Hệ Thống Ăn Dưa Ngày Tết - Chương 3
Tôi bao giờ quên chuyện năm đó, ngày bố mất, bà hề đến bệnh viện con trai lần cuối. Bà sợ chịu nổi, nhưng thực chất là ở nhà làm thức ăn cho… chó của chú Tư, còn vui vẻ chụp ảnh kỷ niệm sinh nhật nó.
Sau đó, bà còn nhất quyết cho đặt di ảnh của bố chính diện, sợ “ảnh hưởng phong thủy nhà họ Lý”. Thật là sợ và mẹ dùng nước, dùng điện nhà bà, vì mấy đồng tiền , bà ép mẹ lập linh đường của bố ngoài từ đường, về nhà.
Một mẹ như , lấy tư cách gì tới tình thân?
Tôi… mãi mãi thể tha thứ cho bà!
[Hệ thống, quả dưa nào về bà nội ?]
Hệ thống trả lời tỉnh rụi: [Chị gái, đừng coi thường em. Đến cả chuyện bà cố của chị em còn biết rõ đấy.]
Trong lúc hệ thống nạp thông tin đầu , nó tiện thể đưa luôn nhiệm vụ thứ tư: [Yêu cầu: Đòi căn nhà của bố chị.]
Nhà của bố ?
Tôi ở nhà thuê bao năm, làm gì căn nào?
Tôi ngẫm thật kỹ, sực nhớ, nhà bốn tầng , mười lăm năm là do bác Cả, chú Hai và bố cùng góp tiền xây. Bố góp 100 ngàn, nên chia tầng hai.
đó, bà nội bắt bố “cho mượn” tầng hai làm phòng tân hôn cho chú Tư và thím Tư, họ ở đó đến giờ, trả.
Mà hôm nay là đêm Giao thừa… lấy căn nhà từ tay bà nội, lẽ tung một quả dưa chấn động long trời lở đất.
nghĩ , thấy lo lắng thừa, dưa bà nội nhiều tới mức ăn xuể, rút đại một quả thôi cũng đủ khiến mọi thứ nổ tung .
Tôi chuyển tầm mắt sang chú Tư và thím Tư: “Nếu bà đã bảo lời con ‘ đầu đuôi’, thì giờ con sẽ kể một chuyện đầu đuôi rõ ràng.”
“Đừng! Đừng !” Chú Tư cuống quýt ngắt lời, tay lục lọi điện thoại, mồ hôi nhỏ giọt.
“Hiên Ninh… ba năm , chú mượn bố con 5 ngàn, giờ chú trả , kèm 1 ngàn lì xì của chú thím cho con!”
“Hôm nay là đêm Giao thừa, cả nhà nên vui vẻ ăn bữa cơm tất niên , chuyện gì thì để lần hẵng .”
Thím Tư tuy xót tiền, nhưng cũng sợ đang hóng chuyện mà cuối cùng thành vạch mặt, nên hồ hởi dậy, gắp một miếng cá bụng béo bỏ bát : “Hiên Ninh , con với mẹ con cũng hiếm khi về nhà, lát nữa để thím dọn dẹp, hai mẹ con sớm về khách sạn nghỉ ngơi.”
Tôi vẫn điềm tĩnh chỉ tay lên tầng: “Thím Tư, hôm nay mẹ con ở khách sạn. Ngày xưa bố con cho mượn tầng hai làm phòng cưới, nhưng là để mấy ở cả đời.”
Lời dứt, bà nội liền hiểu đòi phòng, lập tức đấm ngực dậm chân, đau khổ như thở nổi: “Trời ơi ông trời ơi, nhà họ Lý chúng đã tạo nghiệt gì mà sinh cái thứ nghiệt chủng ! Lâm Thục Phân, nếu cô lập tức đưa con gái cút khỏi đây, thì hôm nay sẽ nó làm cho tức chết mất!”
Mẹ sợ bà nội gì, vội dậy trấn an, nhưng kéo bà : “Nội , nội diễn sâu quá đó. Nội thích thím Tư vì thím là con một, suốt ngày mơ tưởng để chú Tư ăn hết gia sản. Bây giờ bố mẹ thím vẫn còn sống sờ sờ, nội nỡ chết ?”
“Lý Hiên Ninh, mày câm miệng cho tao!”
Bà nội hận thể nhào qua khâu miệng , nhưng thím Tư kịp thời giữ bà , bởi vì cái “dưa” , bà nhất định hóng.
Tôi tiếp tục, thẳng bà nội: “Nội tưởng ai biết chuyện nội tặng vàng bạc cho thím Tư hả? Nội tưởng chuyện đổ nước xoài ly rượu của mẹ thím trong lễ cưới, khiến bà dị ứng bỏ tiệc, thể giấu cả đời? Nội ngày nào cũng với con chó của chú Tư, bảo nó cắn chết thím Tư, đến con chó cũng phát chán nội luôn đấy.”
“Loạn , loạn hết ! Thằng Hai! Thằng Tư! Còn mau kéo con nhỏ ngoài cho tao!”
Chú Hai lúc đã uống chút rượu, tâm trạng khó chịu nên chẳng thèm đếm xỉa.
Chú Tư vẻ định xông lên, nhưng thím Tư quát: “Anh mà dám bước đó, ly hôn với ngay lập tức!”
Thấy thím Tư đã nổi giận, liền tung quả dưa to nhất: “Thím Tư , bên ngoài thì tưởng bà nội tôn trọng thím, đồng ý để hai cần con. thật lưng bà ngày nào cũng giục chú Tư ép thím thai. Bà còn lén lắp camera gầm giường phòng hai để trộm chuyện riêng tư.”
