhỏ: [Nếu thuận tiện, hãy đặt một quả bom ở biệt thự, giết chết tất cả mọi người.]
Tôi: [Hả?]
Đây chính là chiến binh thuần chủng sao?
8
Tôi dọn dẹp xong, xuống lầu.
Bây giờ đã là mười hai giờ trưa.
Lục Hoài Nguyệt một mình ngồi ở bàn ăn, ăn trưa.
Cô ta học qua nghi thức chơi đàn piano, ngay cả động tác gắp thức ăn cũng rất tao nhã.
Ánh mắt chạm đến tôi, cô ta buông đũa, mỉa mai nói: [Tinh thần cuối cùng cũng tốt rồi à?]
[Ừ.]
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của hệ thống: [Đi lên tát Lục Hoài Nguyệt.]
Tôi đi về phía Lục Hoài Nguyệt.
Cô ta ngước mắt lên, cười khẩy: [Ngồi đi, em gái, chị bảo dì Ngô lấy thêm một đôi đũa.]