Thím Tư sững sờ, tam quan vỡ vụn, giọng run rẩy: “Lý Hiên Ninh, chuyện thật ?”
Tôi gật đầu: “Điện thoại, máy tính bảng của bà nội đều là bố con mua, dùng chung tài khoản với con. Lịch sử chat, ảnh, video đều lưu tài khoản đám mây. Thím cứ về phòng kiểm tra gầm giường là rõ.”
Thím Tư nắm chặt tay, rõ ràng đã nhẫn nhịn đến cực hạn, trong sắp bùng nổ.
Tôi nhẹ giọng thêm, như châm ngòi nổ: “Thím Tư, con chó hồi môn thím mang về, con Đa Đa , là bà nội lén đem bán, 150 tệ.”
“Bán… bán cho ai?”
“Tiệm thịt chó.”
Thím Tư sững ba giây, đó bật nức nở, cả run rẩy thôi.
Tất cả họ hàng đang hóng chuyện cũng trợn mắt , ai ngờ nổi.
Ngày đó, bà nội từng kêu cả họ về phụ thím Tư tìm chó, tìm mấy tháng trời, còn gọi cả đội tìm chó chuyên nghiệp tới mấy lần mà tìm . Sau đó chú Tư mua con chó khác, chuyện mới lắng xuống.
Không ngờ sự thật tàn nhẫn như .
“Lý Hiên Ninh! Lâm Thục Phân! Hai đứa chổi cút khỏi nhà tao ngay! Nhà họ Lý chào đón các ! Về , đừng bao giờ ăn Tết nữa!”
Bà nội nổi điên , tính toán cả đời ngờ vạch trần chuyện bán chó mặt mọi .
Lợi dụng lúc thím Tư đang buồn, còn sức cản, bà như tiêm thuốc bổ, xông lên kéo giật tóc với mẹ.
Tinh thần sung mãn hơn cả vận động viên!
Tôi liền chắn mẹ, trong lòng đã quyết, dứt khoát hất tung cái bàn: “Không cho mẹ con ăn ? Vậy thì đừng ai ăn nữa!”
“Lý Hiên Ninh, mày dám làm ?”
“Sao dám? Bố con thương nội, nhưng con thì . Nếu nội còn dám bắt nạt mẹ con nữa, con đảm bảo, nội sống tới ngày thấy chú Tư ăn hết tài sản .”
Tối hôm đó, thím Tư lập tức bỏ về nhà mẹ đẻ. Tôi và mẹ thì cùng chuyển di ảnh của bố lên tầng hai. Tôi với hệ thống: [Đây là bố .]
Hệ thống nhẹ giọng an ủi: [Đừng buồn nha, thân yêu. Nếu bố thấy hôm nay bạn mạnh mẽ , chắc chắn ông sẽ vui.]
Tôi lắc đầu: [Tôi buồn. Tôi chỉ… nhớ bố thôi.]
Nhìn nụ ấm áp của bố trong khung ảnh, mắt bắt đầu ươn ướt. Ông hiền lành, chất phác, chăm chỉ và lạc quan, là bố tuyệt vời nhất đời.
Mẹ thấy buồn, liền đưa cho một ly nước ấm. Bà giống bố, trái tim mềm mại, luôn coi trọng tình thân, nên chuyện tối nay khiến bà sốc nặng.
“Mẹ hỏi : Con thật sự lấy căn phòng ? Chú Tư và thím Tư…?”
Tôi đáp: “Mẹ , đây là nhà của bố. Chúng đã cho chú Tư mượn biết bao năm, coi như nhân nghĩa trọn vẹn. Bây giờ ông Lý thu mua ve chai ở đầu làng đang thuê nhà, con cho ông thuê cả tầng hai. Như mỗi năm nhà cũng thêm vài ngàn tệ.”
“Cho thu ve chai thuê ? Con nghĩ bà nội sẽ đồng ý ?” Mẹ hoảng hốt hỏi .
Không chỉ mẹ sợ, mà cả bà nội đang nấp ở cầu thang lén cũng dọa cứng .
Tôi cố ý to lên: “Mẹ , vì chữa bệnh cho bố, nhà vay ngoài đến 500 ngàn. Giờ con thể quan tâm bà nội đồng ý . Nếu bà thật lòng chú Tư ở , thì thể đưa 300 ngàn để mua . Còn nếu , Tết con sẽ cho thuê nhà luôn.”
“Ba trăm ngàn, đúng, một đồng cũng thể thiếu.”
Mẹ thở dài, biết đã quyết, nên gì thêm. Bà nội thì khựng một lúc, vội vàng xuống lầu. Rõ ràng là bà nỡ bỏ 300 ngàn, mà tính cách bà thì chắc chắn cũng chịu để cho thuê nhà. Bà sẽ tìm cách khác, đạo đức giả, gây áp lực tinh thần, để tốn xu nào mà vẫn chiếm quyền sử dụng tầng hai.
Tôi hỏi hệ thống: [Thống Tử, các bí mật trong làng , chắc nắm hết ?]
[Yên tâm thân yêu, là hệ thống chuyên ăn dưa mà.]
Hệ thống ho nhẹ hai tiếng bắt đầu báo cáo: [Mười phút , bà Lưu nhổ đờm cốc trà của chồng. Một tiếng , con trai trưởng thôn bắt vì lái xe khi say. Còn con mèo tam thể ở đầu làng vợ đánh từ hôm qua tới giờ vẫn dám về nhà.]
Tôi khẽ: [Tốt, giờ cảm thấy mạnh ghê gớm luôn.]